-Anh…
Lời còn chưa nói hết đã bị chặn mất, Hoàng Kỳ nhẹ nhàng hôn cô một chút, bàn tay vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói:
-Là thật! Anh ở đây cùng em rồi.
Bảo Tích không lên tiếng, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cho đến ánh mắt có chút cay, mới nhỏ giọng nói:
-Em cảm thấy anh đối xử với em so với mẹ em đối xử với em còn tốt hơn.
-Phải không? Vậy sau này em đi theo anh. Anh sẽ cho em một mái nhà.
Hoàng Kỳ lãnh đạm nói, nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt cô:
-Có được không?
Bảo Tích chui vào trong ngực anh, hai tay luồn qua bên hông anh, nắm thật chặt lấy quần áo của anh, cho đến đầu ngón tay trắng bệch
Hai tiếng ng như giống như hai giây vậy, nháy mắt một cái đã trôi qua.
Hoàng Kỳ hôn cô rồi đứng lên, cầm áo khoác:
-Anh đi đây.
Bảo Tích dường như còn có chút chưa tỉnh mộng. Cho đến khi tiễn người xuống dưới lầu, mới phát hiện bản thân không mang dép.
Hoàng Kỳ vuốt tóc cô phì cười:
-Em lên phòng đi. Anh cũng đâu phải là không về. Đừng làm ra vẻ không bỏ được như thế.
-Ai không bỏ được?
Bảo Tích hất tay anh một cái:
-Đi nhanh đi. Em xuống chỉ là em cũng muốn đi dạo một chút.
Hoàng Kỳ nhìn cô một cái thật sâu, xoay người lên xe, Bảo Tích cũng đi vào thang máy.
Về đến nhà, nhìn lại nhà trống rỗng, cô đột nhiên có chút buồn bã. Tối nay giống như là một giấc mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bảo Tích phát hiện dưới gối có bao lì xì.
Cô lúc ấy cầm bao lì xì đó, cười giống như một đứa ngốc.
Nhưng sau đó, Hoàng Kỳ thật sự rất khó sắp xếp thời gia về nước, ngay cả Lễ Tình Nhân 14/2 cũng không về được.
Anh gửi trợ lý đưa đến cho cô đôi bông tai mới nhất của Jewelry.
Thấy bọn họ như vậy, Hoài An đã từng rất cẩn thận hỏi qua cô:
-Cậu và bạn trai đã rât lâu rồi không gặp nhau. Cứ yên tâm để anh ta ở nước ngoài một mình như thế sao?
Bảo Tích không chút để ý mà nói:
-Mẹ anh ấy cũng yên tâm. Tớ thì có cái gì không yên tâm?
-Cậu biết là tớ không phải ý này.
Biện Toàn đâm đâm bả vai cô:
-Bạn tra cậu có người khác hay không cậu cũng không để ý sao?
Bảo Tích đang ăn cơm, nhai hai cái, đột nhiên nở nụ cười.
-Với tình huống bây giờ của anh ấy, nếu như có thời gian rảnh rỗi hận không thể nằm lên giường ngủ ba ngày ba đêm. Còn có tinh lực giấu tớ làm chuyện gì đó, tớ thật sự rất khâm phục anh ấy.
Thời gian thật sự trôi qua quá chậm quá chậm rồi.
Nghỉ lễ 30/3; 1/5, cô nghỉ liên tục bốn ngày, cũng rất vui vẻ, muốn gây cho Hoàng Kỳ chút bất ngờ nên đặt vé đi Singapore.
Buổi sáng còn có thời gian, cô thu dọn một chút đồ đạc đơn giản, nhìn thời gian, hiện tại còn chưa đến 8 giờ, vừa khéo lại có thể đi xem bộ phim điện ảnh. Lúc cô vào chọn mua vé đã có hơn một nửa vé được bán ra.
Sau khi lấy vé, cô mua một hộp bắp rang, một mình cô ngồi ở chỗ kia rất thoải mái.
Không vài phút, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày nam bóng loáng.
Bảo Tíchngẩng đầu, sửng sốt một chút. Tần Dũng cầm vé xem phim, nhìn xung quanh, ngồi xuống bên cạnh Bảo Tích:
-Em cũng đến xem phim này?
Bảo Tích gật đầu:
-Ừm. Nghe nói hot lắm nhưng chưa có dịp đi xem. Anh đi một mình sao?
-Ừm! Sao lại chỉ có một mình em?”
Một người con gái không hề độc thân, sáng sớm lại một mình đi xem phim rât là kì lạ. Chẳng lẽ cô đã chia tay??
-Bạn trai em đang ở nước ngoài.
-Ồ…
Tần Dũng gật gật đầu, Bảo Tích không nói thêm gì cả tập trung nhìn màn hình.
Ở hàng ghế sau, Thạch Quân điều chỉnh ghế ngồi thẳng lên, vặn cổ một chút, đột nhiên ánh mắt tập trung vào một chỗ.
Anh ta vỗ vỗ Bích Lư mơ màng ăn bắp rang bên cạnh:
-Này này. Em nhìn xem người phía trước có phải Bảo Tích hay không?
Bích Lư mở to mắt, lười nhác mà nói:
-Anh Thạch Quân, lúc này anh còn nhắc đến Bảo Tích trước mặt em có chút không hợp đấy?
-Không phải.
Thạch Quân chỉ về phía trước:
-Em xem đó có phải cô ấy không?
Cô ta chậm chạp ngồi dậy, nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ.
-Ồ. Mà bên cạnh không phải Hoàng Kỳ. Chuyện gì đây?
Thạch Quân không đáp đưa máy lên bấm tách tách mấy cái.
---
Tới gần giữa trưa, Hoàng Kỳ mới có thời gian lấy di động ra xem một cái.
Hai giờ trước, Thạch Quân gửi mấy tin nhắn cho anh.
Trong đó có một bức ảnh tối đen trong rạp chiếu phim.
"Người anh em à! Tôi thấy cậu nên về nhanh đi kẻo sau này hối hận nhá?”
Hoàng Kỳ mở tấm ảnh ra xem một chút. Nếu anh nhớ không lầm, sáng nay hẳn là Bảo Tích được nghỉ lễ.
Mà người trên ảnh chụp xác thật là cô, người đàn ông ở bên cạnh, trong ấn tượng của anh cũng không xa lạ.
Hoàng Kỳ trở lại văn phòng, dựa vào trên ghế, chuyển tiếp ảnh chụp sang cho Bảo Tích.
“Em gái có gì giải thích không?”
Hai phút sau.
"Chỉ là trùng hợp”
“Là Trùng hợp sao? Anh với em cũng không có trùng hợp như vậy đấy.”
“ Anh xác định là không có chuyện gì trùng hợp hơn việc này sao? Cần em giúp cho anh nhớ không?
Bảo Tích rõ ràng là đang chơi xỏ anh. Kí ức ở Luân Đôn mấy năm trước dường như sắp quên đi, bị cô nhắc đến như vậy, Hoàng Kỳ, hừ nhẹ một tiếng.
“ Không muốn nhớ. Bây giờ anh có chút khó chịu, hơi đau đầu.”
Đợi mười phút, đối phương không có trả lời, mà Hoàng Kỳ đã ngồi vào phòng họp.
Sau khi kết thúc cuộc họp dong dài nặng nề kéo dài cả buổi chiều, Hoàng Kỳ mở to mắt, nhìn về di động, Bảo Tích vẫn không trả lời tin nhắn.
Nhìn chằm chằm màn hình sau vài giây, Hoàng Kỳ đột nhiên bực bội mà kéo cà vạt ném lên trên ghế sô pha.
Anh ngồi vào trên sô pha, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát, lại phát hiện cảm xúc càng ngày càng không tốt.
Một khi nhắm mắt lại, trước mắt chính là bức ảnh lúc nãy của cô.
Anh mở to mắt, châm điếu thuốc, mở máy bắt đầu gọi điện thoại.
Bảo Tích rất nhanh đã bắt máy. Hoàng Kỳ vắt chéo hai chân, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ:
-Nhận điện thoại lại không trả lời tin nhắn của anh
-Ừm. Bởi vì em không biết chữ.
Hoàng Kỳ im lặng một lát, nheo nheo mắt, giọng nói trở nên khàn khàn gằn lên:
-Bảo Tích…. Em…
-Mở cửa.
Một câu bên kia điện thoại cắt ngang lời anh rồi cúp máy.
Hoàng Kỳ quay người, nhìn cửa phòng khách sạn, dường như có chút không tin. Tiếng chuông cửa vang lên ngay sau đó.
Tàn khói thuốc ở đầu ngón tay rơi xuống, tàn lửa nhỏ rớt xuống mu bàn tay.
Ở bên ngoài, Bảo Tích đứng dựa vào cửa, chống vali mượn lực thả lỏng chân của mình. Một lúc rồi, vẫn chưa thấy người bên trong mở cửa.
-Là đang giấu phụ nữ sao?