Phong hiệu cấp Thần của ‘Thần – 18’ này chính là điều mà Tư Đồ Hạo Đông để ý nhất.
Cuối cùng thì quyền lực của Trương Thiên vẫn cao hơn mình, mình vẫn xếp dưới chân… Đối với anh ta, đây chính là khác biệt rất lớn.
Mặc dù Tư Đồ Hạo Đông cũng không quá tin tưởng anh ta có thể so sánh với một người có phong hiệu cấp Thần, nhưng anh ta không muốn chấp nhận sự thật này!
Chú Phong cân nhắc một chút, vẫn chậm rãi nói ra thông tin, đây cũng là vì không khiến Tư Đồ Hạo Đông làm càn: “Anh ta là Long Hồn của Thần Long doanh, đã được phong phong hiệu cấp Thần từ rất lâu rồi, phong là ‘Thần – 18’. Thật ra cũng đã từng bị tập thể bỏ phiếu gạch tên, nhưng sau đại chiến lần gần đây nhất đã quyết định khôi phục phong hiệu và tất cả quyền lợi vốn có!”
“Điều quan trọng nhất là, anh ta chính là chiến thần năm sao, hơn nữa sức nặng này vẫn còn tồn tại, Trương Thiên là người duy nhất ngoài ra anh ta còn được phong thêm hàm vị cấp tướng ở Viêm Hạ!”
“Anh ta lại là người duy nhất cấp bậc chiến tướng lại thêm chức tước phó tướng đặc quyền!”
Chú Phong nói liền một mạch những th tin quan trọng về Trương Thiên.
Tư Đồ Hạo Đông nghe xong, sắc mặt hết sức kinh hãi, cực kỳ khó coi!
Cho dù là ăn mấy chục bãi phân chó cũng không khó chịu như vậy?
Trương Thiên vượt trội hơn hẳn mình?
Ở tuổi của Trương Thiên, đừng nói là ông lớn cấp Úy xuất sắc, đây còn đươc thăng hẳn lên ông lớn cấp tướng.
Thậm chí là còn lợi hại hơn so với bố của anh ta là Tư Đồ Kiếm. Đó chính là chiến tướng duy nhất, còn có quyền hạn của cấp bậc phó tướng.
Đây đều là những chức vụ mà Tư Đồ Hạo Đông không thể trèo cao.
Lúc này Tư Đồ Hạo Đông mới phản ứng lại, bản thân còn nghĩ muốn chà đạp Trương Thiên, nhưng địa vị của Trương Thiên còn cao hơn mình rất nhiều.
Hôm nay lại còn dám ở trước mặt cấp tướng đòi gϊếŧ?
Tất cả đều như những gì Trương Thiên nói, nếu Trương Thiên thật sự muốn làm cho Tư Đồ Hạo Đông trở nên nổi tiếng, vậy thì cuộc truy sát được sắp xếp lần này đủ để khiến bản thân anh ta bị bóp chết dưới chân.
Tư Đồ Hạo Đông rơi vào trầm tư…
“Cậu chủ, người này thật sự không nên đắc tội đâu!”
Chú Phong lại nhắc nhớ một lần nữa, cũng là bởi vì ông biết Tư Đồ Hạo Đông là người có tính cách thế nào, bình thường cũng chọc giận không ít người!
Ông rất lo lắng Tư Đồ Hạo Đông nếu đắc tội Trương Thiên thì kết cục sẽ giống như Tần Trăn.
Lúc này Tư Đồ Hạo Phong mới bị gọi lại từ trong suy nghĩ, nuốt xuống một ngụm tức giận: “Tôi biết rồi!”
Cúp điện thoại, cả người Tư Đồ Hạo Đông giống như người mấy hồn, đờ người ra.
Hai tên thuộc hạ nhìn Tư Đồ Hạo Đông.
Tên lông mày rậm nhỏ giọng nhắc một câu: “Lão đại, thế nào rồi? Thân phận của tên Trương Thiên này là?”
Tên miệng rộng cũng cẩn thận hỏi: “Chúng em sẽ không gặp tai họa chứ?”
Tư Đồ Hạo Đông khinh thường nhìn hai tên đó, không cam chịu nói: “Long Hồn của Thần Long doanh, hàm vị cấp tướng…”
“Cái gì?”
“Cái này…”
Hai tên thuộc hạ trợn trừng mắt, đột nhiên kêu toáng lên.
Danh hiệu này của Trương Thiên đối với bọn họ thật sự quá lớn, tuyệt đối là người mình không thể đắc tội, hơn nữa àm vị của Trương Thiên cũng cao hơn bao nhiêu so với cấp bậc của mình?”
Trong lòng khó chịu khẽ rên lên…
Tư Đồ Hạo Đông không để ý bọn chúng. Anh ta biết Trương Thiên đã đi rồi, cũng không truy xét mình. Chỉ là e rằng chuyện nhà họ Châu Trương Thiên sẽ làm như những gì đã nói.
Hiện giờ nghĩ đến dáng vẻ của Trương Thiên, Tư Đồ Hạo Đông không biết tại sao trong lòng còn có phần tê dại.
“Chết tiệt…”
“Rõ ràng con đĩ Châu Nhu Nhu kia cắm sừng tao, lại còn muốn Tư Đồ Hạo Đông tao chùi đít giúp cô ta… Mình thì gắn mác tiếng xấu là đa tình, còn giữ lại thanh danh cho nhà họ Châu ư? Tao…”
Cái này quả thật là làm mất đi thân phận của nhà Tư Đồ, người nhà họ Tư Đồ làm sao phải khom lưng uốn gối như vậy?
Nhưng không ngờ video Trương Thiên quay được kia, nếu như mình không làm như vậy, rất có khả năng Trương Thiên sẽ vạch trần lên cấp trên.
Nếu là một Trương Thiên không danh không phận, chỉ là một người bình thường thì Tư Đồ Hạo Đông chắc chắn sẽ không sợ hãi. Nhưng thân phận của anh lại đặc biệt như vậy…
Tư Đồ Hạo Đông có thể làm thế nào được, chỉ đành chấp nhận đá tấm ván.
“Lên xe, đi về!” Tư Đồ Hạo Đông gào lên gọi hai tên thuộc hạ lên xe jeep của doanh trại, xe vang lên tiếng ‘Ầm’rồi rời đi.
Ba người ướt như chuột lột, trên người không còn chút dáng vẻ bệ vệ kiêu căng nào, cả người tản ra mùi thất bại.
…
Ting Ting!
Một lúc sau điện thoại của Tư Đồ Hạo Đông vang lên.
Anh ta nhìn một qua, là bố mình Tư Đồ Kiếm gọi tới…
Tư Đồ Kiếm là nhân vật nổi tiếng của nhà họ Tư Đồ cũng như Viêm hạ, bình thường cực hiếm khi sẽ gọi điện thoại cho mình.
Trong lòng Tư Đồ Hạo Đông chấn động, không phải chuyện hôm nay trêu chọc Trương Thiên đã bị bố biết rồi chứ.
Ở nhà, Tư Đồ Kiếm rất nghiêm túc, đối xử với người nhà cũng vô cùng nghiêm khắc và lạnh lùng. Ông ta rung chân, cả nhà cũng không dám ăn cơm yên ổn.
Tư Đồ Hạo Đông cũng rất sợ ông bố này. Ở trước mắt Tư Đồ Kiếm, anh ta chỉ là một đứa nhỏ hèn nhát giả bộ ngoan ngoãn.
Ông bố rung trời này gọi điện đến, Tư Đồ Hạo Đông không dám không nghe.
Anh ta hoảng loạn nghe điện thoại, sau đó dùng giọng điệu ngoan ngoan hiểu chuyện: “Bố, bố tìm con sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh nghiêm khắc: “Nghe A Phong nói, mày đắc tội với cháu trai Trương Thiên của ông già Viên?”
Quả nhiên là chuyện về Trương Thiên!
Tư Đồ Hạo Đông nhíu mày, thấp giọng trả lời: “Vâng, bố! Chỉ là có hơi thất lễ… Nhưng chuyện này là hắn ta khơi mào trước, con cũng không biết thân phận của hắn ta. Con xin lỗi bố, con…”
Tư Đồ Kiếm lạnh giọng ngắt lời Tư Đồ Hạo Đông: “Dừng, tao không muốn nghe mày xin lỗi!”
“Nói hết một lần toàn bộ chuyện xảy ra đi!”
Tư Đồ Hạo Đông phát hiện bố mình vậy mà không truy cứu trách nhiệm, anh ta lập tức giả bộ đáng thương, nói một lần từ chuyện gặp mặt nhà họ Châu đến chuyện Trương Thiếp uy hiếp rời khỏi Châu Nhu Nhu.
Đương nhiên rất nhiều thông tin trong đó cũng bị thay đổi, ví dụ mình phái người truy sát liền đổi thành nửa đường Trương Thiên chặn lại đe dọa mình, tóm lại là tường thuật tất cả mọi chuyện thành Trương Thiên cướp đi Châu Nhu Nhu, cuối cùng còn đe dọa bắt Tư Đồ Hạo Đông mình phải từ bỏ!
Tư Đồ Kiếm nghe xong trầm giọng nói một câu: “Láo xược!”
Đầu bên kia trở nên lặng ngắt như tờ.
Tư Đồ Hạo Đông cảm thấy được phản ứng khác thường của bố mình thì trong lòng mừng rỡ, muốn nói mình không có cách nào trừng trị được Trương Thiên, vậy bố mình có cách nào không?
Anh ta không thể chịu đựng nổi chuyện luôn bị Trương Thiên làm nhục nhã.
Tư Đồ Hạo Đông bắt đầu thêm mắm thêm muối: “Bố, nhưng còn cũng điều tra ra thân phận của hắn, hình như sự tồn tại của hắn là độc nhất vô nhị, lời hắn nói còn không dám không nghe!”
Tư Đồ Kiếm nghiêm khắc nói: “Còn tưởng rằng hắn coi trời bằng vung sao?”
“Nhà họ Tư Đồ chúng ta không chấp nhận trêu hoa ghẹo nguyệt và sẽ từ bỏ hôn ước với nhà họ Châu, nhà họ Tư Đồ mình không thể chấp nhận tội danh vô căn cứ này…”
“Mày quay về đi, chuyện này không cần mày bận tâm lo nghĩ gì!”
“Nhà họ Tư Đồ chúng ta cũng không cần phải sợ hắn!”
Khóe miệng Tư Đồng Hạo Đông nhếch lên, vẻ kiêu ngạo lại quay về, dồn sức gật đầu: “Vâng thưa bố, con quay về doanh trại liền đây!”
Cuối cùng Tư Đồ Kiếm còn nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Chuyện trong doanh trại ngày mai con chuẩn bị thế nào rồi?”
Tư Đồ Hạo Đông nhẹ giọng nói: “Bố, con sẽ đến tham dự đúng giờ, đảm bảo đoạt được danh dự cho huyết lang của chúng ta!”
“Ừm!” Tư Đồ Kiếm cúp máy.
Lúc này trên mặt Tư Đồ hạo Đông lại lộ ra vẻ nham hiểm: “Trương Thiên? Xem ra mày cũng không lợi hại lắm nhỉ? Sớm muộn gì tao cũng sẽ cho mày nếm mùi đau khổ.”
“Dám đắc tội với Tư Đồ Hạo Đông tao, tao sẽ không để mày có kết cục tốt.
Ầm ầm!
Tư Đồ Hạo Đông đạp chân ga, xe Jeep phóng như bay…
…
Sau khi Trương Thiên dẫn Châu Nhu Nhu rời đi.
Ở trên xe Châu Nhu Nhu đứng ngồi không yên, bởi vì trước khi rời đi Trương Thiên chỉ nói một số hiệu ‘Thần – 18’ với Tư Đồ Hạo Đông, không làm gì cả liền rời đi, điều này có thể khiến Tư Đồ Hạo Đông không tìm mình và Trương Thiên làm phiền nữa?
Châu Nhu Nhu không tin, tò mò hỏi: “Đại ca Trương Thiên, anh đã nói gì với Tư Đồ Hạo Đông? Hắn thật sự sẽ làm theo lời anh nói ư? Sẽ không tới quấy rầy em và anh nữa?
Trương Thiên khẽ cười, gật đầu: “Hắn ta tuyệt đối sẽ không tới làm phiền em nữa đâu, còn hắn có tìm anh gây phiền phức nữa hay không thì phải xem hắn có bản lĩnh không đã.”
“Phải nói là không biết ông già nhà họ Tư Đồ kia của hắn có bản lĩnh đó hay không!”
“Hả, hắn vẫn sẽ tới quấy rầy anh sao?” Châu Nhu Nhu nhíu mày.
Trương Thiên khẽ cười, nói: “Cứ coi là vậy, bọn họ cũng sẽ quấy rầy. Yên tâm đi, không cần lo lắng cho anh!”
“Anh chính là cháu trai của ông Viên, kẻ nào dám vượt qua quyền lực của ông nội anh?”
“Ừm!” Châu Nhu Nhu gật đầu, cô biết Trương Thiên quả thật không hề nói dối.
Trương Thiên nói: “Nhu Nhu, em cũng không cần lo lắng, chuyện hôn nhân đợi lát nữa anh quay về có thể giúp đỡ em xử lý, hiện giờ quan trọng nhất là yên tâm dưỡng thai.”
Nói đến dưỡng thai, hai má Châu Nhu Nhu liền ủng hồng, khẽ gật đầu: “Được!”
Trương Thiên gật đầu: “Vậy còn đan dược đâu?”
Lúc này mới nhớ ra còn có một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là Uẩn Dựng Đan!
Vừa nãy Châu Nhu Nhu vì đi kiếm Uẩn Dựng Đan mới bị chạm trán, nhưng do bị va chạm đuổi gϊếŧ, lúc mạng người quan trọng hơn liền quên mất chuyện này.
“Ơ, Uẩn Dựng Đan mà Vân Thiên đưa em!”
Châu Nhu Nhu lúc này mới nhớ ra, cô vội vàng vào trong xe tìm.
Trương Thiên khẽ nhíu mày, đâu chính là thứ mà đám người Vân Thiên nhắc nhở dặn dò muốn nhìn thấy Châu Nhu Nhu ăn nó…
Nhanh chóng Châu Nhu Nhu đã tìm thấy hộp Uẩn Dựng Đan ở ghế dưới.
Cô chậm rãi mởi hộp đan ra, may mắn là Uẩn Dựng Đan vẫn còn!
Châu Nhu Nhu thở phào nhẹ nhõm: “May mà không mất!”
Trương Thiên khẽ cười, vậy thì nhanh chóng cho cô ấy ăn thôi.
Lúc này Châu Nhu Nhu cũng chậm trễ nữa, viên bảo bối này phải ăn sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng, không thể phá hủy tâm huyết của Vân Thiên,
Cô tìm một chai nước suối!
Trương Thiên đậu xe sang một bên rồi lấy điện thoại di động ra, quay lại cảnh Châu Nhu Nhu uống đan dược, sau đó gửi qua cho Vân Thiên.
Đây không phải vì Vân Thiên đã nói sao, muốn tận mắt nhìn Châu Nhu Nhu nuốt đan dược!
Leng keng!
Một lúc sau, Vân Thiên gửi một đoạn tin nhắn.
Vân Thiên: (Nhíu mày) (phẫn nộ) Anh Thiên, không ngờ anh lại là người như vậy… (dao lớn) (dao lớn)”
Hả?
Lòng tốt của mình thành làm chuyện xấu sao?
Vẫn Thiên đang làm gì thế?
Trương Thiên: ?
Vân Thiên: (phẫn nộ) Anh tự mình xem quần áo của Nhu Nhu đi!
Hả?
Ôi mẹ ơi!
…