Thành phố Y vào đầu thu, thời tiết ẩm ướt đầy sương mù, thỉnh thoảng lại có chút mưa khó chịu, khiến người ta cảm thấy có chút bứt rứt trong người.
Vào lúc nửa đêm, trong một tòa nhà ở trung tâm thương mại thành phố, chỉ có một văn phòng ở tầng số 8 là vẫn sáng đèn, từ xa nhìn lại, dường như vẫn sẽ thấy bóng dáng một người cao lớn đang lặng lẽ đứng trước cửa kính trong suốt.
Lúc này ngoài cửa sổ lúc này đã tối. nhìn vào ánh đèn, trong kính phản chiếu một bóng dáng đẹp trai hoang dã. Cơ ngực vẫn còn lờ mờ từ đường viền cổ hở ra, đẹp và gợi cảm không thể tả. Tuy nhiên, thứ duy nhất lúc này không được hoàn mỹ chính là một đôi chân thon dài đang run rẩy không thể kiềm chế.
Sở Ngộ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trong lòng chợt nhíu mày lại, sau khi dập tắt điếu thuốc đang cháy dở trong tay, cậu nhặt chiếc áo khoác mặc vào vội vã xuống lầu.
Sau khi rời khỏi tòa nhà, một luồng gió lạnh xem lẫn vài hạt mưa tạt vào mặt, làm ướt nhẹ máy tóc xơ xác bên tai, cậu cáu kỉnh lắc đầu, lao thẳng vào màn mưa.
Chân phải của cậu run thế này, xe không lái được, đang mogn mỏi mình có thể chặn lại được một chiếc taxoi trong ngày mưa gió thế này.
Ngay khi cậu vừa đi đến bên đường, một chiếc xe thể thao cách đó không xa đột ngột bấm còi khiến Sở Ngộ giật mình, định mở miệng chửi rủa thì cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt anh tú hiền lành hiện ra, phản chiếu vào trong mí mắt, người trong xe cười nói với cậu: " Cá nhỏ, lên xe đi ".
" Chậc, ma xui quỷ khiến, về sau cùng cũng không trốn được."
Sở Ngộ vốn đã đoán được nam nhân sẽ tới, tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ xong không do dự liền lên xe, dù sao cũng là tài xế tự do tới cửa và lúc này cậu đang rất nóng lòng muốn về nhà ngay lập tức.
Sau khi đóng cửa xe, Sở Ngộ lập tức hạ giọng " hừ: để che đi vẻ mặt xấu xí, đưa tay sờ lên túi áo gió, mới nhận ra mìn quên mang theo điếu thuốc. Vì vậy, anh cúi xuống, lấy một hộp thuốc lá ở ghế phụ, tháo ra, lấy một điếu rồi châm lửa ngay lập tức.
" Sao hôm nay nghĩ thế nào mà chải tóc lên rồi?" Người đàn ông ngồi trên ghế lái sắc mặt lộ vẻ bất cần đời, hành vi bất lịch sự của cậu dường như không khiến cho người đàn ông tức giận, ngược lại còn thắt dây an toàn cho cậu, lại có tiếng " cạch ". Sau đó, người đàn ông vén máy tóc lòa xòa bên tai Sở Ngộ, quan tâm hỏi: " Cá nhỏ, chân vẫn còn đau sao? Em đã uống thuốc giảm đau chưa?"
Trong cuộc trò chuyện, một mùi cam thoang thoảng dường như ngập tràn xung quanh họ.
" Anh thu lại pheromones của anh đi, nó hôi chết đi được, chính anh cũng không ngửi được à?" Sở Ngộ nhăn mũi, cáu kỉnh vỗ về về bàn tay của mình. " Còn nữa, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là cá nhỏ."
Người đàn ông lúng túng nhìn lòng bàn tay đang treo lơ lửng trên không, trong mắt hiện lên tia kì quái nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó liền xoay người khởi động xe, không nói lời nào.
Chiếc xe thể thao màu xám bạc phóng đi trong ngõ vắng. trên đường đi bầu không khí trong xe yên tĩnh đến buồn tẻ, nhưng Sở Ngộ lại có ánh mắt lãnh đạm, cậu nhìn chằm chằm vào đèn đường bên ngoài, Lùi lại, lặng lẽ hút điếu thuốc trên tay, khuôn mặt điển trai.
Nam nhân vẻ mặt ủ rũ nhìn thẳng về phái trước, không chút lưu tình nói: " Cá nhỏ, em còn đang nghĩ đến người kia sao? Đã hơn ba năm rồi, em vẫn không quên được hăn sao?"
Không biết tại sao, ngay khi câu hỏi này vừa thốt ra, giống như một tia lửa đột nhiên rơi vào giàn thiêu khiến cậu sởn tóc gáy, Sở Ngộ nghiến răng mắng: " Lý Văn Nghiêu, hôm nay anh tìm tôi để hỏi cái này sao?"
Lý Văn Nghiêu mím môi không biết trả lời như thế nào, không ngờ Sở Ngộ lại có phản ứng như thế khi nhắc đến " người đàn ông " đó.
Vẻ mặt Sở Ngộ lạnh lùng, cậu cười khẩy: " Anh luôn nhớ rõ một triệu tệ tôi mượn anh sao? Có chuyện gì, tôi sẽ gọi điện ngay, ngày mai sẽ có người ở tài chính gọi cho anh."
Lý Văn Nghiêu sững sờ, trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài nhưng giọng điệu không giấu đucợ vẻ hoảng sợ, hắn nắm chặt vô lăng thở dài nói: " Anh không có."
Vẻ mặt Sở Ngộ thay đổi, thô bạo đập tay vào cửa xe: " Sao tôi lại làm phiền anh như vậy, dừng xe. Tôi tự đi về nhà."
Lý Văn Nghiêu rũ mắt, đành phải thỏa hiệp: " Được rồi, anh sẽ không nói nữa, trời đang mưa và chân của em đang bị đau, cho dù em muốn, anh cũng không cho em tự đi về."
" Tôi không quan tâm, anh cứ yên tâm thả tôi xuống'" Cậu giật giật cơ mặt, trừng mắt nhìn hắn: " Tôi thà tự đi bộ về còn hơn nghe lời anh ở đây."
" Được rồi, lần sau anh sẽ không nói lời nào, được rồi, anh sẽ đến nhà em sớm, anh cứ ngồi chặt đừng nhúc nhích." Lý Văn Nghiêu bất lực mỉm cười, cố gắng che giấu chua xót trong lòng, nhưng thân thể lại có chút thắt lại. Truyện Teen Hay
Chiếc xe thể thao từ từ lái vào ga ra ngầm của một khu dân cư cao cấp, xe vừa dừng lại, Sở Ngộ lập tức mở cửa xuống xe, anh không muốn ở lại với Lý Văn Nghiêu một chút. Lý Văn Nghiêu xuống xe đuổi theo.
"Anh đưa em lên đó."
Sở Ngộ liếc xéo Lý Văn Nghiêu, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Không cần, Thúi Thúi sợ người lạ, thật không tiện." Lý Văn Nghiêu im lặng một hồi, nhắm mắt lại, cười nhạt: " Sở Ngộ, lời nói của em lúc nào cũng khiến anh đau lòng như vậy."
"Nếu biết được thì tránh xa ra." Sở Ngộ xua tay nói xong, quay đi không thèm nhìn lại, chỉ để lại một bóng lưng hờ hững với Lý Văn Nghiêu. Lý Văn Nghiêu nhìn bóng lưng Sở Ngộ, trong lòng chua xót, bên người Sở Ngộ nhiều năm như vậy, nhưng hắn vẫn không thể so với người đã che giấu trong lòng Sở Ngộ. Điều nực cười hơn là ba năm nay, Sở Ngộ không hề mở lòng với anh, thậm chí không một lời nói về người đàn ông miễn cưỡng nhắc đến anh.
Trong thang máy, Sở Ngộ nín thở ấn nút tầng, vòng tay ôm ngực mắng Lý Văn Nghiêu trong lòng, anh ta nhắc tới Tần Sở Thừa tên khốn đó.
Sở Ngộ tức giận đến mức tim, gan, lá lách, phổi và thận đều đau, cậu ta kéo chiếc băng đô trên tóc ra, rồi đưa năm ngón tay ra vén tóc hai bên ra sau đầu. vẻ mặt, "Mẹ kiếp, Alpha thật sự không có chuyện tốt."
Nói rồi, Sở Ngộ cứng ngắc bước tới cửa, hít một hơi thật sâu, giơ tay ấn vào khóa cửa, tiếng khóa giòn tan vang lên, cậu lập tức mang vẻ mặt tươi cười, xông vào phòng hét lớn: " Thúi Thúi, ba về rồi, hôm nay con có nghe lời dì không? "
Tuy nhiên, căn phòng im lặng và không có bất kỳ phản ứng nào.
Với linh tính của dã thú, Sở Ngộ lập tức cảm nhận được có người trong phòng khách.