Edit by Góc nhỏ của Nguyệt
----------------------------
----------
1.
Ngày đầu tiên Chu Đường chuyển vào cái lớp này, đã theo dõi một Omega.
Là một cô gái khá xinh đẹp, trắng nõn cao gầy, mặt mày ôn hòa, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nho nhỏ, khóe miệng vẫn luôn hơi hơi cong lên, thanh âm nói chuyện cũng dịu dàng êm tai, như thể không biết tức giận là gì.
Hương vị của tin tức tố cũng phá lệ hợp khẩu vị của anh.
Nhưng đáng tiếc chính là... Omega hợp khẩu vị như vậy, hình như đã có Alpha.
Trên cổ cô có một dây chuyền màu bạc, đây là ký hiệu địa bàn của Alpha nào đó, hơn nữa nhìn màu sắc, độ dày của tin tức tố còn không thấp.
Chẳng qua, ở trên người cô gần như không ngửi thấy hương vị của Alpha... Là chia tay sao?
Cô gái tên là Tô Nhiễm, còn chủ động tới nói chuyện với anh.
"Cậu kêu Chu Đường phải không? Rất vui khi được gặp cậu, tớ là Tô Nhiễm, ủy viên sinh hoạt trong lớp... Nếu cậu cần gì thì cứ nói, ngàn vạn không cần khách khí."
Alpha cười có thâm ý khác: "Yên tâm, tôi khẳng định sẽ không khách khí."
Anh thật sự giống như một học sinh chuyển trường thuần thiện cùng ngây thơ, hướng nội mà lễ phép, nếu không cẩn thận gây phiền toái cho cô thì còn sẽ ngượng ngùng xin lỗi.
Nhưng càng tới gần, thì càng hãm sâu không thể tự kềm chế.
Chu Đường vốn dĩ định tế thủy trường lưu* cạy Omega lại đây, tỷ như thường xuyên ngẫu nhiên gặp được, rồi ở cùng một chỗ hẹn hò gì đó.
*Tế thủy trường lưu (细水长流): Có hàm nghĩa khe nhỏ sông dài, dòng chảy chầm chậm trôi, từng chút một lấp đầy biển lớn, chảy đến vĩnh hằng... Ý Chu Đường muốn từ từ tìm hiểu, tiếp xúc với Tô Nhiễm.
Nhưng Tô Nhiễm rất bận, sau khi lên lớp xong còn phải đi làm việc vặt, cuối tuần cũng không thể nghỉ ngơi, gần như không có thời gian nhàn rỗi.
Cái này làm cho Chu Đường có hơi khó hiểu, bởi vì từ trên dây chuyền nhìn ra, Alpha của cô tuyệt đối không thiếu tiền, vậy vì sao còn để Omega của mình sống vất vả như vậy?
Vấn đề này được bạn ngồi cùng bàn của anh giải đáp.
"Alpha của Tô Nhiễm rất trâu bò! Là con trai của thị trưởng! Lợi hại không?"
"Nhưng cậu ta không thích Tô Nhiễm, không cho cậu ấy học chung trường với mình, cũng không cho Tô Nhiễm xuất hiện ở trước mặt cậu ta, mỗi tháng chỉ đưa 3000 tệ phí sinh hoạt, cậu nói, cái này kêu người ta sống như thế nào?"
Chu Đường hơi hơi nhíu mày.
3000 tệ... Tuy rằng không tính là phi thường hậu đãi, nhưng lấy trình độ sinh hoạt của thành thị này, hình như cũng không đến mức rất vất vả đi?
Ngồi cùng bàn lại nói: "Cậu đừng tưởng rằng 3000 tệ là rất nhiều a, nếu một tháng tôi có 3000 tệ, vậy thì tuyệt đối ăn sung mặc sướng... Nhưng Omega, chỉ riêng ức chế tề mỗi tháng thôi cũng đã tốn 2680 tệ."
"Ức chế tề không phải có thể đi lãnh miễn phí sao?"
Mỗi Omega đều có thể đăng ký bằng tên thật để lãnh miễn phí mỗi tháng.
"Vừa thấy đã biết cậu không có bạn Omega, dây xanh cùng hồng nhạt có thể, nhưng dây bạc không được, phải có Alpha ký tên chứng minh mới cho phát."
Ngồi cùng bàn thở dài: "Alpha của Omega có dây chuyền bạc đều phi phú tức quý, phía trên cũng không dám dễ dàng chia cho bọn họ, sợ tìm phiền toái cho chính mình."
"Alpha của Tô Nhiễm không cho cậu ấy xuất hiện, gửi tài liệu qua, cũng chưa từng có bên dưới, cũng không trở về tin, cho nên cậu ấy chỉ có thể đi mua."
"Cậu tính tính đi, mỗi tháng phải tốn gần 2700 tệ mua ức chế tề, dư lại 300 tệ, đủ để làm gì?"
Chu Đường nghĩ, đúng là thật sự có chút vất vả.
Nhưng đến Omega của mình cũng không nuôi nổi, vậy thì còn không bằng để cô đổi Alpha khác.
Anh tự tiến cử.
2.
Tô Nhiễm ôm một chồng sách giáo khoa cao đi vào phòng học, bởi vì tầm mắt bị che khuất, cho nên đi chậm rì rì.
Chu Đường đặt đồng hồ của mình bên mép bàn, thời điểm Omega đi ngang qua, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Bang một tiếng, đồng hồ đắt tiền rơi trên mặt đất, màng kính vỡ vụn thành hình mạng nhện.
Tô Nhiễm có hơi sợ hãi, cô cúi xuống nhặt đồng hồ lên, lắp bắp nói: "Thực xin lỗi... Tớ không cẩn thận làm hỏng đồng hồ của cậu rồi."
Trên mặt Alpha lộ ra bộ dáng khó xử: "Hỏng rồi sao? Đây chính là chiếc đồng hồ tôi thích nhất..."
Tô Nhiễm càng thêm vô thố: "Bao nhiêu tiền? Tớ trả cho cậu..."
Chu Đường suy tư trong chốc lát, đột nhiên cười: "Đây là quà sinh nhật năm ngoái ba tôi tặng, đại khái khoảng mười mấy vạn đi... Nhưng cũng đã cũ rồi, cho nên bồi thường dựa theo khấu hao là được."
Mười mấy vạn, căn bản không phải số tiền Tô Nhiễm có thể gánh được.
Cô có chút ngốc, lại không biết nên xử lý như thế nào, trên trán toát ra mồ hôi mỏng.
Nhưng Chu Đường nói tiếp: "... Nhưng chúng ta là bạn bè, nên giảm giá 70%, cậu chắc phải có 3 vạn tệ nhỉ?"
"Tôi không lừa cậu, nếu không tin, cậu cũng có thể lên Official Website nhìn thử giá của nó."
Từ mười mấy vạn chợt giảm xuống còn ba vạn tệ, nghe thì cứ nghĩ là một con số rất nhân từ, nhưng Tô Nhiễm căn bản lấy không ra.
Cô hiện tại đến 300 tệ cũng không có.
Ngập ngừng đã lâu, Omega mới chậm rãi nói: "...Được, tớ trở về, trở về lấy cho cậu."
Nhưng mà đi nơi nào để lấy đây? Đến chính Omega cũng cảm thấy rất tuyệt vọng.
Đối với Tô Nhiễm phải dựa vào làm thêm mới có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt mà nói, thì món nợ khổng lồ 3 vạn tệ gần như làm cô suy sụp.
Chu Đường sờ sờ cằm, tiếp tục ép sát: "Nhưng mà gần đây tôi đang cần tiền gấp, như vậy đi, trên người của cậu còn bao nhiêu tiền, đưa cho tôi trước đi?"
Anh không chút khách khí, một tờ tiền hồng nhạt lớn, mấy tờ tiền nhỏ đơn lẻ, đến tiền xu cũng không buông tha, thu tất cả chúng nó vào túi mình.
Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc, Chu Đường lại cười tủm tỉm nói: "Nghe nói mỗi tháng Alpha đều đưa tiền cho cậu?"
Tô Nhiễm có chút kinh hoảng ngẩng đầu, lấy hết can đảm muốn phản bác lại: "Nhưng mà số tiền kia... Là hữu dụng."
Alpha đầy mặt vô tội nói: "... Nhưng làm hư đồ của người khác phải bồi thường là điều hiển nhiên mà nhỉ?"
Vì thế sau khi tan học, anh đi theo Tô Nhiễm đến máy ATM cạnh trường, lấy 3700 tệ cuối cùng trong thẻ ngân hàng ra, chỉnh chỉnh tề tề bỏ vào trong bóp tiền.
Tô Nhiễm cúi đầu, đôi tay vô thố xoắn lại với nhau: "Tớ chỉ có chừng này, dư lại... Tớ, tớ từ từ..."
"Ừm." Chu Đường tâm tình thực tốt nói: "...Nếu cậu không có tiền, cũng có thể đưa số điện thoại Alpha của cậu cho tôi, tôi tự mình đi đòi."
"Vẫn là... Không được đi."
Người kia không thích cô đi quấy rầy hắn, cũng sẽ không hỗ trợ xử lý chuyện của cô.
Tạm biệt Đường Chu, Omega gục đầu xuống nửa chết nửa sống đi về nhà, bụng có hơi đói, nhưng trên người đến tiền xe buýt cũng không có.
Ức chế tề tháng này còn chưa mua, đến lúc đó cũng không biết phải vượt qua như thế nào mới được.
"Bíp bíp ——"
Tiếng còi ô tô vang lên đằng sau, Tô Nhiễm vội lên ven đường né tránh, sợ bản thân gây trở ngại đến người khác đi đường.
Một chiếc xe con màu đen ngừng ở bên người, chàng trai trẻ Alpha cười đẹp: "Này, lên xe đi?"
Tô Nhiễm lắc đầu từ chối: "Không, tớ còn..."
Tốt hơn là tôi vẫn nên tự mình đi về thôi.
Tuy rằng chuyện làm hư đồ của người khác phải bồi thường là điểu hiển nhiên, nhưng cũng có thể cảm giác được Chu Đường kỳ thật một chút cũng không vô hại như vẻ bề ngoài.
"Đến đây, cứ lên đi." Anh nhảy xuống, lôi kéo cánh tay Tô Nhiễm, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ôn hòa: "Nhà cậu ở chỗ nào? Tôi đưa cậu về."
"Không..." Tô Nhiễm hậu tri hậu giác bị túm lên xe, lúc này mới cảm thấy sợ hãi —— tuy rằng Chu Đường cười hiền lành, nhưng lực đạo lại ngang ngược dọa người, cánh tay của cô cũng bị đỏ một tảng lớn.
Hơn nữa sau khi Tô Nhiễm về đến nhà cũng không chút khách khí theo sau, đi vào trong nhà Omega quan sát mọi nơi.
"Nhà ở rất lớn nha! Là Alpha của cậu đưa cho sao?"
Tô Nhiễm lấy hết can đảm nhìn vào mắt anh: "...Đúng."
Cho nên tôi có Alpha, cậu phải cách xa tôi một chút.
Chu Đường vuốt ve cằm suy nghĩ một lát, búng tay một cái: "—— Chú Trương, tôi cảm thấy tiểu khu này rất không tồi, chú mua cái nhà đối diện kia đi, tôi về sau ở nơi này."
"Về sau chúng ta chính là hàng xóm, phải tương thân tương ái!" Anh đúng lý hợp tình nói.
3.
Này thật sự quá vô lễ, Tô Nhiễm nghĩ, không có Alpha nào có thể công nhiên nói ra như vậy với một Omega có bạn lữ.
Nhưng trên người một đồng cũng không có, công việc làm thêm hiện tại phải tới tuần sau mới trả lương, bây giờ cô đến tiền cơm cũng không có.
Tối hôm qua đã ăn hết gói mì cuối cùng trong nhà, buổi sáng hôm nay cũng chỉ có thể nhịn.
Kỳ thật ăn trong trường học là có lời nhất, bánh rán cùng bánh bao cuộn vào buổi sáng đều rất ngon lại còn hợp túi tiền, cho nên Tô Nhiễm cũng quen mua từ nhà ăn.
Trong thẻ cơm không phải không có tiền, nhưng chỉ còn lại có hai mươi mấy tệ, mà hôm nay mới là thứ ba mà thôi.
...Đến giữa trưa ăn một bữa đi, mua thứ gì đó ăn đủ no, chịu đựng đến cuối tuần rồi lại nói.
Sau khi chạy xong thể dục buổi sáng, Tô Nhiễm trở lại chỗ ngồi của mình, cảm giác đói khát càng thêm nghiêm trọng.
Ngồi cùng bàn với cô là một cô gái nhỏ mũm mĩm, vừa gỡ một chiếc bánh sandwich ra ăn một ngụm lớn, hương sữa xộc lên lỗ mũi, cái bụng kháng nghị càng nghiêm trọng hơn.
Tô Nhiễm hít sâu một hơi, định lấy sách giáo khoa từ trong hộc bàn ra dời lực chú ý đi một chút, nhưng lại ngoài ý muốn chạm được một cái túi ấm áp.
Là bánh sữa cùng sữa đậu nành nóng hầm hập, được đóng gói chỉnh tề trong túi giấy, Tô Nhiễm theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc chạm phải gương mặt cười hì hì của Chu Đường.
"Mau ăn a." Anh không tiếng động dùng khẩu hình nói: "—— lại không ăn thì sẽ lạnh."
Tô Nhiễm trực tiếp ném túi đồ ăn kia vào thùng rác.
Nhưng Chu Đường là một người không biết từ bỏ, hơn nữa anh theo đuổi cũng càng thêm lớn mật, trắng trợn táo bạo quấy rầy, không riêng gì thường xuyên đưa đồ ăn, đi học tan học đều sẽ chặn ở cửa cùng nhau đi.
Hơn nữa mỗi bữa cơm đều lôi kéo cô đi cùng, nếu Tô Nhiễm không cho mặt mũi, liền uy hiếp thiếu nợ thì phải trả tiền.
Tâm tư của anh rõ ràng như thế.
Đối với chuyện này, vẻ mặt bạn ngồi cùng bàn kinh ngạc cảm thán: "Cậu có phải điên rồi hay không? Tôi nhớ rõ là đã nói với cậu rồi đi? Alpha của cậu ấy là con trai thị trưởng, cậu có mấy cái mạng?"
".... Vài cái."
4.
Nhưng Tô Nhiễm một chút cũng không muốn cứ tiếp tục như vậy, cô rất sợ hãi.
Bị Alpha xa lạ có ý đồ rõ ràng như thế chặn ở cửa gì đó, gần như là một việc có thể khiến tất cả Omega trong lòng run sợ.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, động tác của Chu Đường cũng càng ngày càng quá mức, có một lần anh thậm chí còn giữ cổ cô lại, thử thăm dò cắn một ngụm sau gáy.
Bản năng của Omega làm cô kháng cự kẻ xâm lấn xa lạ, cũng theo bản năng cố gắng tìm kiếm một người có thể dựa vào.
Cô có Alpha.
Tuy rằng Alpha của cô không quá vui khi gặp cô, nhưng hiện tại là tình huống đặc thù, cô cần giúp đỡ —— hơn nữa ức chế tề tháng này cũng không có tiền mua.
Vì thế cuối tuần Tô Nhiễm không đi làm thêm mà xin nghỉ, ngồi trên xe buýt, đi hai chuyến, cuối cùng đi vào một khu biệt thự.
Thời điểm cô tới không đúng lúc, bởi vì một nhóm tiểu thư thiếu gia đang mở tiệc ở đình viện độc lập trong biệt thự.
Cố Phi từ rất xa đã thấy được cô, liền đi tới, trong giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Sao cô lại tới đây?"
Omega phí công hơi há mồm, cái gì cũng không nói ra được, chân tay luống cuống.
"Lại không có tiền?" Hắn ghét bỏ nói: "Một tháng 3000 tệ cũng không đủ tiêu?"
Phần lớn phí sinh hoạt mỗi tháng của học sinh đều khoảng một ngàn, nhiều nhất cũng một ngàn năm, mình đã đưa gấp hai cho cô, còn có gì không hài lòng?
Quả nhiên, Omega ham ăn, càng nuôi càng đểu, càng nuôi càng lớn.
"Cô ngốc tại nơi này trước đi, có chuyện gì, chờ lát nữa lại nói!"
Hắn chỉ để lại một câu như vậy liền rời đi, tin tức tố quen thuộc của Alpha càng đi càng xa, Tô Nhiễm lưu luyến không rời ngửi ngửi cái mũi, rũ đầu xuống.
Cô ngồi trên ghế ở một hoa viên nhỏ, xuyên thấu qua hồ phun nước, nhìn thấy bọn họ xếp hàng hừng hực, chơi đùa khí thế.
Cố Phi là loại Alpha rất được hoan nghênh, bọn họ tựa hồ đang ăn sinh nhật vì một Omega khác, Omega kia mặc váy nhỏ xinh đẹp, dưới sự ồn ào của đám đông cùng Cố Phi khiêu vũ.
Cô chờ rồi chờ, thẳng đến khi nằm ở trên ghế ngủ mất, sau đó lại bị thô lỗ lắc tỉnh.
Bữa tiệc của bọn họ đã kết thúc, thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Phi ôm lấy Omega kia, không kiên nhẫn thúc giục: "Tôi đưa cô ra ngoài, chẳng lẽ cô còn muốn qua đêm ở chỗ này sao!"
Tô Nhiễm vốn muốn nói anh có thể giúp giúp em hay không, có một Alpha quấy rầy em, em thực sợ hãi, hơn nữa em đã không còn tiền ăn cơm.
Nhưng cô ngồi ở xe ghế sau, nhìn cô gái xinh đẹp ở ghế phụ kia cùng Cố Phi vừa cười vừa nháo, đến cái gì cũng không nói ra.
Cố Phi để cô ở ngã tư đường, sau đó nói: "Tự cô về nhà, tôi không tiện đường!"
Alpha lái xe nhanh chóng rời đi.
Nhưng nơi này cô căn bản không quen biết, mà Tô Nhiễm lại không có tiền gọi xe.
Cô hoang mang rối loạn chân tay luống cuống đứng ở ven đường một lát, sau đó nhận mệnh theo đường cái đi về, muốn thử tìm xem có trạm giao thông công cộng nào không.
Một chiếc xe màu đen ngừng ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống, lộ ra gương mặt lưu manh đã có chút thiếu đánh kia của Chu Đường.
"Lên xe, chở cậu một đoạn đường."
Tô Nhiễm không làm ra vẻ, yên lặng kéo cửa xe ghế sau. Bởi vì để mà nói, thì cô thật sự không biết phải về nhà như thế nào.
Chu Đường nói: "Ngồi phía trước, cậu ngồi phía sau là có ý gì, tôi là tài xế của cậu sao?"
Vì thế Tô Nhiễm lại đi ra phía trước.
Trong đầu cô tất cả đều là cảnh tượng Cố Phi chở Omega khác rời đi, loạn hết cả lên.
Tuy rằng cô thật sự không thích Cố Phi đến vậy, nhưng đó là Alpha định ra từ nhỏ, Tô Nhiễm cho rằng có thể sống với hắn cả đời.
Nhưng hiển nhiên, Cố Phi không muốn như vậy.
Cô dọc theo đường đi đều suy nghĩ chuyện lung tung rối loạn, cho nên không ý thức được phương hướng Chu Đường lái xe đã hoàn toàn không phải đường về nhà mình.
Đợi đến khi ý thức được cũng đã không còn kịp.
"Đây là nơi nào?" Omega kinh hoảng thất thố, túm đai an toàn không chịu xuống xe: "Tôi phải về nhà!"
Chu Đường nói: "Ngoan, về sau đây là nhà em... Xuống dưới nhìn xem vừa lòng không."
Tô Nhiễm cảm thấy chính mình ngốc mới có thể đi xuống.
Alpha cường ngạnh kéo bả vai cô, dán cực gần ở lỗ tai, hô hấp nóng rực: "Nếu em không cùng tôi đi lên, tôi liền ở chỗ này làm chết em."
Tô Nhiễm trực tiếp bị dọa choáng váng.