Trước mắt Bảo Tích là tấm lưng trần nhẵn nhụi, trên lưng Hoàng Kỳ có không ít vết cào.
-Đây là….
Hoàng Kỳ kéo áo lên, đồng thời dịch sát lại bên cạnh cô:
-Lần sau có cần anh trói tay của em lại hay không?
Bảo Tích liên tưởng đến hình ảnh xấu hổ kia, đưa tay đẩy anh ra xa:
-Anh đừng ảo tưởng. Sẽ không có lần sau!
Nhưng cô dường như không có sức lực gì, người đàn ông trước mặt không nhúc nhích, ngược lại ôm cô vào trong ngực.
-Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một chút.
Bảo Tích như bị lời nói dịu dàng của anh mê hoặc. Ngực của anh giống như luôn luôn có một cỗ ma lực để cho cô an tâm tựa vào.
-Anh không thấy đói bụng sao hả?
-Một chút nữa thôi.
Anh dừng một chút, lại nói:
-Giám đốc công an thành phố hẹn đi ăn cơm tối. Có lẽ có chuyện muốn nói. Em đi cùng anh nhé.
-Không thích. Chẳng quen biết. Anh đi một mình đi. Em ăn tạm gì đó rồi đi ngủ. Mệt rồi.
-Vậy thì anh gọi người mang đồ ăn đến cho em.
-Không cần đâu. Em ăn mì được rồi.
-Ăn mì không tốt cho sức khỏe.
Bảo Tích bĩu môi:
-Một bữa cũng không chết được. Chờ anh cho người mang tới em đã ngủ được một giấc rồi. Anh đi đi. Mai dẫn em đi ăn bù.
Sau khi Hoàng Kỳ đi, Bảo Tích tắm rửa một cái. Kiếm cho mình một bộ áo cổ lọ dài tay. May mà thời tiết ủng hộ cô. nếu không chắc ai nhìn thấy lại nói cô bị điên. Lười biếng ở trên ghế sa lon ngồi một hồi.
Chưa tới mấy phút sau, điện thoại rung lên tin nhắn.
"Hú hú. Chị gái. Về nhà rồi sao?”
“Ai là chị của cô?”
“Hi. Chỉ là danh xưng mà thôi”
Bảo Tích nằm xuống, lấy một cái gối đầu lót xuống. Không biết sao tự nhiên Bích Lư lại nhắn tin cho cô. Sau mấy giây cân nhắc, cô chậm rãi ung dung đánh chữ trả lời tin nhắn.
“Có chuyện gì sao?”
“Em có vinh hạnh mời giám đốc đi ăn bữa cơm không?”
Thật sự là Bảo Tích không muốn cùng Bích Lư có quan hệ thân thiết. Phần lớn cũng là do cô không muốn người phụ nữ kia luôn tìm cách chen vào cuộc sống của mình.
Hơn nữa bản thân cô hiện tại sau biến cố hôm trước, lại thêm mấy ngày nằm viện, một ngày làm việc không ngừng nghỉ, khiến khuôn mặt trở nên tiều tụy. Còn Bích Lư, thời gian này không đi lưu diễn, nhan sắc được chăm sóc kỹ lưỡng. So sánh ra là sự chênh lệch rất rõ ràng.
Nhưng cô còn chưa chính thức từ chối thì đã có cuộc gọi đến.
-Alo
-Em đang ở ngay dưới sảnh. Chị xuống đây đi.
-Ờ… tôi….
-Em đói lắm rồi. Chị mà chậm chút nữa em tụt huyết áp thì chị phải chịu trách nhiệm đấy.
Không biết phải làm sao. Bảo Tích đành phải thay quần áo đi xuống. Bích Lư đúng là đang chờ cô ở sảnh chung cư.
Vừa thấy cô đi xuống, cô ta tươi cười chạy tới bá cổ cô, một tay đưa điện thoại lên quay ngược màn hình chụp ảnh chân dung hai người.
Bảo Tích còn chưa kịp từ chối, nhìn thấy ống kính trong nháy mắt “Răng rắc” một tiếng, Bích Lư mỉm cười thỏa mãn, ngón tay ở trên màn ảnh chọt chọt bấm bấm vài cái mới kéo tay cô đi ra xe.
Bảo Tích ngồi trên xe nói:
-Cho tôi xem ảnh chụp một chút.
Bích Lư đưa di động cho cô.
-Ừm. May mà không đến nỗi nào.
Sau khi Bảo Tíchđưa di động trả lại cho cô ta, hỏi:
-Tại sao đột nhiên chụp ảnh?
Bích Lư vừa lái xe vừa nói:
-Dạo này chị đã trở thành hot search trên các trang mạng xã hội rồi. Chụp chung một tấm tí đăng Facebook xác nhận mối quan hệ.
Bảo Tích nuốt một ngụm nước bọt, ra vẻ bình tĩnh nói:
-Khiêm tốn một chút đi, mối quan hệ giữa chúng ta có gì tốt mà khoe khoang.
Xe lái vào khu vực nhag hàng. Bích Lư như là rất quen thuộc ở đây, ném chìa khóa cho bảo vệ rồi kéo Bảo Tích vào trong.
Bàn ăn đã được đặt trước. Bích Lư ngồi xuống ghế, vừa chỉnh hình vừa nói:
-Đăng ảnh chụp chung đại biểu cho em và chị quen biết, còn có thể ăn cơm tối cùng nhau. Biết đâu em còn có thể qua đó lăng xê bản thân một chút.
Bảo Tích che miệng ho vài tiếng.
-Tôi với cô cũng không thân thiết tới mức đó
-À, không sao, dù sao người khác cũng không biết mà.
Bích Lư không ngẩng đầu lên, nhìn menu chọn hai món rồi đưa cho cô.
Thật đúng là rất thẳng thắn đấy. Bảo Tích không khách sáo nhận lấy menu rồi cũng chọn hai món. Tiền của người khác trả nên cô không dại gì mà ngại ngùng.
Trầm tĩnh một lúc thì nhân viên cũng mang đồ ăn ra tới.
Bảo Tích cầm muỗng nĩa bắt đầu ăn, không nói gì thêm.
Sau khi Bích Lư đăng ảnh lên trang Facebook cá nhân, cũng hài lòng ăn phần của mình.
-Đúng rồi, thật ra hôm nay đấy, chủ yếu vẫn còn một chuyện khác muốn nói với chị.
Bảo Tích ngước mắt lên từ đĩa thức ăn:
-Nói.
Bích Lư dừng tay, nuốt miếng beefsteak trong miệng rồi nhìn cô:
-Không phải gần đến tết rồi sao, mẹ nói mời chị đến nhà cùng ăn một bữa cơm. Nghe nói chị luôn từ chối gặp mẹ.
Bảo Tích vẫn duy trì trầm mặc.
Bích Lư nhìn cô một cái, vẫn biết chuyện này không đơn giản, lại tiếp tục nói:
-Ba em cũng rất thân thiện. Đã nhiều năm như vậy chưa gặp qua chị lần nào. Hôm tiệc sinh nhật chú Thạch Nhân có nhìn thấy qua nhưng chưa chính thức gặp mặt, ông ấy cũng muốn chị thân thiết hơn với gia đình.