Khi tôi bình tĩnh quay lại nhìn về phía sau, màu huyết sắc bao phủ trăng tròn trên cổ kính Linh Môi đã biến mất.
Bạch sư gia một thân nho nhã trông rất vâng lời đứng kế bên Tiết Linh Vương, bộ dáng yêu dị so với ngàn năm sau không khác là bao, chỉ thoáng liếc mắt nhìn tôi một cái rồi dời đi, cung kính nói với y: “Hồi thiên tuế, đúng là vậy.” Tiết Linh Vương nghe xong liền trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi uống ly rượu trên tay, khóe môi gợi lên ý cười sâu xa, tựa như rất vừa vừa lòng đối với người không rõ lai lịch như tôi.
Cảm giác lạnh lẽo truyền tới rất chân thật, xúc cảm quen thuộc mà xa lạ khiến tôi tinh tường ý thức được, bản thân mình đã xuyên tới cổ thành hơn ngàn năm trước, nơi cương thi Vương Gia đã sống trong suốt cuộc đời này. Khác với Âm phủ âm u lạnh lẽo, từng ngóc ngách ở nơi này đều tản ra độ ấm của người sống, những người mang hơi thở nóng rực giống như tôi, chính Bạch sư gia đãtriệu tôitừngàn năm trước.
Trải qua vô số chuyện cổ quái đầy ngạc nhiên, tôi đã sớm đánh mất cảm giác kinh ngạc. Ác mộng dự cảm lúc trước đã trở thành hiện thực. Tiết Vân bây giờ vẫn chưa biếttôi, không ngờ người luôn buồn bã vì đánh mất người yêu ngàn năm sau, lại đối xử với Bạch sư gia vô cùng tín nhiệm. Mà người thị nữ – mỹ nhân cương thi có vẻ rất được Tiết Vân yêu thích, cánh tay trắng trẻo không hề bị tổn hại gì, nàng luôn mỉm cười nhìn chủ tử mình.
Hiện trạng hòa hợp như vậy, sợ rằng sắp sửa vì sự xuất hiện của tôi mà thay đổi.
Tiết Linh Vương uống cạn rượu, bước từng bước chân ngay ngắn tới, dáng người lỗi lạc kết hợp với gương mặt không chút tì vết như cánh hoa đào, y không thèm liếc nhìn người thị nữ một cái, trực tiếp ôm quyền quỳ trước mặt tôi, dùng ngữ điệu chân thành gần như cầu xin nói: “Tiên tử, tiểu Vương vô lễ mạn phép tùy tiện cung thỉnh người, đây quả thật là một tội lớn; Nhưng mà tiên tử đã đến đây, không bằng ở lại nhân gian thêm mấy ngày nữa, thi triển phép thuật vì môn đồ làm chút việc thiện, ban cho tiểu Vương năng lực trường sinh được không?”
Ngôn ngữ ngàn năm trước và bây giờ không giống nhau, giọng nói Tiết Linh Vương so với cương thi Vương Gia mang thêm vài phần ôn nhu thuần hậu, cái xưng hô tiên tử cũng khiến tôi không khỏi nhăn mi, mãi một lúc sau mới dịch được câu nói tối nghĩa đó, thở dài trong lòng. Tiết Vân quả nhiên là một Vương Gia ham sống như truyền thuyết, cuồng nhiệt theo đuổi trường thọ, căn bản chưa từng yêu bất cứ ai. Một môn đồ trung thành với bất tử, lại đối tốt với một phàm phu tục tử như tôinhư vậy, tôi đến tột cùng có tài đức gì…
Thấy tôi thủy chung không nói một lời, thần sắc Tiết Linh Vương ẩn ẩn có chút khác thường, dùng ánh mắt hoang mang nhìn Bạch sư gia đang thong dong đứng phía sau, thấy y nhìn mình, hắn cười khúc khích nói: “Thiên tuế, tiên tử đột nhiên xuất hiện từ cổ kính, hẳn đã bị dọa; Không bằng bồi người ở dân gian chơi mấy ngày, sau này lại đến thỉnh cầu sau.”
Chẳng hiểu tại sao, nghe hắn nói vậy khiến tôi không biết nên khóc hay nên cười; Nhưng mà Tiết Linh Vương hoàn toàn không nghĩ thế. Y nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ, mà tôi sau khi trải qua một trận trầm mặc, mới gian nan mở miệng nói với y: “Tiết Vân…”
Lời vừa nói ra, một chút hoài nghi trong mắt Tiết Vân hoàn toàn tiêu tán. Bạch sư gia nhướn mi, thị nữ cả kinh kêu lên: “Quả nhiên là Thông Thiên tiên giả, ngay cả tục danh của Thiên tuế cũng biết!” Ánh mắt của nàng đối với tôi tăng vài phần kính trọng, giống như rất tò mò đối vị tiên tử thần thông quảng đại này.
Một người luôn kính thần yêu quỷ như Tiết Linh Vương hoàn toàn tin tưởng, không hề cho rằng người bằng hữu thân thiết với mình sẽ có âm mưu gì. Y đứng thẳng dậy, ánh mắt khôi phục thành kính ban đầu, thấy tôi không có vẻ gì gọi là kháng cự, liền thử thăm dò, nắm tay tôi, thành kính ấp lại giữa hai lòng bàn tay mình. Xúc cảm dày rộng mềm mại khiến tôi nhất thời hoảng hốt. Tính tình của y so với Tiết Vân ngàn năm sau, nói kém còn không đủ nữa là.
“… A Hương, ngươi mau chuẩn bị chỗ cho tiên tử ngủ lại.” Tiết Linh Vương tự thấy cung kính đã đủ, liền buông tay ra, phân phó thị nữ phía sau: “Dặn nhóm nô tỳ hầu hạ thật tốt. Nếu không hợp tâm tiên tử, bổn vương sẽ lấy đầu các ngươi.”
Thị nữ cười trộm hai tiếng, giống như không để lời uy hiếp của y trong lòng. Tôi còn chưa kịp mở miệng nói, đã bị đám người quần áo kỳ dị vây quanh đẩy rangoài cửa, vui vẻ hầu hạ đồ ăn ngon.
Nói là mời, thật rakhông khác gì bắt buộc.
…..
Vương phủ tráng lệ, cho dù trải qua hơn ngàn năm vẫn không thay đổi, từng cách bài trí đều khiến tôi quen thuộc, tính luôn cả dãy hành lang dài cùng tiểu các tinh xảo bên ngoài; Nhưng điểm khác biệt tất nhiên vẫn có. Tôi mở cửa sổ, bên ngoài bức tường than chì không còn là thôn sơn cũ nát, mà là một cổ thành phồn hoa, mùi tanh rỉ sắt phất nhẹ hai bên gò má, ẩn chứa sự tức giận mạnh mẽ.
Dân chúngcủa Tiết Linh Vương dù sống trong loạn thế, nhưng vẫn trải qua những ngày an nhàn hòa thuận vui vẻ, tiếng thét to mua bán nơi phố phường mang theo vẻ bình dị, khi lọt vào tai tôi lại mang theo loại an bình như đã có từ mấy đời.
Nhưng đã quen với sự lạnh lẽo và hư vô ở Âm phủ, Dương Gian náo nhiệt đối với tôi bây giờ quámức xa lạ. Ở nơi này, vào ban đêm không có vầng trăng tròn trắng nhạt;Và khi trăng non, không cònvị cương thi Vương Gia khôngthể biến thân,dạy tôi cách yêu thương vuốt ve nhau,triền miênmãi đến khi y phục hồi. Tôi không rõ mình đang cảm thấy mất mát về chuyện gì, chỉ có thể cố quên đi hình ảnh mình và Tiết Vân nằm chung trong căn phòng nhỏ, lẳng lặng suy nghĩ kế sách cho tương lai.
Thị nhân trong Linh Vương Phủ rất nghe lời phân phó của Thiên tuế bọn họ, thay đổi nhiều thứ đa dạng hòng chiếm được niềm vui của tôi, các nghệ nhân con hát từ khắp nơi được mời về đây, dâng lên đủ loại mỹ thực, muốn vì lần này đổi lấy năng lực trường sinh cho Tiết Linh Vương. Tôi cười khổ trong lòng,đương nhiên không thể giải thích với người cổ nhân rằng mình chỉ là sinh viên tân thời ở tương lai mà thôi; Tiết Linh Vương cho dù có tài trí hơn người, vẫn khôngthể biết gút mắt ngàn năm giữa chúng tôi, một thân phận Thông Thiên tiên giả trống rỗng sao có thể sánh với Bạch sư gia tình như thủ túc? Vì vậy chỉ đành im lặng vâng theo.
Có thể ăn mỹ thực ở cố đô phồn hoa ngàn năm trước, quả nhiên là chuyện khiến người ta hâm mộ, đầu lưỡi nhạt như nước ốc vẫnnếm được vị ngọt và mặn, nhưng tôi lại cảm thấy những thứ này không bằng cơm hương tro ngon miệng, không hề có chút vui sướng khi được trở về nhân gian. Thị nữ tên A Hương lo lắng nhìn tôi, sau một lúc lâu mới đưa ly trà đến, hỏi: “Tiên tử, đồ ăn ở nơi này không hợp khẩu vị người?”
Tiên tử tiên tử, cái xưng hồ này thật khiến tôi khó chịu, rồi lại không thể làm gì, chỉ đànhphất tay, bảo nàng lui xuống. Nơi đây đã sớm chìm trong dòng chảy niên đại lịch sử, mặc dù tôi miễn cưỡng dịch ra thứ ngôn ngữ của họ, nhưng không thể nghe hiểu gì ngoài một số danh từ đặc biệt, họ cũng không thể nghe hiểu tôi gì; giao tiếp khó khăn, lại không biết làm cách nào để dùng thân phận Thông Thiên tiên giả đổi lấy tín nhiệm của Tiết Linh Vương, tôi chỉ đành buông tha biện pháp tốt này, ngược lại suy nghĩ về mặt khác.
May nhờ sự kính sợ của Tiết Linh Vương, tôi vô cùng tự do, bởi vậy tôi quyết định trong lúc thị nhân trong phủ không để ý, lặng lẽ trốn vào căn phòng nhỏđể cổ kính Linh Môi, tìm cách xoay chuyển thời không.
Khi tôi đến căn phòng nhỏ không còn hỗn độn, tôi nghe tiếng nói chuyện mơ hồ của hai người truyền tới, vì thế cuống quít dừng chân, trốn vào sau tấm rèm mà mỹ nhân cương thi từng trốn.
“… Chuyện này là thật sao?” Người hỏi là Tiết Linh Vương. Gót giày đạp trên mặt sàn trơn bóng vang lên âm thanh mơ hồ, giọng nói y trông có vẻ bối rối, giống như đang do dự chuyện gì. “Sư gia, nhiều năm trước có một lão đạo sĩ lang thang khá nổi danh đã nói với ta, đồng tử so với người túng dục (1) bình thường sẽ trường thọ hơn mấy lần, bởi vậy trong Vương phủ bấy lâu nay không hềcưới thê thiếp; muốn ta phá giới, lỡ như tiên tử không phải đoạn tụ chi phích (2) chẳng phải… Chẳng phải sẽ…”
(1): phóng túng dục vọng.
(2): Ý chỉtình yêu nam giới giành cho nam giới.
“Thiên tuế nói sai rồi.” Tôi còn chưa hiểu hết ý tứ Tiết Linh Vương, đã nghe giọng nói cổ quái của Bạch sư gia nhẹ nhàng vang lên. “Đồng tử sống lâu, lão kia tất nhiên không lừa Thiên tuế. Nhưng mà tiên tử là ai? Thông Thiên tiên giả, toàn thân cao thấp đều là bảo khí, hút mấy hơi thở của người cũng đủ tăng thêm vài tuổi thọ, càng miễn nói tới tinh khí… Về phần người có phải đoạn tụ chi phích hay không, bẩm Thiên tuế, cho dù tiên tử ở Thiên Cung oai phong một cõi, nhưng đã đến Dự Tây, thì phải nghe lời như dân chúng, bằng không chúng ta không cho người trở về, cho dù người có là Thông Thiên tiên giả, thì cũng không thể tìm ra biện pháp nha.”
Tôi giật mình ngốc một lúc lâu, mới hiểu được toàn bộ. Bạch sư gia muốn Tiết Linh Vương cùng tôi… cùng tôi…
“Ta hiểu.” Cước bộ Tiết Linh Vương rốt cuộc dừng lại, nói nhỏ với Bạch sư gia vài câu, sau đó nói với thị nhân bên cạnh, “Đêm nay bổn vương tới chỗ tiên tử. Các ngươi mau chóng đi chuẩn bị trước, hầu hạ người tắm rửa một phen.”
Nghe thấy tiếng thị nhân đáp ứng, liền vội kéo tấm rèm ra, giả bộ như không có việc gì quay trở về phòng của mình.
Không bao lâu sau, A Hương dẫn đầu nhóm thị nhân đi đến, cởi bộ quần áo cổ quái trên người tôi ra, ân cần hầu hạ tôi tắm rửa, sau đó thay một bộ phục sứcnhìn kỳ dị nhưng rất mềm mại thoải mái. Tôi nằm trên giường trằn trọc, nghĩ tới lát nữa Tiết Linh Vương sẽ tới làm chuyện “Chu Công chi lễ*” với tiên tử, trong lòng liền khó nói nên lời,cả người không được tự nhiên.
(*) chuyệnvợ chồng.
Lúc này, tôi cảm thấy nơi từng bị Bạch sư gia cắn đột nhiên đau rát, chất lỏng lạnh lẽo dính nhớp nhỏ xuống vai, từng trận đauđớn quen thuộc không tiếng động tràn lan khắp người. Lòng tôi chợt lạnh, vội vàng vươn tay sờ, phát hiện vết thương nguyên bản đã khép lại giờ bị rách ra, dịch đen vốn dĩ được Tiết Vân hóa giải nay chảy rarất dữ tợn, dần dần uốn lượn thành đồ đằng trên người tôi.
Tôi gãi nó, nhưng lại càng khiến chúng nó tàn sát bừa bãi hơn, thẳng đến khi bao lấy toàn thân tôi, nanh vuốt Hoàng Tuyền hoàn toàn chôn vùi xuống làn da tôi; Mặc dù không đến mức đau đớn khó nhịn, nhưng cảm giác thật sự không tốt lắm, không còn miệng lưỡi ướt át an ủi, tôi cảm thấy có chút trống rỗng.
Con sông màu đen chậm rãi chảy xuôi, tiếng ngâm xương mờ ảo chậm rãi vang lên như từ giữa không trung, như người chết không ngừng lải nhải: “Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về đất…”
Giọng nói kia tôi nghe rất rõ ràng, giống như đúc Bạch sư gia đêm trăng tròn hôm đó.