Tình hình các sản phẩm bán ra rất khả quan và nhận được phản hồi tốt từ khách hàng.
Lúc kiểm tra đến khu vực phía đông thành phố, chưa kịp đi vào cửa hàng bên tai Bảo Tích đã vang lên âm thanh cãi vã rất to bên trong làm sắc mặt của cô thay đổi.
Cô và hai nhân viên đi cùng sáu mắt nhìn nhau, ba người lập tức mở cửa đi vào. Bên trong có một người phụ nữ đang cự cãi với nhân viên bán hàng về mẫu áo mà bà mới lựa chọn:
-Tôi đã nói tôi không có làm rách. Sản phẩm của các người bị lỗi lại đổ cho khách hàng làm hư là sao?
-Dạ thưa quý khách...
Bảo Tích đi vào ngắt lời cô nhân viên gần như sắp khóc kia:
-Có chuyện gì vậy?
Cô bé nhân viên quay lại nhìn thấy cô thì sắc mặt càng xanh tái:
-Dạ thưa giám đốc. Vị khách này mang quần áo đi thử. Sau khi quay lại thì những mẫu cô ấy mang đi đều bị rách không hiểu lý do. Nhưng cô ấy bảo mình không hề có lỗi và không chịu đền.
Sau khi dò hỏi hết những nhân viên trong quầy hàng, Bảo Tích trấn an vị khách hàng kia rồi cho người chiết xuất mọi góc của các camera trong cửa hàng.
Sau nửa tiếng tìm kiếm thì cũng tìm ra kẻ gây án. Không ai xa lạ chính là người đàn ông đi cùng, cũng là chồng của vị khách hàng kia. Biểu thị trong ghi hình, khi người khách nữ đi vào phòng thay đồ, người đàn ông phụ vợ mình mang quần áo và túi xách.
Nhân lúc không ai để ý, ông ta rút trong túi ra một chiếc kéo nhỏ, loại dùng cho phòng mổ bệnh viện, bấm vài cái lên mỗi sản phẩm. Góc đứng của ông ta hơi khuất nên nhân viên gần như không chú ý tới. Mặc dù vậy nhưng khi được hỏi đến ông ta vẫn điềm nhiên như người vô tội.
Sau khi bị chất vấn dựa vào chứng cứ rõ ràng, ông ta thừa nhận là ông ta đã phá hư các mẫu quần áo mà vợ mình muốn thử.
Khi nghe đến lý do, Bảo Tích thiếu chút nữa ngất tại chỗ. Bởi vợ ông ta cứ mỗi kỳ có lương lại dùng một nửa trong số đó để chi phí cho quần áo ở các quầy hàng của tập đoàn Hoàng Anh. Ông ta vì xót của, lại không dám nói vợ mình nên đã nghĩ ra cách phá hỏng quần áo, cũng chính là giảm uy tín của sản phẩm để ngăn vợ mình mua quá nhiều, tiêu tốn quá nhiều tiền vào sở thích này của bà.
Tình trạng này cũng là lần đầu tiên cô gặp được. Hai nhân viên ở bên cạnh tức cười đến nỗi không nhịn được. Cũng không hiểu ông ta nghĩ gì trong đầu.
Nhìn đống quần áo bị cắt rách nham nhở, Bảo Tích cảm giác đỉnh đầu muốn bốc khói. Cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng của mình thật bình tĩnh:
-Tại sao anh lại không nói chuyện với vợ mình, khuyên bảo một cách chân tình mà lại làm một việc ấu trĩ như thế? Làm hại đến uy tín của cửa hàng chúng tôi, anh có thể bị kiện ngồi tù đấy.
Người đàn ông tỏ ra áy náy.
-Tôi nói có khi nào bà ấy chịu nghe. Tiền lương của một y tá như tôi cũng đâu có dư giả gì. Làm vậy để bà ấy cảm thấy quần áo ở đây không tốt như bà ấy nghĩ thì sẽ tự hãm lại mình mà tiết kiệm bớt chi phí.
Bảo Tích đang nghe cái con mẹ nó một lý do thiếu điều tưởng ông ta bị bại não. Mà lúc này người vợ ở bên ngoài nghe nói chồng bà ta có thể bị kiện đến ngồi tù thì không còn hùng hổ la hét như lúc đầu nữa mà đồng ý hòa giải đền bù toàn bộ tổn thất, chỉ mong bên cửa hàng không khởi kiện chồng bà ta.
Lúc người vợ đang oán than đến thấu trời xanh, Hoàng Kỳ cũng vừa đến. Sau khi nghe nhân viên báo cáo lại tình hình cụ thể, anh cũng quan sát camera một chút, rồi giao phó cho Kỳ Dương giải quyết dứt điểm với khách hàng.
Ra bên ngoài, nhìn thấy Bảo Tích vẫn săm soi những mẫu quần áo bị hỏng, anh nhíu mày:
-Em còn rất đau lòng?
Bảo Tích lườm anh một cái:
-Vô nghĩa, tôi có thể không đau lòng sao? Toàn là sản phẩm cao cấp, công sức của bao người. Nói vứt là vứt được sao?
Hoàng Kỳ cười khẽ:
-Làm mất bớt tiền trong nhà em sao? Người ta cũng đã đền rồi. Sao phải lăng tăng thế.
-Trong đầu anh chỉ thấy có tiền thôi hả. Mỗi sản phẩm được coi là một đứa con tinh thần của nhà thiết kế. Bị phá hỏng cũng coi như cắt một nhát dao vào tâm của họ. Anh hiểu hay không hả?
Hoàng Kỳ không nói lại cô, đóng camera đồng thời dùng ngón trỏ gõ gõ đầu cô.
-Hủy thì cũng đã bị hủy rồi. Đau lòng sẽ khiến em già đi mấy tuổi. Thôi, tôi đưa em đi ăn bù lại tổn thất nhé.
-Xùy, coi như anh cũng là người có tâm. Tôi cũng đang rất đói bụng.
Bảo Tích đứng lên, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một loạt người ở phía sau, tất cả đều đang nhìn cô và Hoàng Kỳ. Chỉ riêng Kỳ Dương là lấm lét đi làm việc đúng bổn phận của mình. Những người còn lại đều đang trố mắt nhìn.
Mặt cô cũng vì vậy mà bất giác đỏ lên. Cô che miệng ho khan một tiếng rồi coi như không thấy gì quay người đi ra khỏi cửa hàng. Hoàng Kỳ cười khẽ một tiếng rồi đi sau cô.