“Cậu ta đàn như thế là đàn cho người điếc nhìn à?”
Thật tình không hiểu nổi, Lâm Tử Thanh lại vỗ tay.
Trời má!
Vợ à, em có tí lập trường được không hả?
Trương Thiên chạm vào cánh tay cô, dùng vẻ mặt nhăn nhó nghiêm túc phê bình:
Loading...
“Lâm Tử Thanh, em quá đáng quá nha!”
“Cậu ta là tình địch của anh đó, em lại vỗ tay cho cậu ta? Em đang sỉ nhục anh đó!”
Lâm Tử Thanh mỉm cười:
“Em thưởng thức âm nhạc, tiếng vỗ tay là dành tặng cho âm nhạc, không phải vỗ tay vì Giang Quy.”
Trương Thiên càng không phục: “Như vậy mà cũng cho là âm nhạc à?”
“Nói khó nghe thì đó là đàn đại một khúc thôi.”
Thấy Trương Thiên tức giận bất bình, Lâm Tử Thanh cười cười, nói: “Anh lên thử đi, em cũng sẽ vỗ tay cho anh.”
Hả? Em cho rằng anh không dám à?
Trương Thiên chán nản nói: “Anh không đàn là vì anh khiêm tốn thôi, lười ganh đua.”
“Nhưng nếu em đã muốn nghe, anh sẽ cân nhắc đàn thử.”
“Thứ anh đàn là [tiên âm], người bình thường mà nghe sẽ không kiềm được say mê anh, chỉ sợ đến lúc đó sẽ tạo ra thêm tình địch cho em đó.”
Lâm Tử Thanh cười nhưng không nói!
Thấy Trương Thiên sắp chép gió lên tận trời, lúc này Lâm Tiểu Nhã thật sự nhìn không nổi nữa, xen vào:
“Còn làm người ta say mê nữa à?”
“Em dám cược là sau khi anh lên, chị của em sẽ nhanh chóng thay một anh rể mới cho em.”
Nghe xong, Trương Thiên hứng chí bừng bừng, không để ý đến Lâm Tiểu Nhã, quay đầu sang cười xấu xa với Lâm Tử Thanh:
“Nếu không chúng ta cược đi?”