Một kỳ nghỉ lễ hơi nhàm chán trôi qua nhanh chóng. Dù có sự cố nhỏ xảy ra nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng mọi người. Chiều tối ngày mùng hai là buổi hẹn đi dự tiệc với Hoàng Kỳ.
Giờ giấc của anh hình như rất chuẩn, hẹn 5 giờ đến thì đúng 5 giờ đến, không sớm một phút. nghỉ lễ nhưng anh không được nghỉ mà trực ở tổng bộ nên không về chung cư được.
Từ lúc 4h30 Bảo Tích đã chuẩn bị xong tất cả, ở trong nhà đợi nửa giờ. Thời tiết đầu năm, sắp đến tết nguyên đán nên hơi se lạnh.
Bảo Tích chọn chiếc đầm màu rượu chát dài tay trễ vai. Mặc dù cô không thích nhưng cũng không thể để mình thua kém khi đi bên cạnh anh được.
Lúc kim đồng hồ chỉ đến 5h, chuông cửa đúng lúc vang lên. Hoàng Kỳ ngớ người một lát, nhìn cô trong chiếc đầm cắt xứng gọn gàng, để lộ vòng eo thon thả và chiếc cổ thon dài gợi cảm. Trên cổ cô đang đeo chiếc vòng cổ mà anh tặng, tạo cảm giác tập trung lực chú ý vào trước ngực. Cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế. Không biết là do bình thường cô không trang điểm hay là khả năng trang điểm của cô rất giỏi mà anh cảm giác hôm nay cô như nàng công chúa bước ra từ truyện tranh vậy.
Nhìn thấy kinh diễm trong mắt Hoàng Kỳ, Bảo Tích nghiêng nghiêng đầu:
-Làm sao, không nhìn ra bạn gái anh rồi?
Hoàng Kỳ đưa ngón tay cái lên cười cười:
-Rất đẹp.
Anh lấy chiếc áo khoác trên tay cô khoác lên người cho cô:
-Đừng để bị cảm lạnh
Bảo Tích hài lòng khoác cánh tay anh đi ra ngoài:
-Không phải trên xe có hệ thống sưởi ấm sao?
Hạ Lâm và Hoàng Bắc - ba mẹ Hoàng Kỳ đến sớm để thể hiện thành ý. Ông vừa từ Châu Âu trở về nên cùng vợ dự tiệc luôn.
Trong đại sảnh, âm nhạc đã vang lên. Hạ Lâm với tay lấy hai ly Champagne trên khay của ngời phục vụ rồi đưa cho chồng một ly:
-Anh có nhìn thấy Đỗ Kỷ bên kia không?
Hoàng Bắc theo ánh mắt của vợ nhìn qua. Mặc dù dạo gần đây ít ở trong nước nhưng ông cũng nghe phong phanh tình hình nhà bên đó không được tốt cho lắm. Hạ Lâm nhấp một ngụm rượu rồi tiếp:
-Ông ta mang theo con gái nói chuyện với Thạch Quân gần hai mươi phút rồi. Ông ta lại đang nghĩ ra cái trò gì đây?
-Có lẽ ông ta bắt đầu tóm lấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng rồi.
-Ôi trời. Trước đây không phải ông ta không để Thạch Quân vào mắt sao? Còn chê bai thằng bé không có tiền đồ.
Hoàng Bắc mỉm cười nhìn vợ:
-Vậy có thể làm thế nào? Con trai của em cứng rắn tuyên bố mình đã có bạn gái, ông ta còn còn có thể gán ghép sao?
-Vậy cũng không thể đẩy con gái của mình vào hố lửa chứ? Thằng bé Thạch Quân này cái gì cũng tốt, chỉ là quá đào hoa. Không phải sẽ làm khổ con bé sao?
Hoàng Bắc nhấp một ngụm rượu, liếc bà một cái:
-Nếu em thấy đáng tiếc, không bằng giúp ông ta một tay, không phải vẫn còn một đứa con trai chưa lấy vợ sao?
-Người đã ở nước ngoài rồi mà anh còn không buông tha cho nó, anh vẫn là cha đẻ nó sao?
Hạ Lâm giật giật khóe miệng. Hoàng Bắc cười cười đầy thâm ý , Hạ Lâm liếc nhìn ông hừ một tiếng. nghe thấy phía cửa vào có tiếng ồn ào, nhìn qua đó ánh mắt bà sáng lên:
-Ôi, hình như con trai đến rồi. Anh thu lại cái bộ dáng không ddàng hoàng của anh đi. Đừng dọa con dâu em sợ.
Hai vợ chồng cùng nhau nhìn qua. Hoàng Kỳ đang đi về phía bọn họ. Mà cô gái khoác tay anh mặc một chiếc váy màu rượu chát, để lộ ra bắp chân trắng nõn, đôi giày cao gót sải bước. Mặt dù không thấy mặt, nhưng tong lòng Hạ Lâm đã rất hài lòng. Ánh mắt con trai bà không thể kém được.
Hạ Lâm chú ý tới Hoàng Kỳ và bạn gái anh mang theo, thì những người khác tự nhiên cũng không bỏ qua. Nhất thời, ánh mắt của những người có mặt trong sảnh đều tập trung trên người bọn họ.
Bảo Tích khoác tay Hoàng Kỳ, trên miệng mang theo nụ cười khéo léo, ngón tay bên dưới lại không nhịn được dùng sức véo anh.
-Anh không nói với em là bố mẹ anh cũng đến?
Hoàng Kỳ nghiêng đầu nhìn cô:
-Em khẩn trương sao?
-Nói thừa. Có thể không khẩn trương sao?
Bảo Tích hoàn toàn không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt cha mẹ Hoàng Kỳ. Hơn nữa lại còn dưới tình huống này. Cô cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, cảm giác mất tự tin, nhỏ giọng nói:
-Anh nói sớm em sẽ không ăn mặc thế này.
-Đẹp mà. Ba mẹ anh tư tưởng rất hiện đại và tiến bộ.
-Nhưng em ăn mặc hở hang rồi cũng sẽ bị đánh giá.
Hoàng Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì ba mẹ anh đã bước tới trước mặt hai người. Bà Hạ Lâm nghiêng nghiêng đầu, không chút che giấu mà đánh giá Bảo Tích.
-Ba, mẹ.
Hoàng Kỳ không buông lỏng tay Bảo Tích, hơn nữa tay con kia cũng đặt lên bàn tay đang khoác qua anh giới thiệu:
-Đây là Bảo Tích.
Bảo Tích lập tức tiếp lời:
-Cháu chào cô chú ạ.
Hạ Lâm tủm tỉm cười, không nhịn được liếc mắt về sợi dây chuyền nơi cổ cô. Thì ra là cô đeo nó lại hợp như vậy. Chẳng trách con trai bà lại sống chết muốn có nó.
Hoàng Bắc thỏa mãn mà gật đầu:
-Ừm. Đã sớm nghe nói về cháu rồi, hôm nay mới được gặp.
Hạ Lâm gật đầu phụ họa theo:
-Đúng vậy. Người thật còn đẹp hơn trong ảnh.
-Cháu cảm ơn cô chú ạ.
Hạ Lâm cười gật gật đầu nhìn cô, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Ngay tại lúc đó, Bích Nhàn cũng đi tới.
Hạ Lâm nhìn qua một cái, cười nói:
-Vừa nãy còn nói để Hoàng Kỳ qua chào hỏi một chút, đây là bạn gái của Hoàng Kỳ – Bảo Tích.