Edit: Như
Beta: Miêu Nhi
Khoảng thời gian gần đây cuộc sống của Tô Nguyễn vô cùng khó khăn. Lúc Văn Khanh dọn ra ngoài cô còn mừng thầm, bởi vì không có người quen bên cạnh đồng nghĩa với việc không cần phải tốn sức ngụy trang. Hơn nữa, cô đã suy tính đến chuyện livestream để kiếm tiền, có người khác bên cạnh thật sự rất bất tiện.
Tô Nguyễn có một giọng ca tốt, lại có trí nhớ siêu phàm, những bài hát trước kia nghe qua một lần là không sao quên được, cô cho rằng bản thân không có chỗ nào thua kém Văn Khanh! Nhưng mà người tính không bằng trời tính,ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp cũng là lúc Văn Khanh livestream chế tác dược tề. Cô ta vô cùng mưu mẹo, thu hút hết sự chú ý của mọi người, hại phòng phát sóng của cô không có ma nào thèm ngó.
Thật ra cô cũng có chút hoài nghi việc Văn Khanh điều chế dược tề, nhưng ký ức của nguyên chủ để lại cho cô không hoàn chỉnh, không chắc chắn cô ta có thật sự biết những thứ đó hay không. Thế nên Tô Nguyễn cũng không suy nghĩ nhiều, dù vô cùng hâm mộ, ghen ghét vận khí của bạn cùng phòng trước kia quá tốt, nhưng cô vẫn tin tưởng bản thân mới là vai chính. Rốt cuộc không phải ai cũng được xuyên qua sau khi chết đi.
Bởi vì Văn Khanh cướp hết lượt xem nên cứ đến thứ sáu là Tô Nguyễn vô cùng chật vật với vấn đề tài chính. Nhưng nghĩ đến chuyện thứ bảy cô ta không phát sóng trực tiếp, cô lại nhanh chóng suy nghĩ kế sách mới. Nhưng ngày hôm sau, tất cả người xem đều bận rộn đi mua Tẩy Tủy dịch, căn bản không có bao nhiêu người quan tâm phát sóng trực tiếp!
Phát sóng trực tiếp cũng chỉ là một hạng mục giải trí, nếu so sánh với việc gia tăng thể lực, không, hai thứ này vốn dĩ không thể so sánh với nhau!
Thứ ba, thứ tư... Tẩy Tủy dịch vẫn chưa hết hot, toàn bộ các streamer từng đứng top ratings đều không thể vượt quá con số 1%, một tân binh như Tô Nguyễn, có thể ngoi lên nổi sao!
Không đợi cơn sốt Tẩy Tủy dịch hạ xuống, Văn Khanh tiếp tục tung ra thuật rèn luyện cơ thể càng làm Liên Minh chấn động. Tất cả mọi người đều vội vàng đi luyện thể, còn ai xem phát sóng trực tiếp nữa? Vì thế lượt xem cứ tụt dần tụt dần theo thời gian.
Lúc này, Tô Nguyễn cũng phát hiện ra có gì đó không ổn. Tẩy Tủy dịch còn có thể giải thích được, dược tề đã tồn tại ở Liên Minh từ rất lâu rồi, tuy Văn Khanh điều chế ra một thứ nghịch thiên, nhưng có thể xem đó là tài năng bẩm sinh của cô ta. Vậy còn thuật rèn luyện cơ thể thì sao? Một đứa con gái mới mười chín tuổi, không có chút căn cơ võ học nào, đưa ra một bộ võ thì quả thật quá vô lý rồi!
Tuy đến từ thế giới hiện đại nhưng tiểu thuyết tu tiên cô cũng có xem qua một vài cuốn, thuật rèn luyện cơ thể vốn dĩ là thứ chỉ xuất hiện ở Tu Chân giới! Tẩy tủy rồi luyện thể, không lẽ Văn Khanh đến từ thế giới tu chân?
Tô Nguyễn bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Cô là người xuyên qua, không chừng người đó cũng giống cô, chỉ là không cùng thế giới mà thôi. Xác suất xuyên qua rốt cuộc lớn đến đâu nhỉ? Một thế giới thế nhưng có đến hai người xuyên vào! Lại còn ở chung một kí túc xá nữa chứ!
Tô Nguyễn nắm chắc chín phần Văn Khanh cũng là người xuyên qua, một phần còn lại là hi vọng mong manh chuyện này không phải sự thật. Chờ đến khi Văn Khanh livestream dạy các fans nấu ăn, tia hy vọng cuối cùng của cô cũng bị dập tắt.
Văn Khanh và cô đều là người xuyên không.
Chẳng qua người ta may mắn hơn cô nhiều, là người tu chân không những biết luyện dược còn nấu rất ăn giỏi, chẳng mấy chốc đã làm thay đổi toàn bộ không khí của Liên Minh. Còn mình đến sở trường là ca hát còn làm chẳng xong, thậm chí còn không nuôi nổi bản thân ấy chứ.
Vốn dĩ Tô Nguyễn cũng định livestream nấu ăn, nhưng trù nghệ của cô quả thật một lời khó nói hết, hơn nữa cô cũng không có tiền mua đồ làm bếp cùng với nguyên liệu.
Người với người sao lại khác xa đến vậy?
Kiếp trước cao cao tại thượng được người khác o bế quan tâm, kiếp này Tô Nguyễn không chịu nổi cuộc sống tầm thường không một chút nổi bật như thế này, đặc biệt là bị một người xuyên qua vốn dĩ chỉ đáng làm nền hạ bệ. Không cam tâm, đố kỵ, cáu giận cùng với một số cảm xúc phức tạp khó giải thích tràn ngập trong lồng ngực cô. Do đó, Tô Nguyễn đã làm một chuyện khiến cô hối hận đến tận cuối đời.
Gửi thư nặc danh báo cáo Văn Khanh là người xuyên qua. Nhưng cô đã quên, đây là thời đại vô cùng tân tiến, cho dù làm gì trên internet vẫn không tránh được sự giám sát của cảnh sát an ninh mạng. Bởi vậy, Tô Nguyễn gửi tin chưa đến một giờ đã bị người của Liên Minh tìm tới tận cửa đưa đi.
Tin tức này cô gửi trực tiếp lên chính phủ, không hề đưa lên mạng. Cô sợ gây ra nhiều thị phi dẫn đến chuyện bản thân bị lộ tẩy.
Tổ nghiên cứu đặc biệt ở Liên minh lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Tuy rằng Liên Minh đã quyết định không tra cứu lai lịch của Văn Khanh, nhưng trí tò mò của con người là bất diệt.
Thư nặc danh của Tô Nguyễn có nói Văn Khanh là người xuyên qua, nhưng nói một cách rất mới lạ. Cô ta tự lấy đá đập vào chân mình, không làm gì được Văn Khanh còn khiến bản thân rơi vào hố lửa. Về sau Tô Nguyễn không chịu được sự tra tấn của chính phủ, khai sạch toàn bộ những thông tin ở kiếp trước.
Sau đó...... Làm gì còn sau đó, Tô Nguyễn bị giữ lại ở hiệp hội nghiên cứu không gian và tâm linh.
Rất lâu về sau, Vân Khanh mới bất tri bất giác phát hiện Tô Nguyễn đã bị nhốt ở trong phòng tối, bị đem ra mổ xẻ nghiên cứu. Đương nhiên, những việc này hoàn toàn được tiến hành trong bí mật, Văn Khanh có thể phát hiện ra là vì thần thức của cô quá mạnh mẽ mà thôi.
Cô vốn dĩ không muốn tiếp xúc với Tô Nguyễn, người ta tốt đẹp thế nào cô không quan tâm, chật vật thế nào cũng chẳng liên quan đến cô. Nhưng hại người hại mình, cô thật sự vui sướng khi người gặp họa!
Đồng thời chuyện này như một hồi chuông cảnh tỉnh Văn Khanh, Liên Minh nếu đã biết cô là người xuyên qua, không chừng cũng sẽ xuống tay với cô. Tuy giá trị vũ lực của cô rất cao, nhưng lòng người khó dò, cô vẫn là con mồi béo bở trong mắt bọn họ.
Nhưng Liên Minh nếu không phải toàn là đồ ngốc thì hẳn có thể nhìn ra: việc Văn Khanh sống sẽ có giá trị hơn là việc cô chết.
Văn Khanh cũng mặc kệ bọn họ, nếu bọn họ tìm tới cửa, cô sẽ ngay lập tức rời khỏi thế giới này. Nhưng nếu bọn họ biết tôn trọng lẫn nhau, cô cũng không ngại chỉ dạy thêm một chút. Do đó Văn Khanh tiếp tục chế biến ra nhiều món ăn ngon, thỉnh thoảng lại điều chế chút dược tề, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, bình bình đạm đạm hưởng thụ cuộc sống an bình.
Những người đó so với tưởng tượng của cô thì thông minh hơn nhiều, không hề đến quấy rầy cô, trái ngược còn giúp cô rất nhiều chuyện. Vì thế Văn Khanh sống ở thế giới này hơn 60 năm mới rời đi. Trước khi đi còn thuận tay giải quyết Yêu Vương củaTrùng tộc.
- ---------------
Tháng 9 năm 6248, một năm học mới bắt đầu, tân sinh viên lũ lượt vào trường. Quản lí học viện Quân Sự Liên Minh dẫn các sinh viên năm nhất đi tham quan một vòng trường học.
"Từ khi thành lập đến nay học viện Quân Sự Liên Minh của chúng ta đã có tuổi đời hơn 3000 năm lịch sử, nhân tài xuất hiện lớp lớp, những vị nguyên soái, tướng lãnh nổi danh trong lịch sử hầu như đều là học viên trường chúng ta. Những danh nhân được tạc tượng đều là những nhân vật có cống hiến vô cùng to lớn đối với Liên Minh, trong đó người nổi danh nhất là ai? Các trò có biết không?"
"LÀ NỮ VƯƠNG ĐẠI NHÂN" Đám sinh viên tinh thần phấn chấn đồng thanh đáp, trong mắt không thể che dấu được sự kính trọng cùng với nỗi khao khát ngưỡng mộ.
"Không sai! Chính là Nữ vương đại nhân!" Trong ánh mắt của quản lí có một tia sáng kì dị, thần sắc trang trọng giới thiệu cho các sinh viên tiểu sử cuộc đời của Nữ vương đại nhân.
"Cô ấy chế tạo ra Tẩy Tủy dịch có thể gia tăng thể lực, Dưỡng Thần dịch ổn định tinh thần, Tái Sinh dịch tái tạo lại các bộ phận cơ thể bị thương... Những dược tề chúng ta đang sử dụng đều là thành phẩm cải tiến của nữ vương đại nhân! Nhưng đáng quý nhất chính là thuật rèn luyện cơ thể. Thứ này không chỉ giúp con người ta có thể phát huy hết năng lượng ở trong cơ thể, còn đặt ra nền móng cơ sở cho luyện thể học, giải quyết được mối nguy hại của con người lúc bấy giờ, đưa con người trở thành bá chủ - hoàn toàn khống chế được Trùng tộc..."
Nói đến đây, quản lí tạm ngừng một chút, mặt đầy hứng khởi nói: "Khi đó mọi người vô cùng hạnh phúc, Trùng tộc ăn không kết, tốc độ tu luyện lại nhanh. Không giống như chúng ta hiện giờ, Trùng tộc đã bị đưa vào sách đỏ, chỉ có thể ăn một chút côn trùng chăn nuôi, số lượng ít đến đến thảm thương, phải tự bản thân cố gắng tu luyện..."
Giáo viên đang phổ cập đến chuyện này chợt nhớ tới mình đang đứng trước mặt sinh viên, thấy tư tưởng truyền bá không được tích cực cho lắm, hắn khụ một tiếng, trở lại chủ đề chính: "Trùng tộc là người bạn thân thiết của chúng ta, không những giúp chúng ta có cái ăn mà còn giúp chúng ta có năng lượng tu luyện. Do đó chúng ta phải ra sức bảo vệ chúng nó. Được rồi, bây giờ chúng ta đi qua bên này. Đây là kí túc xá nơi Nữ Vương từng sinh sống, đã bị khóa lại. Vì đây là chỗ ở của danh nhân nên một năm chỉ mở ba lần, mấy trò phải tranh thủ cơ hội..."
Không cần giáo viên nhắc nhở, đám sinh viên cũng đã kích động chạy tới. Không ít người báo danh trường quân đội vì Nữ vương đại nhân, đương nhiên tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Phần lớn kiến trúc khu B đã bị hủy, xây dựng thành một quảng trường. Trên quảng trường lại xuất hiện một vài khu nhà, chính là nơi Nữ Vương từng sinh sống. Ngay trung tâm quảng trường tượng của Nữ Vương được dựng lên, không ít học sinh vây quanh chụp ảnh.
"Cuối cùng cũng được gặp nữ thần! Nữ vương thật sự rất xinh đẹp! Còn đẹp hơn trong ảnh nữa!"
"Đây là chỗ ở của Nữ Vương, từ ngày cô gia nhập học viện Quân Sự vẫn chưa từng rời đi."
"Tiếc quá, ước gì được sinh ra sớm hơn vài trăm năm để được tận mắt chứng kiến dáng vẻ của Nữ Vương!"
"Đúng vậy! Nói không chừng tôi còn có thể được thưởng thức trù nghệ của Nữ Vương! "
"Đáng tiếc, Nữ Vương không lập gia đình, không có hậu thế nối dõi, làm chúng ta muốn tưởng niệm cũng không thể!"
"Nghe nói Liên Minh tam soái đều yêu thầm cô, không biết là thật là giả?"
"Tôi nghĩ là thật đó, nam nữ ai cũng thích cô ấy mà, người yêu thầm Nữ vương có khi hơn một nửa Liên Minh ấy chứ!"
- ---------------
Trở lại không gian vô tận, mọi thứ vẫn như lúc cô rời đi, chỉ có thêm một con Phương Hoàng đang bọc mình trong kén. Văn Khanh nhìn ra nó đang thăng cấp, thế nên vòng ra đằng sau đánh thức nữ quỷ Văn Khanh, hỏi cô có vừa lòng hay không.
Văn Khanh tất nhiên không có gì không hài lòng: "Hóa ra cô ấy là linh hồn đến từ nơi khác chiếm lấy thân thể của Tô Nguyễn. Khó trách cô ta đối xử với tôi như vậy, hiện giờ tôi cũng không còn điều gì tiếc nuối nữa, cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo."
Sau khi tiễn nữ quỷ Văn Khanh đi, Văn Khanh luyện hóa công đức, cảm thụ lực lượng của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn. Rồi cô ném chìa khóa vàng nhận được lần này: gặp qua là không quên được ném vào trong không gian vô tận. Sau đó nằm trên bập bênh chờ người ủy thác kế tiếp.
_________________________________________
U như kĩ chương này được 65 vote lại đăng chương sau nhaaa =))
- Có nhiều bạn hỏi team đã xả chương cho event chưa á thì team xin thông báo là chúng mình xả chương rồi nhé. Cám mơn các bạn đã ủng hộ nhiệt tình cho team. Moahhh ❤️❤️❤️❤️