Nếu như dãy điện thoại được mà hóa thì chỉ có một nguồn duy nhất.
Trương Thiên cũng mơ hồ có thể đoán được là ai!
Anh nhìn xung quanh bốn phía, xác nhận không có gì khác thường thì mới bắt đầu nghe điện thoại.
"Nói đi!" Trương Thiên lạnh lùng nói.
Một âm thanh quỷ quái vang lên ở đầu dây bên kia: "Chào ông chủ!"
Trương Thiên sắc mặt không vui, cũng không đùa giỡn gì chỉ nghiêm túc nói: "Nói chuyện chính!"
Quỷ mị nam tử xuất hiện tuyệt đối không thể nào là nói chuyện phiếm.
Cậu có lẽ rất bận, không có việc gì là sẽ không gọi đến như vậy.
Quỷ mị nam tử dừng một chút, cười nói: "Ông chủ, chuyện lăng miếu thờ và nhà họ Lưu ở thành phố Nam Châu ngày hôm qua làm mọi việc có chút lớn!"
Trương Thiên trầm giọng hỏi lại: "Cậu tới chịu trách nhiệm sao?"
"Không dám!" Quỷ mị nam tử sợ hãi, kính trọng trả lời: "Em chỉ tới truyền một câu đấy thôi, tổng giám đốc nói!"
Nói đến đến tổng giám đốc, Trương Thiên dãn đôi lông mày, nghiêm túc hỏi: "Nói."
Quỷ mị nam tử giải thích: "Việc tập đoàn Lưu Thị bị phá sản cùng với việc lăng miếu thờ không biết tại sao lại đặc biệt gây chú ý của cơ quan tổ chức cấp cao tỉnh Khánh Giang ."
"Bọn họ cũng muốn truy hỏi trách nhiệm!"
"Nhưng tổng giám đốc đã ra mặt áp chế sự việc xuống."
"Tổng giám đốc lại để lại lời nhắn bảo em mang thông tin cho anh..."
Tập đoàn Lưu Thị bị diệt, địa vị của Lưu Diệu không thấp, hơn nữa người chết nhiều như vậy, không thể tránh khỏi bị Khánh Giang chú ý tới.
Thế nhưng làm thế nào mà chuyện của lăng miếu thờ lại có thể được đưa lên cấp cao của tỉnh Khánh Giang?
Loading...
Ông ta chỉ là phá hủy kho báu Chí Tôn, mặt khác chỉ là phế đi mấy người mà thôi!
Cái chuyện nghiêm trọng này sao so cùng vụ việc của tập đoàn Lưu Thị?
Chỉ còn một lời giải thích đó là: động đến lợi ích của cơ quan đứng đầu...
Bảng Phật giáo kia do cơ quan cấp cao chuẩn bị?
Ha ha!
Trương Thiên ghi nhận thông tin từ Quỷ mị nam tử và nói: "Ông ấy muốn tôi gần đây yên phận chút sao? Không được gây sự nữa?"
Quỷ mị nam tử cười xòa một tiếng, nghiêm túc nói: "Không phải!"
"Ý của tổng giám đốc là ông chủ làm gì thì tổng giám đốc sẽ không hỏi nguyên nhân, cho anh yên tâm dũng cảm đi làm, ông ấy đều có thể chống đỡ được!"
"Ông ấy nói, chỉ cần là anh, ông ấy dùng tất cả để bảo vệ!"
Nghe vậy, Trương Thiên trong mắt đỏ hơn vài phần.
Anh cười ha hả, dùng tiếng cười che dấu sự xúc động, nghiền ngẫm nói: "Cậu nói, ông ấy thực sự ủng hộ tôi hay là không ngăn được tôi? Ha ha!"
Quỷ mị nam tử rất nghiêm túc, không dám trả lời.
Cũng không biết bên cạnh có người hay không!
Rất nhanh, Trương Thiên dừng lại, dùng lời nói thâm tình vô cùng đáp lại: "Nói cho ông ấy biết, tôi tự có chừng mực!"
"Đã rõ!" Quỷ mị nam tử trả lời.
Cuộc gọi của Quỷ mị nam tử chưa kết thúc, Tiểu Lục đã gọi điện đến.
Trương Thiên nhíu mày, liên tiếp tất cả cuộc gọi quan trọng đều đến hết rồi?
Anh hỏi Quỷ mị nam tử: "Còn có việc gì không? Không có thì cúp đi."
"Rõ." Quỷ mị nam tử đáp.
Sau khi cuộc gọi bị ngắt, Trương Thiên lập tức trả lời cuộc gọi của Tiểu Lục.
Anh sốt ruột hỏi: "Có chuyện?"
"Vâng!" Tiểu Lục nghiêm túc thấp giọng nói.
Trương Thiên hít một hơi thật sâu rồi mới bảo Tiểu Lục nói tiếp.
Tiểu Lục rất nhanh báo cáo: "Tài khoản của Lâm Nhật Thăng vừa chuyển đi một số tiền, tổng cộng ba tỷ!"
Vừa mới gọi điện thoại cho mình mua đất.
Ông ta bị từ chối thì ngay sau đó đã có mục đích mới?
Chuyện này rất có thể có cấu kết quan hệ với tập đoàn Lâm Thị.
Trương Thiên nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Tiền chuyển đi đâu?"
Tiểu Lục giải thích: "Tiền gửi theo được tiến hành tẩy trắng ở nước ngoài sau đó gửi vào một tài khoản được mã hóa."
"Tổng cộng phân thành mười tài khoản!"
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng các tài khoản được mã hóa rất an toàn, nhưng họ không biết rằng trong mắt Tiểu Lục-con vượn kỹ thuật hàng đầu thì đó chỉ là vấn đề thời gian giải mã.
Loại bảo vệ hiệu quả này, so với thủ đoạn rửa đen của Lưu Diệu thì sẽ sử dụng một tên không có thật.
Cho dù tra được danh tính thật thì cũng không có cách nào xác định người đứng phía sau là ai!
Tiểu Lục trầm giọng nói: "Sau khi phá giải tài khoản mã hóa, xác nhận cuối cùng nguồn thu chính là nhà họ Lăng tỉnh Khánh Giang, xí nghiệp Lăng Thị!"
Nhà họ Lăng tỉnh Khánh Giang?
Trương Thiên mở to hai mắt nhìn, trên mặt tràn đầy lo ngại.
Nhà họ Lăng là người ra mặt cho Lâm Nhật Thăng? Là nhà họ Lăng nói cho Lâm Nhật Thăng biết tin tức thị trấn nhỏ muốn phát triển?
Nhà họ Lăng là con cá lớn đang chờ đợi ngoi lên mặt nước à?
Dựa theo những gì Tô Phong miêu tả về nhà họ Lăng thì nhà họ Lăng hình như có năng lực này.
Chỉ bằng việc bọn họ đều e ngại nhà họ Lăng như vậy thì đã biết mọi chuyện không đơn giản rồi!
Sao mà trùng hợp như thế?
Trương Thiên vịn vào lan can, ngón tay ở trên không ngừng gõ, anh đang tự hỏi chính mình, cuối cùng trầm giọng nói: "Giúp tôi tra rõ lai lịch nhà họ Lăng!"
"Đúng lúc ngày mai tôi cùng với cậu đi xem được!"
"Đã rõ!" Tiểu Lục đáp lại sau đó cúp điện thoại.
Trương Thiên bóp mất điếu thuốc, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc: "Chuyển cho nhà họ Lăng ba tỷ, Lâm Nhật Thăng muốn làm gì đây?"
Ngoại trừ cầm ở chỗ Lưu Diệu hai tỷ, còn lại một tỷ tiền ở nhà họ Lâm cũng không phải tùy tiện gom góp được, mất công như vậy!
Càng ngày càng thú vị!
Trương Thiên hút thuốc xong, chỉnh lại sắc mặt, mỉm cười đi vào phòng.
Anh tới gần ngồi xuống cạnh Lâm Tử Thanh, suy nghĩ nói: "Ngày mai anh muốn đi xem tỉnh Khánh Giang!"
"Ồ!" Lâm Tử Thanh trả lời đơn giản một chữ.
Như vậy là không lo lắng mình sẽ đi cùng với ai?
Trương Thiên cười khổ, tủi thân nói: "Em không hỏi xem anh đi làm gì sao?"
"Tuy anh là người rất chung tình, nhưng đôi khi bên ngoài sức hấp dẫn rất lớn, vẫn cần em dặn dò nhiều hơn một chút đấy."
Lâm Tử Thanh nhướn mi nói: "Tùy anh!"
Hành động này là muốn nói: anh có thể xem thử xem?
"Ha ha ha!"
Trương Thiên mặt dày nói: "Đương nhiên, trừ một người là em ra, anh là người đàn ông không ai có thể động vào!"
"Cho nên em cũng không cần lo lắng quá."
Lâm Tiểu Nhã ở bên cạnh, đôi mắt như muốn bay lên trời rồi.
Thế nhưng Trương Thiên cũng mặc kệ, gần đây cảm tình của Lâm Tử Thanh vừa mới được tăng lên, không nghĩ tới vào hai ngày này cô cũng có thể dội một chậu nước lạnh.
Trương Thiên vẫn đang ở trước mặt Lâm Tiểu Nhã, móc trong túi quần một chuỗi vòng tay tinh xảo được tạo thành từ năm hòn ngọc châu, nhìn rất thời thượng đẹp mắt.
Anh cầm tay Lâm Tử Thanh, chậm rãi cài vòng tay lên cho cô.
Vẻ mặt Trương Thiên rất chân thành cũng rất tiếc nuối, cử chỉ nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt dễ thương của Lâm Tử Thanh, trầm giọng dặn dò: "Về sau đi đâu cũng đều mang theo!"
"Nhất là lúc anh không bên cạnh em, em có thể nhìn vật mà nhớ người!"
"Ừm!" Lâm Tử Thanh nhẹ nhàng trả lời.
Ọe!
Lâm Tiểu Nhã ghét bỏ nói: "Thật sự là nhìn không được rồi, đúng là cơm chó... Ọe!"