Đêm đó, Bảo Tích đắp mặt nạ nằm ở trên giường, nhận được một lời mời kết bạn zalo. Không có lời chú thích, Bảo Tích chỉ có thể nhìn ảnh đại diện và tên, không đoán ra được là ai. Cô thở dài, tốt nhất không nên kết bạn với người lạ không rõ lai lịch. Bấm xong nút từ chối, cô lại mở facebook lên, đăng một cái cap: “Một cái nick lạ gửi lời mời kết bạn lại không có thành ý, giấu biệt thông tin cá nhân, cũng không một lời chú thích. Nếu là bạn, bạn có đồng ý kết bạn không?”
Vừa khéo Kỳ Dương lại là người đầu tiên bấm like và bình luận vào.
“Có thể là đối phương không đứng đắn, thứ người như vậy không cần để ý”
“Cậu nói có lý, xem ra là tôi đã lựa chọn đúng khi bấm từ chối rồi.”
Kỳ Dương thấy lời bình luận này, không nhịn cười được, lòng tò mò bị khơi gợi:
“Cô bấm từ chối rồi sao? Không muốn tìm hiểu người đó là ai à?”
“Tôi mới về nước, bạn bè đâu có nhiều. Chỉ kết bạn với người có thông tin rõ ràng thôi.”
Cậu ta thấy Bảo Tích rất thú vị, muốn nhắn tin trò chuyện tiếp, cho tới khi ánh mắt lành lạnh của người bên cạnh lia tới, Kỳ Dương mới cảm giác có chỗ không đúng, ngượng ngùng nói:
-Phó chủ tịch, ngài.. hình như... mới vừa nói cái gì... với tôi sao?
Xe ô tô đang chạy với tốc độ cao, cửa đóng kín mà cậu ta thấy rét quá. Chân mày Hoàng Kỳ kéo nhẹ lên, sắp không nhịn được. Chỉ có thể nói thật may là anh không nói đến chuyện quan trọng, mà dáng vẻ không tập trung của Kỳ Dương như vậy cũng thật hiếm thấy.
-Cậu đang cười cái gì?
Kỳ Dương đưa tay vuốt một cái lên mũi, thấp giọng nói:
-Không có gì, tôi đang trò chuyện với nhà thiết kế mới của chúng ta. Tôi thấy cô gái này thật là có cá tính và thú vị.
Vốn tưởng rằng Hoàng Kỳ chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, Kỳ Dương cũng chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới anh lại hỏi:
-Làm sao vậy?
Kỳ Dương liền đưa điện thoại di động đến cho anh xem. Chẳng qua là xem qua một cái như thế, sắc mặt Hoàng Kỳ liền tối lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
-Buồn cười sao? Cô ta còn kết bạn facebook với cậu?!
Trên mặt Kỳ Dương nở đầy hắc tuyến.
----
Ngày hôm sau, mười giờ đêm ở quán bar, Hoài An đang lắc hỗn hợp rượu, ánh mắt đang cười híp lại như hai mảnh trăng lưỡi liềm nhìn Bảo Tích:
-Cái gì? thật sao?
Bảo Tích nhướng nhướng mày:
-Đúng vậy
Tiểu My ôm chai rượu trên bàn vào trong ngực, mơ mơ màng màng nhìn Bảo Tích:
-Nói như vậy, anh ta thật không nhớ cậu?
Bảo Tích nhẹ nhàng hừ một tiếng, cầm một nắm bỏng ngô bỏ từng cái vào trong miệng.Hoài An pha xong một ly rượu, đặt một ly trước xuống mặt Bảo Tích, nghiêng mặt hỏi:
-Không nhớ cũng là bình thường thôi. Mỗi ngày đều có bao nhiêu nữ nhân viên xinh đẹp lướt qua trước mắt anh ta như thế, anh ta làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy ghi nhớ hết từng người chứ?
Bảo Tích giống như là nghe giống như một câu chuyện hoang đường trợn to hai mắt:
-Tại sao cậu có thể nói vậy nhỉ? Nếu là cậu, hôn một người xong là quên ngay hả, rồi còn đưa thẻ phòng mời một cô gái đến ngủ cùng, lại bị cho leo cây, cậu có tức anh ách không? Hắn nhất định là cố ý làm như không quen biết với tớ.
-Được được được. Coi như cậu lợi hại, giờ giúp tớ một việc nào.
Hoài An chỉ chỉ ly rượu trước mặt:
-Đưa ly rượu này đến bàn số 3 dùm tớ đi.
Bảo Tích vỗ tay một cái, bê khay để ly rượu đi tới bàn tít phía bên ngoài rìa quán.
Đầu năm nay, không chịu nổi áp lực công việc, Hoài An từ chức bên WT, cầm theo số tiền tích góp mấy năm nay trở về thành phố B, thực hiện ước mơ từ nhỏ của cô ấy, mở một quán bar nhỏ, lúc không có việc gì có thể tự mình tổ chức party. Dù sao ba mẹ cô ấy cũng không thiếu tiền.
Chẳng qua là quán bar làm ăn không tốt lắm, miễn cưỡng giữ được cân bằng thu chi, vẫn không có lời, cho nên ngay cả nhân viên phục vụ cũng không tuyển, lúc khách đông thì nhờ bạn bè đến đây giúp đỡ, mấy ngày nay Bảo Tích bị bắt đến mấy lần. Sau đó Tiểu My cũng bị kéo vào vòng xoáy này.
Thời gian bận rộn nhất chủ yếu là từ 10h – 11h đêm, chờ Hoài An bắt được một thanh niên trai tráng khỏe mạnh đến đây, Bảo Tích và Tiểu My sẽ thành công thoát thân.
Nhưng mà lúc này nói là sớm cũng không còn sớm nữa, Tiểu My nghĩ đến việc ngày mai phải làm ca tối, nên tiện thể muốn ngủ nhờ nhà Bảo Tích một đêm.
Tiểu My hưng phấn kéo Bảo Tích đi ra ngoài. Qua bãi đỗ xe phải đi một đoạn đường. Đúng lúc bên kia đường có một đôi nam nữ đang bế một đứa trẻ khoảng bảy tám tháng tuổi bước ra khỏi quán thịt xiêng nướng. Đứa bé trên tay người phụ nữ đang khóc ngặt nghẽo. Nguời chủ quán thịt xiêng nướng nhắc nhở:
-Xem đứa bé có bị đói bụng không? Mẹ mà không dỗ nổi con mình sao?
Người phụ nữ kia bối rôí nhắc nhở người đàn ông đi cùng:
-Anh vào cửa hàng tiện lợi đằng kia mua một hộp sữa đi.
Toàn bộ quá trình cuộc nói chuyện này lọt vào tai Bảo Tích không sót một từ. Cô bước nhanh về phía cặp vợ chồng trẻ. Tiểu My chưa hiểu chuyện gì lật đật chạy theo sau.
-Đứa trẻ này của mấy người từ đâu mà có?
Giọng của Bảo Tích rất to nên thu hút ánh nhìn của những người khách còn ngồi trong quán thịt nướng. Sắc mặt hai người kia khẽ thay đổi, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Chỉ một thoáng chốc rồi biến mất nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt Bảo Tích đang nhìn họ chằm chằm. Gã đàn ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trợn mắt lên với cô:
-Đương nhiên là con của chúng tôi rồi. Cô là ai mà có quyền ở đây chất vấn?
Bảo Tích lạnh lùng:
-Không. Đứa trẻ này không phải là con của mấy nguời. Tiểu My. gọi cảnh sát. Chỉ cần nói ở đây có người bắt cóc trẻ em là được.
Cô gái trẻ vẻ mặt căng thẳng nhưng cũng vẫn chống chế:
-Cô đừng nói nhảm. Chúng tôi sao lại bắt cóc bán con của chính mình chứ?
Bảo Tích rất bình tĩnh nhìn cô ta:
-Thứ nhất, không có bố mẹ nào lại nửa đêm nửa hôm ôm một đứa trẻ 7, 8 tháng tuổi đi ăn thịt nướng. Thứ hai, cho dù không hiểu chuyện đến đâu, thì cũng không thể nào mang một đứa con nhỏ ra ngoài ăn mà cả bình sữa cho con cũng không mang theo. Thứ ba, khi đứa trẻ khóc, phải có người nhắc, hai người mới chợt nhận ra đứa trẻ bị đói. Thứ tư, không người mẹ nào lại bảo chồng mua sữa lạnh ở cửa hàng tiện lợi để bón cho con mình lúc nửa đêm cả.
Khi cô nêu ra từng điểm một thì toàn bộ người trong quán đều im lặng. Đã có vài người đứng dậy đi về phía này. Mà đằng sau cô, Tiểu My cũng đã gọi cảnh sát.
Gã đàn ông cười gằn:
-Nhóc con, cô muốn chết đúng không?
Vẻ mặt hắn thoáng chốc hiện lên vẻ độc ác, nhưng bị người phụ nữ bên cạnh kéo tay. Tiếp theo đó cô ta ném đứa trẻ về phía Bảo Tích, sau đó cả hai quay người định chạy trốn. Bảo Tích hốt hoảng nhoài người đưa tay đón lấy đứa trẻ. Cũng may là bắt được.
Nhưng rồi hai kẻ kia cũng không thành công trốn thoát mà bị những thực khách trong quán đuổi theo chặn lại. Cùng lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên.