Ai đã nói tin này cho Lâm Nhật Thăng biết chứ?
Lâm Nhật Thăng luôn biết, Lưu Diệu biết ông nội muốn giết ai?
Trong đó đó âm mưu gì!
Trương Thiên không biết, Lưu Diệu càng không biết.
Lưu Diệu sâu sắc nói: "Tôi cũng không rõ chuyện này lắm!"
"Nhưng Lâm Nhật Thặng là người của Lâm gia các anh, có lẽ cũng biết chuyện này từ lâu rồi."
"Kỳ quái!"
Lâm Nhật Thăng biết chuyện này không có gì kỳ lạ, nhưng kỳ lạ là trong cả một năm nay không dám nói ra, tại sao bây giờ lại dám tống tiền Lưu Diệu?
Có lẽ chỉ có mỗi Lâm Nhật Thăng mới có thể cho Trương Thiên câu trả lời.
Ánh mắt Trương Thiên dừng lại trên người Lưu Diệu: "Ông Lâm, và cậu còn có giao thao gì khác nữa không?"
Lưu Diệu lắc đầu.
Chuyện đã đến nước này, ông nội tìm Lưu Diệu, chỉ là muốn tìm kẻ đã giết vị Diêm Vương sống ở thành phố Nam Châu!
Trương Thiên không còn tiếp tục nghi ngờ Lưu Diệu nữa.
Anh nhìn Lưu phu nhân và Lưu Kim, rồi nói với Lưu Diệu:
"Có di ngôn gì không!"
Trương Thiên từng nói, Lưu Diệu hẳn phải chết, vì vậy hôm nay Lưu Diệu không còn đường sống.
Mặc dù cái chết của Lâm lão gia không phải Lưu Diệu gây ra, nhưng mời hai người ảnh bảng tới, mục đích là muốn ám sát mình, không thể nào để cho Lưu Diệu sống sót được.
Lưu Diệu không nói chuyện với hai mẹ con, ngược lại cầu xin với Trương Thiên:
"Cầu anh bỏ qua cho hai mẹ con họ!"
Trước khi chết vẫn lo cho vợ con, cũng đáng mặt đàn ông!
Nhưng chỉ dựa vào điều này, cũng không thể cảm hóa được Trương Thiên, anh trầm giọng nói: "Nếu không có gì để nói, vậy thì lên đường đi!"
"Trương Thiên, cậu dám?"
Đột nhiên, tiếng kêu của Lưu phu nhân cắt ngang mọi thứ, Lưu phu nhân móc ra một cây súng lục chỉ thẳng vào Trương Thiên.
Khuôn mặt Lưu phu nhân dữ tợn, hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên.
Trương Thiên ngẩng đầu nhìn Lưu phu nhân, nở nụ cười gian xảo: "Đây là cô tự tìm đường chết!"
Chỉ cần Lưu phu nhân dám nổ súng, Trương Thiên chắc chắn lấy mạng Lưu phu nhân.
Lưu Diệu hét to:
"Viện Viện, đừng làm chuyện ngu ngốc!"
"Anh đáng chết, nhưng em và con trai nhất định phải sống!"
Lưu Diệu là người tu luyện võ đạo, Lưu Diệu biết rõ thực lực của Trương Thiên ít nhất cũng trên hóa cảnh.
Loading...
Với thực lực của bản thân, một cây súng lục đương nhiên không thể làm Trương Thiên bị thương được.
"Đừng mà!" Lưu Diệu lại hét lên lần nữa.
Lưu phu nhân nhìn chằm chằm Trương Thiên, cả người phát run, trong tay cầm súng, suýt chút nữa bóp cò.
Nhưng tiếng kêu của Lưu Diệu khiến Lưu phu nhân lung lay.
Tại sao!
Trương Thiên cũng không muốn xem phim ngược luyến gì, anh tự có tính toán với Lưu phu nhân.
Anh nói với Lưu Diệu: "Nhắm mắt chuẩn bị lên đường!"
"Nể anh là đàn ông tốt, nên tôi cho anh chết thoải mái chút."
Lưu Diệu nhìn Lưu phu nhân, lắc đầu rồi mỉm cười với Lưu phu nhân.
Hắn yêu cô.
Cuối cùng, Lưu Diệu nhắm hai mắt lại.
Trương Thiên đạp xuống một cái, trái tim nổ tung, trực tiếp đưa Lưu Diệu đi.
"A!"
Lưu phu nhân sụp đổ, la lớn.
Bà cầm súng lục, quỳ xuống đất, thật giống như mất hết tất cả!
Lưu Kim như bị câm suốt cả quá trình, hai mắt vô hồn trợn to.
Trương Thiên nhìn hai mẹ con này, không có chút đồng cảm.
Nhìn thấy đống xác chết xung quanh, anh rút ra một điếu thuốc, dùng mùi thuốc lá làm pha loãng mùi máu tanh.
Ngay sau đó, Trương Thiên lấy điện thoại ra rồi bấm.
Là Bành Hoa!
Sau khi nhận điện thoại, Trương Thiên nói: "Là tôi, Trương Thiên."
Bên Bành Hoa cười hỏi: "Tiểu Thiên huynh đệ, có chuyện gì à?"
"Có phải lại phải lấy lòng ba vợ không? Bành Hoa tôi giỏi nhất là chuyện này đó!"
"Tôi vì cậu mà vào nơi nước sôi lửa bỏng, không chối từ! Ha ha ha..."
Mọi thứ đều đùa giỡn như thường!
Cũng chính bởi vì vậy mà Trương Thiên mới gọi điện thoại cho Bành Hoa.
Niệm tình tình nghĩa với Bành Hoa!
Dù sao lúc trước trong buổi tụ họp bạn bè của ba vợ, giữa Bành Hoa và Lưu phu nhân, thật sự giống như có chút tình cảm không được minh bạch lắm.
Trương Thiên không hề bị lạc hướng, trầm giọng nghiêm túc nói:
"Anh với Lưu phu nhân của Diêm Vương sống có xuất hiện tình yêu gì không?"
"Nếu như hôm nay tôi muốn giết Lưu phu nhân. . ."
Vừa nghe vậy, tiếng cười của Bành Hoa lập tức biến mất, khiếp sợ hét lên hỏi:
"Cái gì?"
"Tiểu Thiên huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Trương Thiên rút điếu thuốc xuống, nhàn nhạt nói: "Lưu Diệu tìm người giết tôi!"
"Tôi tìm đến cửa, giết Lưu gia."
"Còn về Lưu phu nhân, lần trước tôi nhìn thấy anh và cô ta có vài chuyện, cho nên mới gọi điện thoại cho anh."
Bành Hoa tuyệt vọng, ánh mắt thoáng qua sự kỳ lạ, cả người Bành Hoa nhảy cỡn lên, lạnh giọng căn dặn nói:
"Tiểu Thiên huynh đệ, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Tôi lập tức chạy tới đó, cầu xin anh tha cho cô ta."
"Cô ta là... Em gái tôi!"
"Em gái ruột."
Trương Thiên nghe nói cũng đã có thể cảm nhận được Bành Hoa đang cuồng cuống mặc quần áo mang giày ra cửa.
Chân mày Trương Thiên nhíu lại, nhỏ giọng hỏi lại:
"Là em gái anh?"
Đây đúng là chuyện Trương Thiên không ngờ tới, vốn dĩ cho rằng Bành Hoa sợ Lưu phu nhân, còn tưởng hai người là tình nhân, nhưng không ngờ cô ta lại là em gái Bành Hoa.
Thì ra là kẻ thương em gái?
Điều này khiến Trương Thiên khó xử, tự tay giết chết em rể của Bành Hoa?
Trương Thiên nói: "Anh tới đây đi, ngay tại Lưu gia."
Bành Hoa sốt ruột nói: "Được, lập tức tới ngay đây. . ."
"Pằng!"
Bành Hoa chưa nói hết câu, thì một tiếng súng vang lên.
Trương Thiên cầm điện thoại di động, nhanh chóng quay đầu, thay đổi vị trí trong tiềm thức, muốn tránh thoái viên đạn.
Nhưng mà. . .
Bành Viện Viện cũng không phải bắn Trương Thiên, mà nhắm ngay vào đầu mình.
Tự sát!
Muốn đi chung với Lưu Diệu!
"Mẹ!" Lưu Kim kích động la lên.
Trương Thiên trở tay không kịp, trong tình huống như thế này, anh xoay chuyển trời đất cũng vô dụng.
Bành Hoa ở đầu dây bên kia điện thoại, nghe thấy tiếng súng, trong lòng trầm xuống.
Sau đó, Bành Hoa run rẩy mở miệng hỏi, hỏi một câu mà anh ta không bao giờ muốn nhận được đáp án:
"Em gái tôi. . . Em ấy? Chết?"
"Tự sát!" Trương Thiên khẽ trả lời.
Trong nháy mắt, Bành Hoa sững sờ tại chỗ, hốc mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra!
Trong mắt của Bành Hoa, em gái từ nhỏ đến lớn bá đạo với Bành Hoa, thường hay cho anh ta, không hề cho anh ta sắc mặt tốt, cứ đi như vậy.
Mặc dù cô ta càn rỡ, nhưng Bành Hoa nguyện ý nuông chiều cô ta!
Nhưng thật không ngờ. . .
Bành Hoa nhắm mắt, lau nước mắt rồi run giọng nói:
"Để lại toàn thây giúp tôi, tôi tới đưa em ấy đi!"
"Ừ!"
Trương Thiên cúp điện thoại.
Lúc này, khi nhìn Lưu Kim, Trương Thiên không động thủ nữa, mặc dù Lưu Kim rất hận Trương Thiên.
Nhưng cứ để cho Bành Hoa làm chủ.
Mười phút sau, Bành Hoa tới Lưu gia.
Nhìn thấy xung quanh toàn xác chết, khắp phòng đẫm máu, một hai trăm người nằm dưới đất, ánh mắt Bành Hoa đầy khiếp sợ.
Rốt cuộc đã điều động bao nhiêu người để giết Trương Thiên chứ?
Đây là muốn đẩy Trương Thiên vào chỗ chết mà!
Nhưng không thể che giấu nỗi đau buồn trong lòng được, vẫn đi tới chỗ Trương Thiên.
Trương Thiên chỉ tay, thi thể của Lưu Diệu và Bành Viện Viện đang nằm cạnh nhau.
Bành Hoa ngồi xuống, xoa khuôn mặt của Bành Viện Viện, gạt những sợi tóc của cô ta xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được rơi nước mắt.
Coi như là lần gặp mặt cuối, Bành Hoa hít một hơi thật sâu và nói: "Yên nghỉ đi!"
Trương Thiên đi tới và nhẹ giọng nói với Bành Hoa:
"Nén bi thương!"
"Tôi không còn cách nào. . ."
Bành Hoa gật đầu: "Tôi hiểu!"
Khuôn mặt Trương Thiên khôi phục vẻ bình thản: "Tôi giao lại cháu trai anh cho anh!"
"Mặc dù, thằng bé rất giống như muốn giết tôi!"
"Yên tâm, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa!" Bành Hoa nói.
Dẫn hai người đi ra, sau đó anh xoay người lại, đốt toàn bộ Lưu gia.
Tối nay hỏa thiêu hơn 200 người.
Nhìn căn nhà dần sụp đổ vì hỏa hoạn, mới xoay người rời đi.
Bởi vì, cả người toàn mùi máu, anh đã mướn một căn phòng ở Hoa Hào Cửu Đỉnh, tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà.
Những nghi ngờ mà ông Lâm để lại, chỉ có thể chuyển tới trên người Lâm Nhật Thăng.
Lâm Nhật Thặng biết ông Lưu bỏ ra 2 tỷ để thuê sát thủ giết người!
Lâm Nhật Thăng luôn biết là ai đang ép hại ông Lưu?
Nếu Lâm Nhật Thăng thật sự có tham dự vào, Trương Thiên sẽ đích thân giết anh ta, chỉ là dù sao cũng là con cháu của Lâm gia, Lâm Tử Tình có thể sẽ trách anh. . . .
Để nước nóng rửa sạch!
Đinh đinh!
Mới vừa ra khỏi nhà tắm, đang phiền muộn trong lòng, có người gửi tin nhắn tới.
Tối vậy rồi ai còn gửi tin nhắn cho mình?
Trương Thiên cầm điện thoại lên, mở ra!
Không nhìn rõ nội dung và kiểu chữ, ánh mắt không khỏi nhìn vào tấm ảnh selfie trên màn hình.
Đậu má!
Đây là loại quần áo gì? Trong suốt?
Đây là dáng người kiểu gì chứ. . .
Đòi mạng mà.
Trương Thiên hít sâu, nghĩ, đừng làm bậy vào lúc này, mình đang rất phiền muộn trong lòng, lát nữa sẽ thu phục cô!
Trương Thiên ghét nhất loại phụ nữ phong tình.
Thật là khinh thường!
Tuyệt đối khinh thường!
Loại phụ nữ lẳng lơ này có thể so sánh với vợ tôi sao?
Không!
Cút đi!
Sau đó Trương Thiên chụp số phòng, chụp giường lớn, rồi trả lời tin nhắn người phụ nữ kia:
"Tôi đang ở Hoa Hào Cửu Đỉnh, chờ cô ở phòng số 555!"
"Tới mau!"