Edit: El
Beta: Miêu Nhi
Thời điểm Văn Khanh tỉnh lại, cảm giác toàn thân mềm nhũn, khô nóng khó nhịn, mỗi một tế bào trong thân thể đều khát vọng sự lạnh lẽo.
"Ha ha, tiểu mỹ nhân ta tới đây."
Âm thanh xa lạ đáng khinh vang lên làm Văn Khanh giật mình, đầu óc nháy mắt trở nên thanh tỉnh, tay áo rủ xuống, nàng lấy ra một viên thuốc giải độc từ trong hệ thống rồi nuốt vào. Chờ cảm giác khô nóng biến mất, Văn Khanh mới quan sát căn phòng này. Căn phòng được bố trí vô cùng trang nhã và kín đáo, là nơi để khách nhân nghỉ ngơi, không hiểu sao bây giờ lại chỉ có nàng cùng với một nam tử. Người nọ mặc cẩm y hoa phục, cả người toàn mùi rượu lao tới phía Văn Khanh. Nàng theo bản năng đạp về phía hạ bộ của hắn.
"Ngao!" Nam tử nhanh chóng che lại thân dưới, thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, còn không quên giương mắt liếc nhìn Văn Khanh một cái, vừa trừng, lập tức ngây ngẩn cả người: "Văn Khanh biểu muội? Tại sao lại là muội? Văn Xu biểu muội đâu?"
Văn Khanh tốn chút thời gian mới hiểu rõ mình đang ở chỗ nào trong tình tiết - chính là thời điểm nữ chủ trọng sinh tương kế tựu kế, chuyển dời âm mưu của mẹ kế lên chính con gái của bà ta.
Nữ chủ ở thế giới lần này tên là Thẩm Văn Xu, vốn là đại tiểu thư con của đại phu nhân phủ Thượng Thư, nhưng bởi vì mẫu thân mất sớm, phụ thân cưới vợ mới nên nàng không được đối xử tử tế. Nội tâm của mẹ kế luôn chứa đầy ác ý, khẩu xà tâm phật; phụ thân lại mặc kệ không hỏi đến, thiên vị người ngoài; còn có một muội muội cùng cha khác mẹ mặt ngoài thì thuần lương, bên trong lại ác độc, đen tối. Đời trước nàng không hay biết gì, coi sài lang là phu quân, kết quả bị mẹ kế hãm hại mất danh tiết, chỉ có thể gả cho kẻ ăn chơi trác táng đã làm hỏng danh tiết của mình, cuối cùng bị tra tấn đến chết......
Sống lại một đời, nàng nhất định phải khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu!
Vì thế nên mới có tình huống hiện giờ.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão thái thái Thẩm gia, khách khứa đầy nhà, mà người nhiều thì hay hỗn loạn, có chút sơ suất là chuyện không tránh được. Mẫu thân của Thẩm Văn Khanh là Lý thị nhìn trúng cơ hội này nên mới thiết kế hãm hại Thẩm Văn Xu. Bà cố ý cho người làm đổ ly trà, làm bẩn quần áo của đứa con ghẻ, sau đó trong lúc nàng thay quần áo, cố ý để cháu trai nhà mẹ đẻ của bà là Lý Bân xông vào, làm hỏng danh tiết Thẩm Văn Xu, khiến nàng không thể không gả cho Lý Bân.
Cứ như vậy, giúp cháu trai có một mối hôn sự tốt với đích nữ của phủ thượng thư, lại có thể giúp nữ nhi mình dọn sạch chướng ngại phía trước. Bởi vì bà nghe nói thánh thượng có khẩu dụ tuyển mấy cô nương vừa mới cấp kê vào cung làm hoàng tử phi, gia thế Thẩm gia hiển hách, lại có nữ nhi phù hợp yêu cầu, chưa chắc không có cơ hội. Nhưng lại bị đích nữ che ở đằng trước, nữ nhi thân sinh của bà bị đè ép một đầu, tất nhiên khiến Lý thị cảm thấy khó yên, hết cách nên mới đi thiết kế hãm hại Thẩm Văn Xu.
Chính bà cũng biết đạo lý vinh hoa sẽ đi kèm với tổn hại, thanh danh Thẩm Văn Xu bị hỏng, tất nhiên sẽ liên lụy đến nữ nhi bà, bởi vậy chỉ làm thân tín cùng với tẩu tử bên nhà mẹ đẻ thấy được việc này, không hề tuyên dương ra bên ngoài, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến nữ nhi.
Một đời trước khi Thẩm Văn Xu trọng sinh bà ta quả thật đã thành công, Thẩm Văn Xu gả cho Lý Bân, còn nữ nhi Thẩm Văn Khanh vô cùng vẻ vang gả cho Thất hoàng tử đương triều.
Nhưng sau khi Thẩm Văn Xu trọng sinh, lại hoàn toàn trái ngược, Thẩm Văn Xu không trúng chiêu, người trúng chiêu lại là Thẩm Văn Khanh. Hơn nữa Thẩm Văn Xu còn ác độc hơn, nàng hạ xuân dược khiến Thẩm Văn Khanh cùng Lý Bân làm xong "chuyện tốt", còn dẫn một đám người tới vây xem, làm danh tiết của muội muội hoàn toàn bị hủy.
Nàng không hề để bụng đến chuyện thanh danh của nàng sẽ bị ảnh hưởng, Thẩm Văn Xu tin chắc người yêu nàng sẽ yêu tất cả của nàng, dù tốt hay xấu cũng đều tiếp nhận mà không phải chỉ để ý thanh danh bên ngoài.
Văn Khanh hồi tưởng mọi chuyện chỉ trong trong nháy mắt, nàng phục hồi tinh thần, sửa sang lại quần áo hỗn độn, nói với Lý Bân: "Thẩm Văn Xu đã phát hiện ra, kế hoạch có biến, biểu ca đi về trước đi."
Để cho Lý Bân phối hợp diễn kịch, tất nhiên trước đó đều đã thông đồng tốt, cho nên hắn cũng biết việc hãm hại Thẩm Văn Xu. Dì nói sau khi mọi việc thành công Thẩm Văn Xu sẽ gả cho hắn, hắn tất nhiên không có gì là không vui cả. Lý Bân đã sớm ước ao mỹ mạo của Thẩm Văn Xu, huống hồ đối phương là đích nữ của phủ Thượng Thư, thân phận vô cùng tương xứng với hắn.
Thời điểm hắn tiến vào liền thấy "Thẩm Văn Xu" giống như trúng xuân dược, còn tưởng rằng kế hoạch có biến, dì muốn hai người gạo nấu thành cơm, không nghĩ tới lại ra đường rẽ.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Lý Bân xoa xoa bàn tay đến gần Văn Khanh, hắn cũng không ngốc, lát nữa có người nhìn thấy hắn ở cùng với ai, người đó sẽ phải gả cho hắn! Đại biểu muội không được, nhị biểu muội cũng có thể a! Bên trái hay bên phải đều là đích nữ của phủ Thượng Thư, đều có hoa dung nguyệt mạo, huống hồ nhị biểu muội gả cho hắn, dì mới đưa của hồi môn tới, của hồi môn của đại biểu muội làm sao sánh bằng. Nghĩ như vậy, Lý Bân chuẩn bị tương kế tựu kế.
Văn Khanh nhìn thôi cũng biết hắn suy nghĩ gì, cười nhạo một tiếng, vốn dĩ định thả hắn một con ngựa, ai ngờ tên này rất không biết điều!
Nàng nhấc chân hung hăng giẫm lên chân hắn. Lý Bân ăn đau há miệng, Văn Khanh thuận thế đem một viên thuốc nhét vào miệng hắn, sau đó nắm lấy yết hầu, làm hắn trực tiếp nuốt xuống.
"Khụ khụ khụ......" Lý Bân ho nửa ngày cũng không ho ra được, tức muốn hộc máu: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"
Văn Khanh cong môi cười: "Đồ tốt đấy, linh đan diệu dược có thể làm ngươi dục tử dục tiên."
Đồ của hệ thống tất nhiên là đồ tốt, sau khi Lý Bân ăn xong, rất nhanh thuốc liền có tác dụng. Văn Khanh nhìn hắn cởi sạch quần áo, cọ tới cọ lui ở trên mặt đất, mới từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Một lát sau, Thẩm Văn Xu dẫn theo một đám người đẩy cửa mà vào. Nàng ước tính thời gian, Thẩm Văn Khanh hẳn đã cùng Lý Bân gạo nấu thành cơm, không biết chờ đến khi Lý thị nhìn thấy mưu kế hãm hại nàng không thành, thay vào đó là nữ nhi của bà ta, có phải đau lòng muốn chết hay không?
Ở thời điểm người khác nhìn không thấy, khóe miệng của Thẩm Văn Xu gợi lên một nụ cười lạnh, nhưng sau khi đẩy cửa đi vào, tình cảnh trong phòng lại làm nàng chấn động.
Một vị nam tử trần truồng vặn vẹo ở trên mặt đất, trong tay nắm chặt vật kia ra sức "vuốt ve", miệng thì rên rỉ: "Tâm can nhi, bảo bối nhi, ngươi kẹp thật chặt, lại nhanh lên......"
"A......" Một đám tiểu cô nương thét chói tai né tránh, Thẩm Văn Xu bởi vì quá mức khiếp sợ, nhất thời không kịp phản ứng, nha hoàn Xuân Đào phản ứng mau lẹ, vội vàng kéo nàng ra ngoài, đóng lại cửa phòng. Nhưng dâm ngôn uế ngữ ở bên trong lại không thể ngăn được.
Các cô nương chưa lấy chồng lấy khăn che mặt vội vàng rời đi, vừa đi vừa thầm mắng ở trong lòng Thẩm Văn Xu rất biết hại người, thế nhưng mang các nàng đi xem chuyện dơ bẩn này! Thật không biết xấu hổ.
Mấy phụ nhân lớn tuổi còn có thể ra vẻ trấn định, mặt không đổi sắc, Lâm phu nhân phủ Thừa tướng mặt đầy mỉa mai nhìn Thẩm Văn Xu: "Không phỉ đại tiểu thư muốn mang chúng ta đi xem kỳ cảnh sao? Như thế nào? Đây là?"
Sắc mặt Thẩm Văn Xu vô cùng khó coi, cũng không biết nơi nào xảy ra đường rẽ, vốn dĩ kế hoạch vạn vô nhất thất* nhưng không hiểu sao Thẩm Văn Khanh lại không ở nơi này.
*Không có sơ hở
Thật ra xem kỳ cảnh chỉ là một lý do, nếu những người này nhìn đến cảnh Thẩm Văn Khanh cùng Lý Bân đang làm "chuyện đó", nơi nào còn nhớ tới kỳ cảnh chứ?
Cũng may nàng sống lại một đời, vẫn có thể thong dong ứng phó những tình huống bất ngờ: "Các vị phu nhân thứ lỗi, Văn Xu nói kỳ cảnh là thất sắc mẫu đơn ở hậu viện. Văn Xu không nên để cho các vị phu nhân nhìn thấy chuyện dơ bẩn này, làm bẩn mắt các vị rồi. Hiện tại mọi chuyện thành ra như vậy, để ta đi trước bẩm báo với mẫu thân, sau đó sẽ bồi tội với các vị."
Nàng nói bằng phẳng, nói có sách mách có chứng, xác thật không giống cố ý, vài vị phu nhân hòa hoãn sắc mặt, theo lời nàng nói nhanh chóng rời đi.
Sau đó mọi người mới bình tĩnh lại, loại trường hợp dơ bẩn này, cho dù mấy người tuổi đã lớn, nhìn thấy cũng mặt đỏ tai hồng, Thẩm Văn Xu là một khuê nữ chưa lấy chồng, mặt lại không đổi sắc, trấn định tự nhiên, hoặc đã biết trước mọi chuyện, hoặc chính là tâm tư kín đáo. Mặc kệ là loại nào, nữ hài này cũng không dễ đối phó.
Hơn nữa, chuyện dơ bẩn này bị thiếu nữ chưa lấy chồng như nàng bắt gặp, những người khác đều trốn, còn nàng lại nhìn thẳng vào trong, chắc chắn sẽ có hại đối với danh tiết.
Thế giới này cực kỳ khoan dung nam tử, còn nữ tử lại bị trách móc vô cùng nặng nề. Lý Bân gây ra gièm pha như thế, người ngoài cũng chỉ coi là một câu chuyện cười mà thôi. Nhưng Thẩm Văn Xu chỉ mới nhìn thoáng qua, thanh danh lại bị tổn hại, thế đạo chính là như vậy đấy.
Sau khi Văn Khanh nhảy ra ngoài cửa sổ, lập tức đi tìm Lý thị, nói với bà chuyện này. Lý thị nghe xong nghĩ mà sợ, bà thiết kế Thẩm Văn Xu, không nghĩ tới thiếu chút nữa hại chính nữ nhi của mình: "Tiểu tiện nhân Thẩm Văn Xu quá ác độc. Thế nhưng nghĩ ra biện pháp hại người ác độc như vậy, trước kia đúng là ta nhìn lầm rồi......"
Văn Khanh rũ mắt, không bày tỏ ý kiến gì, hại người thì hại mình, trước khi muốn hãm hại người khác thì phải chuẩn bị thật tốt trường hợp người ta phản kích lại. Lý thị cùng Thẩm Văn Xu đều là kẻ tám lạng người nửa cân, thủ đoạn âm hiểm độc ác, chỉ có điều Lý thị còn có uy hiếp —— nữ nhi cùng nhi tử, mà Thẩm Văn Xu là trọng sinh trở về, không điều cái gì cố kỵ cả. Cái gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, Lý thị đấu không lại Thẩm Văn Xu cũng có thể hiểu được.
Huống hồ, Thẩm Văn Xu ngoại trừ trọng sinh biết được sự phát triển của tương lai, nàng còn có một bàn tay vàng khác —— Âm Dương Nhãn.
Thế giới trạch đấu, thứ không thiếu nhất chính là oan hồn cùng cô hồn dã quỷ, không có chỗ nào là bọn họ không ở, xuất quỷ nhập thần, mọi người nhìn không thấy bọn họ, cũng không nghĩ đến chuyện phòng bị bọn họ. Bởi vậy bất luận mưu kế xấu xa gì, chuyện dơ bẩn gì ở đại trạch viện, bọn họ đều tường tận.
Sau khi trọng sinh, Thẩm Văn Xu được trời cao chiếu cố, có năng lực có thể nói chuyện với quỷ hồn, giống như là mạng lưới tình báo đa kênh, mưu kế xấu xa gì cũng không tránh được tai mắt của nàng. Cứ như vậy, nàng ở trong hậu trạch như cá gặp nước, đấu mẹ kế, đấu độc muội, sau đó đấu ra một cái cẩm tú lương duyên cho chính bản thân mình, lại tiếp tục đấu chị em dâu, đấu mẹ chồng...... Cuối cùng đạt được thành tựu - một tay đấu hậu trạch thiện nghệ.
Nhưng may mắn thay, quỷ tốt chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, bằng không những hành vi vừa rồi của Văn Khanh tuyệt đối không thể gạt được Thẩm Văn Xu.
"Mẫu thân." Văn Khanh mở miệng ngăn lại hành vi mắng người của Lý thị: "Hôm nay chuyện này dừng ở đây thôi, ngài cũng đừng gây chuyện với tỷ tỷ nữa. Ta cảm thấy tỷ tỷ rất có khả năng có một con át chủ bài mà chúng ta không biết. Chuyện ngày hôm nay giống như tỷ ấy đã biết trước vậy, không chỉ tránh khỏi bẫy rập, còn có thể phản kích lại chúng ta. Hay là tạm thời quan quan sát một thời gian đi."
Văn Khanh không phải một điều nhịn chín điều lành, mà nàng sợ Lý thị không cẩn thận lại động chạm tới Thẩm Văn Xu. Cũng không thể nói với bà rằng Thẩm Văn Xu trọng sinh còn có Âm Dương Nhãn, ngươi làm gì nàng ta đều biết, chỉ có thể nói như vậy để bà đánh mất tâm tư. Thẩm Văn Xu tàn nhẫn độc ác, Lý thị thủ đoạn âm hiểm, người ủy thác Thẩm Văn Khanh cũng không phải hạng người tốt lành gì. Trạch đấu sao, ăn thua nằm ở thủ đoạn thôi, ai cũng không phải người lương thiện, kẻ nào có thể cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu.
Thẩm Văn Xu trước khi trọng sinh, nàng không bằng mẹ con Lý thị, đi đến kết cục bi thảm; Thẩm Văn Xu sau khi trọng sinh, mẹ con Lý thị rơi xuống thế hạ phong, một người bị hưu, một người bị huỷ hoại danh tiết, gả chồng làm thiếp. Thẩm Văn Khanh không cam lòng, cuối cùng báo thù không thành còn bị ném tới quân doanh sung vào quân kỹ......