Nghe Trần Siêu nhớ lại chuyện hồi còn đi học, không khỏi có chút buồn cười.
Nhưng vẻ mặt của Trương Thiên lại rất khó coi.
Tôi không nói dối...
Tôi vẽ bùa chú thật sự có hiệu quả, sau này tôi nhất định có thể thành tiên!
Nhưng, nói ra thì có chút khó tin.
Ai tin?
Ha ha ha!
Trần Siêu vừa nói vừa cảm thán: "Haizz, đoạn thời gian đó thật đẹp!"
Đột nhiên, có một người phụ nữ ở cách đó không xa hét: "Trần Siêu, đi rót cho tôi chén nước."
Cô ta mặc một chiếc váy ngắn, tuổi tác ngoài ba mươi, khuôn mặt trang điểm quá đậm.
Trần Siêu vội vàng đáp: "Được!"
Anh ta dặn Trương Thiên: "Anh Thiên, anh ở đây đợi, em đi một lát là về ngay."
"Sau đó em đưa anh đi thử xe!"
Trương Thiên đánh giá người phụ nữ kia một lát, nhíu mày nhìn về phía Trần Siêu:
"Sao địa vị của cậu lại thành như vậy? Cô ta là cấp trên của cậu?"
Trần Siêu giải thích, là một đồng nhiệp tên Dương Yến, nhưng lượng tiêu thụ của cô ta khá cao nên rất có địa vị trong cửa hàng.
"Không làm mất lòng được!"
Trương Thiên gật đầu, để Trần Siêu đi.
Trương Thiên lại nhìn xe một chút.
Anh so sánh giá cả các loại xe!
Một chiếc xe khoảng bảy, tám mươi vạn. . . Thì sợ là không tốt lắm.
Đừng nói là Mercedes – Benz, đến cái bánh xe anh cũng không mua nổi.
Chỉ có nhãn hiệu Cadillac và Lexus là anh có thể cố gắng mua được.
So sánh một lát, Trương Thiên vẫn nhìn chiếc Lexus RSL.
Loading...
"Anh Thiên, đến ngồi thử một lát đi?" Trần Siêu trở về, cười nhìn Trương Thiên nói.
Trương Thiên gật đầu.
Nhưng sau khi lên xe anh thấy cảm giác cũng bình thường, tuy rằng so với chiếc xe thay cho việc đi bộ của của Lâm Tử Thanh thì cái này tốt hơn rất nhiều, nhưng lại cách xa sự mong đợi của Trương Thiên.
Ngồi một lát, Trương Thiên nói: "Xe này không tốt lắm!"
Trần Siêu cười xem thường nói: "Anh Thiên, sao anh vẫn còn giống hồi đi học thế?"
"Thực sự là toàn nói những lời làm người khác kinh ngạc, khoác lác đến đỉnh cao!"
"Ha ha. . ."
Chiếc xe này cũng phải hơn bảy mươi vạn, mà còn không tốt?
Trần Siêu cũng không biết bao giờ mình mới có thể bán được xe đây.
Nhưng anh ta lại hùa theo Trương Thiên: "Anh Thiên, không sao! Chúng ta thử ngồi chiếc khác xem sao. . .?"
"Được!" Trương Thiên lạnh nhạt nói.
Nói xong hai người lại đi ra, đến chiếc xe tiếp theo.
Không ngờ lại chạm mặt với nữ đồng nghiệp váy ngắn kia.
Dương Yến đánh giá Trương Thiên một lát, mặc quần áo mộc mạc, căn bản là không có dáng vẻ của nhà giàu, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khinh bỉ.
Rõ ràng là ghét bỏ loại khách hàng như Trương Thiên!
Cô ta không nhìn Trương Thiên mà nhìn về phía Trần Siêu dặn dò:
"Không phải loại khách hàng nào cũng cần phải tiếp đón."
Trần Siêu thấy không được tốt lắm, chỉ có thể giải thích với cô ta: "Chị Yến, đây là bạn học của em, cậu ấy đến xem xe."
Vẻ mặt Dương Yến càng khó coi, bạn học thì càng không được phục vụ, đây là giờ làm việc đó.
Nhưng cô ta vẫn cho Trần Siêu mặt mũi, nên không trách mắng anh ta trước mặt mọi người.
Dương Yến ra lệnh với Trần Siêu:
"Đi lấy chén nước cho tôi, khách hàng đang chờ."
Trần Siêu lại hùa theo: "Được!"
Người phụ nữ này có tật xấu gì thế?
Là đứt tay hay đứt chân? Chuyện gì cũng bắt Trần Siêu làm.
Nhưng Trương Thiên ngại quan hệ công việc sau này của Trần Siêu, nên anh không chửi ầm lên.
Nếu không anh đã lật tung chỗ này lên rồi!
Một ánh mắt Trương Thiên cũng không cho cô ta?
Trần Siêu ra hiệu sẽ về ngay.
Trương Thiên chỉ có thể đè lửa giận xuống, tiếp tục xem xe.
Xem nhiều xe hơn trăm vạn như vậy, không có một chiếc nào hợp mắt Trương Thiên, anh chỉ có thể bỏ qua giá cả, đi về phía chỗ để xe thương hiệu.
Trong tay Trương Thiên vẫn có chút tiền riêng, anh còn chưa nhờ đến Tô Phong và Tưởng Minh Đức cực kỳ bạo tay đâu.
Đi đến, cả chỗ này cũng chỉ có một chiếc hợp mắt Trương Thiên.
Đó chính là một chiếc Rolls-Royce trong khu của nam, chiếc xe SUV duy nhất của Rolls-Royce.
Chiếc xe màu đen sáng bóng, đường viền mạnh mẽ, quan trọng nhất chính là logo trên đầu xe sẽ thể hiện được địa vị.
"Mình cảm thấy, tổng giám đốc Lâm rất cần loại xe này!"
Chiếc xe đặt ở vị trí chói mắt nhất của cửa hàng, còn được dây đỏ vây xung quanh.
Trần Siêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trương Thiên, thấy Trương Thiên ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc Rolls-Royce trong khu nam, anh ta thử cười hỏi:
"Anh Thiên, chiếc này mạnh mẽ không?"
"Đây là bản giới hạn của Rolls-Royce, cửa hàng chúng em chỉ có một chiếc này!"
Trương Thiên gật đầu, lạnh nhạt nói: "Chiếc này cũng không tệ!"
Trần Siêu nhìn xung quanh một chút, rồi nhỏ giọng nói với Trương Thiên: "Xe này được vây lại nên không cho mọi người tự tiện thử xe."
Dù sao thì cả cửa hàng cũng chỉ có một chiếc, nếu như ai cũng có thể thử xe, nhỡ khi va chạm rơi mất món đồ nào, thì mọi người đều không đền nổi.
Nhưng cũng không phải là không cho ai thử.
Nếu không thì bán xe kiểu gì?
Chỉ dẫn theo nhân viên cửa hàng thì mới có thể thử.
Trần Siêu vỗ bộ ngực nói: "Đi, Anh Thiên! Em dùng đặc quyền của mình, dẫn anh ngồi thử một chút, cảm nhận xem thế nào!"
"Anh em của anh không tồi chứ? Ha ha!"
Nói xong Trần Siêu lập tức kéo dây đỏ ra, cẩn thận mở cửa xe để Trương Thiên lên thử.
Trương Thiên cũng không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh, anh ngồi lên.
Quả nhiên ghế sa lon bằng da khác biệt hơn nhiều!
Ngồi xuống có cảm giác cực kỳ thoải mái, hơn nữa độ mềm của ghế cũng vừa phải.
Không gian trong xe rất lớn, làm chuyện gì cũng thuận tiện.
Trang trí bên trong có thể gọi là xa hoa.
Đây mới là xe của ông chủ chứ!
Trương Thiên thật lòng cảm nhận, còn nhún trên ghế mấy lần.
Trần Siêu thật rất sợ Trương Thiên làm hỏng đồ, đặc biệt là khi Trương Thiên nhún mấy lần, anh ta suýt bị dọa đến mất mạng.
Anh ta thật sự không đền nổi chiếc xe này.
Nhưng Trần Siêu vì anh em, không thèm để ý đến:
"Ha ha, anh Thiên, mau hưởng thụ xe của nhà giàu một chút!"
"Tuy rằng đời này không mua nổi, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng ngồi qua?"
Trương Thiên hài lòng gật gật đầu nói: "Được!"
"Đại Đầu, tôi mua chiếc này, chuyển khoản xong là có thể lái đi luôn phải không?"
Cái gì?
Trần Siêu nghi ngờ nhìn về phía Trương Thiên, rất nhanh anh ta nhướng lông mày nói:
"Anh Thiên, sao tật xấu khoác lác của anh lại tăng lên một chút thế?"
"Ha ha ha ha!"
Chiếc này cũng phải hơn mười triệu?
Nói mua là mua, đùa nhau à!
Vốn dĩ Trương Thiên muốn giải thích. . .
Kết quả Dương Yến đứng ngoài xe trừng mắt, cô ta cực kỳ tức giận khoa tay cái gì đó với Trần Siêu.
Hiệu quả cách âm của chiếc xe này quá tốt, họ không nghe được một chút gì.
Nhưng khi Trần Siêu nhìn thấy, lập tức mở cửa ra.
Anh ta lộ làm vẻ mặt nhận lỗi.
Dương Yến chỉ vào Trần Siêu mắng to: "Trần Siêu, xe này là xe mà các người có thể ngồi à?"
"Mau dẫn theo tên bạn dế nhũi của cậu cút xuống cho tôi!"
"Tổng giám đốc Dương còn đang muốn đến thử chiếc xe này đấy."
Mẹ nó!
Xe này của nhà cô ta à?
Cho phép khách hàng của cô đến xem, nhưng Trần Siêu lại không được động vào?
Không phải chỉ dựa vào sắc đẹp, để tăng lượng tiêu thụ hơn một chút thôi à? Cô ta không coi Trần Siêu là con người à?
Vừa nãy Trương Thiên đã nhìn cô ta không hợp mắt!
Bây giờ lại càng không nhìn nổi. . .
Không xử lý một phen, giúp Đại Đầu trút cơn giận này, thì sẽ uổng phí sự nhiệt tình của Đại Đầu dành cho mình.
Trương Thiên ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
"Mọi chuyện đều phải có trước có sau?"
"Trần Siêu là người phục vụ khách hàng xem xe, dựa vào đâu mà không thể để thử xe?"
"Tổng giám đốc Dương là khách hàng của cô, thì chả nhẽ tôi không phải à?"
"Trên mặt cô có tiền, hay là ông chủ của Trần Siêu phát tiền lương?"
"Dựa vào đâu. . . Mà anh em của tôi. . . Phải nhìn sắc mặt của cô, phải kém cô một bậc!"
Trương Thiên nói từng chữ một.