Edit: Đèo
Beta: Dahlie
Khang Hi tưởng rằng việc Văn Khanh nhận tổ quy tông là một chuyện rất đơn giản, dù gì hoàng thân quốc tích rất có lực hấp dẫn với người bình thường, không nghĩ tới nàng lại dầu muối không ăn! Thậm chí còn nói không được kế thừa ngôi vị hoàng đế thì trở về làm gì?
Điều này khiến ông cười khổ không ngừng. Ông từng nghe nói một số quốc gia ở phương tây có người thống trị là nữ nhân, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Đại Thanh sẽ xuất hiện một nữ hoàng đế - bởi vì triều đại này có quy định nữ nhân không thể thảo luận việc chính sự. Cho nên Khang Hi không hề coi trọng những lời nói của Văn Khanh mà chỉ xem nó là một câu vui đùa.
"Ngươi thật sự không muốn nhận tổ quy tông? "
Chuyện cho tới bây giờ, ông vô cùng hi vọng nàng có thể nhận tổ quy tông, xuất phát là thưởng thức tài năng của Văn Khanh, tiếp đó là không muốn những thứ kia rơi vào tay người ngoài.
"Trở về thì ta có khác gì một con chim hoàng yến đâu. Cho dù không gả đi hòa thân thì cũng không trốn được một cuộc liên hôn chính trị, sau đó lui về hậu trạch giúp chồng dạy con cả đời? Ngài cảm thấy thích hợp sao? "
Văn Khanh nhìn Khang Hi, tiếp tục nói:
"Ta mất mười lăm năm để đi chu du thiên hạ. Kiến thức, trải nghiệm khó có người bình thường nào sánh bằng. Tinh túy của các quốc gia đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Tinh thông nông, chính, công, y. Có lẽ ngài cho rằng những thứ kia là do thế lực thần bí sau lưng ta tạo ra, nhưng chính ta mới là người làm ra chúng! Ta có thể tăng sản lượng của một mẫu ruộng lên ngàn cân, cũng có thể nghiên cứu ra vũ khí có uy lực cường đại. Cái gọi là văn có thể an bang, võ có thể định quốc không khác như này là bao. Ngài còn cảm thấy ta thích hợp lui về hậu trạch không?"
Khang Hi khiếp sợ không thôi, suy nghĩ kĩ những lời Văn Khanh vừa nói. Nếu đó là sự thật, vậy giá trị của nàng không thể đo lường! Để nàng lui về hậu trạch quả thực là quá lãng phí!
Tâm tình của ông lập tức trở nên vô cùng phức tạp, sắc mặt không biết phải làm sao nhìn nàng, qua một hồi lâu mới sâu kín thở dài:
" Vậy ngươi có ý gì? "
"Ta muốn vào triều làm quan! "
Văn Khanh không chút do dự nói, trước tiên là làm quan, sau đó làm hoàng đế, đi lên từng bước một, như vậy mọi người mới thích ứng được.
"Không phải chưa từng có nữ tử làm quan, ta lại tài hoa đầy người, cũng không thiếu kiến thức cùng kinh nghiệm, vì sao không thể làm quan? "
Lời của nàng cũng không khiến Khang Hi kinh ngạc. Thật ra, trước khi hỏi Văn Khanh, ông cũng đã nghĩ đến chuyện này. Nàng không hề che giấu lai lịch của mình, cửa hàng thì vung tiền như rác, lại còn bán những đồ vật thần kì chấn động một phương, rồi dùng mánh lới thu hút ánh mắt người khác - chính là để khiến ông chú ý! Sợ là ngay từ đầu nàng đã lên một kế hoạch hoàn hảo để thể hiện rõ giá trị bản thân.
Mà Khang Hi thế nhưng không thể không nghe theo lời của nàng, bởi vì ông thực sự luyến tiếc một nhân tài như vậy! Huống hồ nàng còn là cháu gái ruột của mình.
Đương nhiên, Khang Hi cũng không trực tiếp đồng ý. Nha đầu này không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng nói được, phải khiến nàng chịu khổ một chút mới có ý tứ.
Văn Khanh nhẹ nhàng thở ra, mục đích của nàng hẳn là đã đạt được. Nếu ông không đồng ý đề nghị của nàng - hoặc là nàng sẽ chết bất đắt kỳ tử, hoặc là bị cầm tù ở trong cung! Nếu cho nàng rời cung, vậy đề nghị của nàng đã thành công tám chín phần.
Khang Hi cũng vô cùng bình tĩnh. Một tháng sau rộ lên tin Lý Giai thị đẻ non, xuất huyết mà chết. Thời điểm nhìn thấy Văn Khanh, nàng ta đã biết chuyện năm xưa không thể che giấu được nữa, bởi vậy khẩn cấp dùng đan dược hoài thai người con thứ sáu. Lý Giai thị cho rằng hoàng tộc sẽ vì đứa con trong bụng mà bỏ qua nàng ta, mười tháng mang thai chính là thời gian để suy nghĩ cách ứng phó. Nhưng không ngờ, lần này Khang Hi lại không theo lẽ thường.
Thương thì muốn nó sống, hận thì chỉ muốn nó chết, Khang Hi từ lâu đã xem nàng ta không vừa mắt, chỉ là muốn giữ mặt mũi cho Thái Tử, không muốn tình phụ tử bị rạn nứt nên mới chịu đựng nàng ta đến giờ. Có thể nói Văn Khanh xuất hiện chính là đưa cho ông một lí do chính đáng, vì thế Lý Giai thị bi kịch.
Hệ thống cung đấu chỉ có thể làm nàng ta đẹp hơn để dụ dỗ nam nhân, hoặc là phát một ít vật phẩm linh tinh giúp nàng ta tranh sủng, cũng không có giá trị vũ lực gì, Khang Hi muốn giết nàng ta còn dễ hơn giết một con kiến. Còn làm rất sạch sẽ, người khác không tìm ra một chút sơ hở nào.
Thái Tử cực kỳ bi thương. Lý Giai thị đã nâng độ hảo cảm của hắn lên 90. Cái chết của nàng ta khiến Dận Nhưng không khác gì một cái xác không hồn.
Khang Hi thấy hắn như vậy, càng thêm tức giận, đã có ý định muốn phế Thái Tử. Tuy rằng ý định đấy chỉ vừa mới lóe lên trong đầu, nhưng nếu đã nghĩ tới thì ngày thực thi chắc không còn xa nữa. Lại qua nửa tháng, Khang Hi đột nhiên tuyên bố nhận lại trưởng nữ của Thái Tử------ Ái Tân Giác La- Văn Khanh.
Trên hoàng bảng viết là năm đó Lý Giai thị hạ sinh một đôi long phượng thai, nữ hài tử đương nhiên là Văn Khanh. Nàng vừa sinh ra đã được Khâm Thiên Giám nói có số đại quý, nhưng trước năm mười sáu tuổi không thể gặp người nhà, nếu không sẽ chết yểu. Bởi vậy từ nhỏ đã sống ở bên ngoài, bây giờ bình an vượt qua sinh nhật thứ mười sáu rồi, nàng đương nhiên phải trở về nhận tổ quy tông.
Đa số mọi người đều vô cùng tò mò trưởng nữ của Thái Tử là loại người nào. Nhưng cũng chỉ tò mò trong thoáng chốc, một vị cách cách mà thôi, cũng không có ảnh hưởng lớn gì.
Ngoại trừ mấy vị thúc thúc! Bọn họ kích động cực kì, trách không được nàng lại to gan lớn mật như vậy, lừa gạt hoàng tử cũng không sợ, còn gọi bọn họ là thúc, hóa ra đã sớm biết thân phận của mình!
"Miệng đại chất nữ kín thật đấy! Đã lừa gạt thập thúc, còn hố thập thúc một ngàn lượng bạc, có phải lúc đó đằng sau lưng ngươi chê cười chúng ta đúng không?"
"Một ngàn lượng của ngươi thì tính cái gì? Nha đầu này còn lừa ta hơn mười vạn lượng!" Dận Đường nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Văn Khanh.
"Lời này của cửu thúc thật không có đạo lý. Chỉ cho phép bản thân hố ta mười vạn lượng, nhưng lại không chịu để ta hố ngài hả? Thân thích thì sao chứ, càng lừa gạt thì cảm tình càng sâu! Huống hồ chúng ta còn đang hợp tác kinh doanh, ngài kiếm lời cũng không ít còn gì."
Dận Đường chưa kịp phản bác, Dận Chân đã lên tiếng ngắt lời:
"Nếu Cửu đệ không muốn làm, đại chất nữ có thể tìm tứ thúc, tứ thúc tuyệt đối không hố ngươi!"
"Được"
"Thật ra ta có một kế hoạch muốn hợp tác cùng với tứ thúc."
"Kế hoạch gì? Đại chất nữ cũng có thể tìm thập tam thúc ta đây!"
"Không thành vấn đề!" Nàng cười tủm tỉm nói.
"Ta nói này, các ngươi thọc gậy bánh xe ngay trước mặt ta, có cảm thấy bản thân quá đáng không hả!" Dận Đường đen mặt nói.
"Cái gì gọi là thọc gậy bánh xe? Đại chất nữ cũng không phải của mình ngươi."
"Ngươi!"
............
Tóm lại, quá trình Văn Khanh trở thành người hoàng thất rất thuận lợi, tất cả mọi người đều không hề ghét bỏ mà đồng ý tiếp nhận nàng.
Tháng 11, triều đình đang yên bình, Khang Hi đột nhiên tung ra một trái bom vang tai nhức óc – thánh chỉ cho Văn Khanh đi nhận chức huyện lệnh ở Thanh huyện.
Chiếu chỉ vừa ban, trên triều đình lập tức bùng nổ, hầu như tất cả mọi người đều nêu ý kiến phản đối, tổ huấn đã nói nữ tử không được thảo luận chính sự, không thể vi phạm. Nhưng có vài vị hoàng tử cầm đầu là Tứ a ca lại tỏ vẻ tán đồng, bọn họ cảm thấy năng lực của nàng không thua nam tử, mà đâu chỉ không thua? Còn vượt xa bọn họ rất nhiều! Nhân tài như vậy không nên ở lại hậu trạch chăm chồng dạy con.
Chẳng qua lúc ấy bọn hắn chưa biết đại chất nữ muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nên mới nói giúp cho nàng.
Triều đình ầm ĩ mất mấy ngày, nhưng Khang Hi đã quyết định - tất nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông tùy ý để đám quan lại thảo luận khí thế ngút trời trên triều, chờ bọn họ nói xong rồi, liền sấm rền gió cuốn cho Văn Khanh đi lĩnh chỉ!
Văn Khanh đương nhiên là lanh lẹ thu thập đồ đạc đi nhận chức, cũng may Thanh huyện cách kinh thành không xa, phỏng chừng Khang Hi muốn khảo sát nàng nên mới đặt nàng ở nơi này, cũng tiện giám thị hơn.
Tuy rằng là quan thất phẩm tép riu, nhưng Văn Khanh lại cảm thấy thật tốt. Đi từng bước chậm rãi để đạt được mục đích của mình là một ý không tồi. Nếu để nàng nhận chức quan to ở kinh thành thì chắc chắn sẽ không ai phục, vậy chi bằng đi lên từ địa phương này. Dù sao Khang Hi còn sống được mười sáu năm nữa, nàng có rất nhiều thời gian để tạo ra chiến tích, làm cho mọi người phải nhìn bằng con mắt khác.
Sau khi Văn Khanh đến Thanh huyện, ngay từ đầu còn có chút phức tạp, nhưng nàng đều khéo léo hóa giải, thời gian sau cũng không xảy ra vấn đề gì lớn. Thực tế thì tầng lớp nhân dân bá tánh căn bản không quan tâm ai nhận chức, bọn họ chỉ quan tâm có thể ăn no mặc ấm hay không, ai có thể làm cho cuộc sống tốt hơn thì người đó chính là thần.
Sau khi Văn Khanh nhận chức, việc đầu tiên là đi khảo sát tình hình thực tế, sau đó là nghiên cứu giống lúa nào thích hợp để trồng ở Thanh huyện, theo đó là quy hoạch mở rộng trồng các loại lương thực thực phẩm như khoai tây, bắp ngô. Bấy giờ khoai tây đã được truyền bá ở Trung Quốc nhưng lại chưa được quảng bá rộng, phải chờ tới thời kì Càn Long nó mới trở thành một trong những lương thực chính. Lúa ở phương Bắc cũng chỉ trồng có một quý, sau khi thu hoạch lúa thì trồng khoai tây với bắp, hai thứ cứ xen kẽ nhau như vậy.
Đúng lúc này đang mưa thuận gió hòa, nông dân có một mùa bội thu, sản lượng lúa lên tới ngàn cân một mẫu, mà khoai tây còn nhiều hơn - sản lượng đạt tận 1500 cân! Điều này khiến cho bá tánh vui sướng, liên tục ca ngợi Văn Khanh là Bồ Tát sống chuyển thế!
Kế tiếp nàng cải cách nông cụ, đổi mới kĩ thuật tưới tiêu, đề cao hiệu suất sản lượng nông nghiệp, giải phóng bớt sức lao động. Sau đó xây dựng xưởng dệt, đa số công nhân đều là nữ, còn là thôn cô chân chất quê mùa. Bọn họ bình thường vẫn xuống ruộng làm việc nên không hề cố kỵ việc nữ tử xuất đầu lộ diện. Hơn nữa xưởng dệt đều là công nhân nữ, cũng không có gì cần phải đề phòng.
Văn Khanh tương đối coi trọng xưởng dệt, còn vận dụng cơ chế của máy hơi nước đưa vào trong xưởng, có thể nói từ xưa tới nay chưa có cuộc cải cách này bao giờ. Bởi vì có máy móc vận dụng, xưởng sản xuất có hiệu suất cực cao, sản lượng vải vóc nhiều, lại toàn là hàng tốt - vừa bền vừa đẹp vừa tinh tế, thế nên bán chạy khắp cả nước.
Xưởng dệt thu được nguồn lợi nhuận khổng lồ, tiền lương của các nữ công nhân cũng nhiều lên, mà càng làm ra tiền thì địa vị trong gia đình càng cao, ở thời hiện đại là như thế, ở cổ đại cũng không khác là bao.
Khi những nữ công nhân trở thành trụ cột kinh tế trong gia đình, không cần nói nhiều, vô hình chung các nàng đều đứng thẳng lưng mà sống.
Các công nhân xin vào nhà xưởng làm việc ngày càng đông, cuộc sống của người nông dân ngày càng tốt, những người tự xưng là dương xuân bạch tuyết* ở trung tâm huyện đứng ngồi không yên, chậm rãi gia nhập vào đoàn nữ công nhân.
* Dương xuân bạch tuyết: Tích xưa kể lại rằng "Dương Xuân Bạch Tuyết" là bản đàn gắn liền với lời giãi bày của Tống Ngọc với vua nước Sở. Bài hát này ý nghĩa thâm sâu, ý tứ không phải ai cũng hiểu được. Khi Tống Ngọc đánh đàn đến " Dương xuân bạch tuyết" thì tất cả đều bỏ đi không ai chú ý đến. Bởi lời nhạc ẩn ý, tiếng đàn thanh tao, ẩn dụ, mang đầy đủ khí tiết của một bậc quân tử, coi nhẹ lời khen chê thế gian, lấy sự thanh tao chính trực của bản thân mà đo lòng của chính mình.
* Bài đàn Dương xuân bạch tuyết ý chỉ sự tao nhã, thanh tao, ở trường hợp này có nghĩa là mấy con người tự cho mình là tao nhã.
Cùng lúc đó Văn Khanh xây dựng trường học để dạy nghề cho mọi người. Lúc bắt đầu còn dạy nam nữ riêng biệt, sau đó dưới sự dẫn dắt của nàng, hai bên chậm rãi dung hợp.
Nàng từ đầu cũng không hề nói phụ nữ có thể tự dựa vào sức mình, cũng không hề nói mấy lời linh tinh như việc phụ nữ có thể gánh vác được nửa bầu trời, mà trong lúc giáo dục khiến nhận thức của các nàng dần dần thay đổi, rồi dẫn đường để mọi người có suy nghĩ tự lập. Phương pháp này chính là nước ấm nấu ếch, bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ của bản thân từng chút từng chút một.
Cải cách nông nghiệp, xây dựng nhà xưởng, cho nữ nhân đi làm, ý kiến nữ tử được đi học.... Nàng dùng thời gian năm năm biến Thanh huyện trở thành trung tâm mậu dịch của cả nước, đồng thời cũng chứng minh cho người khác thấy thực lực của nữ nhân không kém các nam nhân là bao!