Đầu bên kia đã cắt đứt!
Trương Thiên chắp tay đứng đó, khuôn mặt lạnh băng, thậm chí không thèm nhìn hai người trước mặt, hôm nay Trương Thiên chỉ chờ Tư Đồ Hạo Đông…
Châu Nhu Nhu nhìn thấy chuyện đã bình ổn, cô vội vàng xuống xe, đi về phía Trương Thiên.
Cô bước tới gần, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Tên lông mày rậm và tên miệng rộng lập tức tránh sang một bên, muốn vùi đầu xuống đất, căn bản không dám để Châu Nhu Nhu nhìn thấy khuôn mặt của bọn chúng.
Lần này bọn chúng chỉ muốn động đến Trương Thiên, nhưng cũng phải đặt sự an toàn của Châu Nhu Nhu ra ngoài, có thể nói không để nhà họ Châu trong mắt cũng đắc tội với nhà họ Châu.
“Đúng là mấy người, Đại Bân, còn có anh Lượng…” Châu Nhu Nhu trầm giọng nói nhỏ: “Các anh lại muốn gϊếŧ tôi và đại ca Trương Thiên!”
Trong lòng hai tên A Bân và anh Lương kinh hãi, thân phận đã bị bại lộ, hơn nữa bản thân quả thực đã xâm phạm đến nhà họ Châu, nếu bên Châu Thành Văn trách móc, bọn họ không thể gánh vác nổi…
“Chị dâu Nhu Nhu, không phải như vậy, chị nghe chúng em giải thích…” Tên lông mày rậm thử giải thích.
Châu Nhu Nhu lạnh giọng nói: “Tôi không phải chị dâu mấy người, chuyện hôm nay tôi cũng ở trong đó, mấy người làm gì đại ca Trương Thiên, tôi còn không nhìn ra sao?”
Tên đàn ông miệng rộng: “Chị dâu à, chúng em chỉ lo lắng chị và tên đàn ông kia… chúng em đến bảo vệ chị!”
Châu Nhu Nhu chán ghét: “Nếu không phải hôm nay đại ca Trương Thiên có ở đây, e rằng tôi đã chết rồi đấy chứ? Ai bảo vệ ai?”
“Cái này…”
Hai tên đàn ông ngay ra, biết rằng bản thân không thoát nổi liên quan.
Châu Nhu Nhu mày phấn trầm xuống: “Các anh nói mau, có phải Tư Đồ Hạo Đông sai các anh làm như vậy không?”
Hai tên đàn ông lo lắng, những lời khác có thể nói, nhưng điều này tuyệt đối không dám thừa nhận.
Hai tên nhao nhao lắc đầu: “Không phải, là chúng em tự ý hành động, không có bất cứ liên quan gì đến lão đại.”
“Không có mệnh lệnh của anh ta, các người dám bất kính với nhà họ Châu tôi sao?” Châu Nhu Nhu ngờ vực.
Hai tên đàn ông không dám hé răng!
Trương Thiên đứng bên cạnh bảo vệ Châu Nhu Nhu, nhẹ giọng nói: “Nhu Nhu, không cần thiết phải tức giận, không đáng đâu!”
“Chúng ta cứ ở đây đợi Tư Đồ Hạo Đông đến là biết.”
Châu Nhu Nhu được Trương Thiên nhắc nhơ, theo bản năng cô sờ vào bụng, biết là Trương Thiên sợ cô động đến cái thai…
Nếu như vì mấy tên cặn bã này mà ảnh hưởng đến đứa nhỏ thì thật sự không đáng, lúc này Châu Nhu Nhu mới thở từ từ, bình tĩnh trở lại.
Đối với Trương Thiên mà nói, mấy tên tiểu nhân này căn bản là không muốn để ý tới. Có điều hôm nay anh nhất định phải đẻ Tư Đồ Hạo Đông tới đây, đó là để giải quyết phiền phức liên hôn của Châu Nhu Nhu, anh đã có sắp xếp riêng!
Đương nhiên là vì Vân Thiên…
Đây gọi là vợ bạn không được ức hiếp, mình không thể thì người khác càng không thế!
Trương Thiên lạnh giọng nhắc nhở hai tên đàn ông: “Thời gian còn có một phút, nếu cậu chủ Tư Đồ của chúng mày không đến, thì chúng mày cứ chuẩn bị an giấc ngàn thu đi!”
Quan niệm thời gian không đủ của người trong doanh chính là vấn đề mạng sống.
Đến giờ hai tên đàn ông cũng không tin Trương Thiên sẽ gϊếŧ mình, bản thân cũng là người trong doanh trai, quả thực sẽ dám gϊếŧ người khác bừa bãi sao?
“Tao cảnh cáo mày, bọn tao là người của doanh trại, nếu mày gϊếŧ bọn tao thì tương đương với chống lại Viêm Hạ, cũng giống với tội danh xúc phạm một tấc đất…
“Hừm, kết cục của mày cũng sẽ không tốt đâu!”
“Gϊếŧ bọn tao đi, đáng tội chết!”
“Ha ha ha…”
Hai tên đàn ông còn ỷ vào quyền thế của mình trong doanh trại, dáng vẻ coi trời bằng vung.
Châu Nhu Nhu nghe thấy mấy lời này trong lòng liền nảy sinh lo lắng, lời của bọn chúng không phải không có lý, mà hai tên đó cũng là người của doanh trại, gϊếŧ bọn chúng là đắc tội lớn.
“Đại ca Trương Thiên, tội danh mà họ nói quả thật là…”
Nhưng Trương Thiên hoàn toàn không bị thuyết phục chút nào, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, những lời này căn bản cũng không có lọt vào tai của mình, cùng với thời gian xuất ngũ còn gần hơn so với bọn chúng, giống như sát thần đã tới vậy, cho bọn chúng một tuyên bố chết chóc.
Trương Thiên nhàn nhạt đáp lại Châu Nhu Nhu: “Không phải sợ, tội danh mà bọn chúng nói sẽ không đổ lên đầu anh đâu!”
“Vả lại hôm nay bọn chúng có hành động mưu sát chúng ta, có thể nói đã đắc tội chết rồi!”
Vẻ mặt hai tên đàn ông khác thường, bọn chúng biết nếu như hôm nay đối phương là một Trương Thiên bình thường thì bọn chúng hoàn toàn có thể thoát thân. Nhưng Châu Nhu Nhu có ở đây, cô lại còn là người nhà họ Châu…
“Mày…” Hai tên đàn ông nhìn Trương Thiên bằng con mắt căm thù.
Trương Thiên lạnh giọng nói: “Tại nói không sai chứ?”
“Cho dù bọn tao có sai, nhưng mày còn muốn ra tay với bọn tao, chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan.”
“Cũng là trọng tội thôi!”
Hai tên đàn ông hết sức phản bác.
Nếu là người bình thường, có lẽ thật sự sẽ bị liên lụy, nhưng Trương Thiên là ai chứ?
Trương Thiên nhún vai, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo nói: “Tùy chúng mày nghĩ thế nào, nhưng Trương Thiên tao nói là làm tới cùng. Hắn mà không xuất hiện, xem chúng mày còn có cơ hồi nhìn tối nay mặt trời mọc không?”
Một cỗ sát ý tàn bạo thoát ra, hai người nhướng mày kinh ngạc, hơi thở của Trương Thiên vô cùng kinh khủng, thậm chí có thể cảm nhận được mùi vị máu tanh…
Bây giờ bọn chúng khẳng định Trương Thiên dám làm chuyện gϊếŧ người, đặc biệt là câu ‘nói là làm đến cùng’ nói ra từ trong miệng anh, đặc biệt có sức thuyết phục, giống như vừa nãy Trương Thiên nói muốn hai người gãy tay gãy châm, hiện giờ không phải hai người đã gặp tai họa rồi sao?
Châu Nhu Nhu nhíu mày lo lắng: “Đại ca Trương Thiên, thật sự phải làm như vậy sao? Sẽ gây cho anh thêm phiền phức…”
Trương Thiên nhẹ giọng: “Không sợ, Nhu Nhu, em trở về trong xe trước đi!”
Cảnh tượng đẫm máu này không thể ảnh hưởng đến cô và đứa bé!
“Đại ca Trương Thiên, cái này…” Châu Nhu Nhu vẫn còn lo lắng về thân phận địa vị của nhà Tư Đồ, không muốn để Trương Thiên lại đắc tôi người ta.
Nhưng Trương Thiên vẫn lắc đầu với cô, ánh mắt kiên định.
Châu Nhu Nhu chỉ có thể xoay người.
Trương Thiên khôi phục thái độ lạnh băng với hai tên đối diện: “Hai mươi giây cuối cùng!”
Hai người nhìn nhau, bọn chúng không biết Tư Đồ Hạo Đông có đến hay không, nhưng bọn chúng tuyệt đối không muốn chết thế này.
Bọn chúng giao tiếp bằng mắt, nếu hết thời gian, nếu Tư Đồ Hạo Đông không đến, nhất định sẽ quyết chiến với Trương Thiên, sẽ không để Trương Thiên sống tốt phần đời còn lại…
Trương Thiên đương nhiên chú ý đến suy nghĩ của bọn chúng, nhưng anh căn bản không để ý tới, bởi vì anh hoàn toàn không để bọn chúng vào trong mắt.
Anh rút ra điện thoại, làm động tác đếm ngược mấy giây cuối cùng.
Trong mười giây căng thẳng nhất, mọi người nghe thấy âm thanh động cơ ô tô.
Ầm!
Mọi người ở trong theo tiếng động nhìn qua.
Hai tên đàn ông tâm tình khẽ kích động, nhìn theo hướng người tới.
Trương Thiên nhếch miệng, không nhìn theo phương hướng người đang tới, ngược lại giơ chân muốn giẫm lên hai tên đàn ông.
“Mày dám động vào người của ông đây à? Dừng lại cho tao…”
Lúc này một tiếng hét vang lên, đông thời theo đó có mấy tiếng súng.
Pằng!
Pằng pằng!
Trương Thiên giơ điện thoại, cửa miệng lạnh lùng khẽ nói một câu: “Vừa kịp thời gian!”
Anh bình thản thu lại điện thoại, sau đó giơ tay túm lấy mấy đường linh lực bật ra từ lòng bàn tay, nắm lại sít sao mấy viên đạn Tư Đồ Hạo Đông bắn vào mình.
Lúc này mọi người đều nhìn thấy, Tư Đồ Hạo Đông đang lái xe Jeep của doanh trại đi tới, mà anh ta một tay lái xe, tay còn lại cầm súng chĩa về Trương Thiên, mặt mày dữ tợn khó coi.
Két! Tiếng phanh xe vang lên…
Trương Thiên nhìn thấy Tư Đồ Hạo Đông, nhận lấy mấy viên đạn, khẽ cười, thầm nói: “Kỹ thuật bắn súng xem như đạt tiêu chuẩn!”
Đây chính là đánh di chuyển tốc độ cao, vừa nãy mấy viên đạn bắn phát một đều ở một vị trí, Trương Thiên biết độ khó và cách thức trong đó.
Tư Đồ Hạo Đông nhảy từ trên xe xuống!
Sắc mặt anh ta không hề vui vẻ gì, toàn thân tràn ngập phẫn nộ, vênh váo hống hách không coi ai ra gì nhìn Trương Thiên hét lớn: “Bỏ chúng ra!”
Trương Thiên cười lớn, thu chân lại.
Thứ đồ mà mình muốn, hiện giờ gần như đã đạt được, anh cũng không cần thiết phải hủy hoại hai tên này.
Tên đàn ông lông mày rậm và tên miệng rộng lê người bò ra khỏi chân Trương Thiên, mặc dù mức độ của bọn họ đã ở mức cảnh giới nửa cấp thân, nhưng không biết tại sao bọn họ vẫn rất sợ Trương Thiên.
Hai người đứng lên, lông mày rậm kéo tên miệng rộng kia, đi đến trước mặt Tư Đồ Hạo Đông: “Lão đại!”
Tư Đồ Hạo Đông không để ý đến bọn chúng, anh ta cảm thấy hai tên này quả thực là làm mình mất mặt.
Tư Đồ Hạo Đông liếc nhìn hai người bọn họ, tức giận lao về hướng Trương Thiên…
Châu Nhu Nhu nhìn thấy Tư Đồ Hạo Đông cũng xuất hiện, cô lập tức đến gần Trương Thiên.
Tư Đồ Hạo Đông đến trước mặt Trương Thiên, mở miệng quá lớn: “Trương Thiên, gan mày to lắm đấy, lại còn dám đánh người của Tư Đồ Hạo Đông tạo ra thế này.”
Một tên phế tay một tên phế chân, đó chính là hai tên đàn ông có hàm vị…
Trương Thiên cười lạnh nói: “Ha ha, là Tư Đồ Hạo Đông mày ngốc hay đầu tao thông minh? Đối diện với người muốn gϊếŧ tao, lẽ nào Trương Thiên tao cần phải giảng đạo lý à?”
“Bọn chúng chưa chết đã phải cảm ơn Tư Đồ Hạo Đông mày đấy, nếu không phải nghĩ là người trong doanh trại, e rằng bọn họ đã chết không còn xác rồi.”
“Ngoài ra, tao còn phải cảnh cáo Tư Đồ Hạo Đông mày, bây giờ không có ai là Trương Thiên tao không dám đánh, đừng nói là dám đánh người của mày thành như vậy, nếu mày vi phạm điểm mấu chốt của tao một lần nữa, tao cũng sẽ xem xét đánh mày thành thế này!”
“Mày…” Sắc mặt Tư Đồ Hạo Đông đen lại, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, quả thật không thể xem nhẹ giọng điệu của Trương Thiên.
Lúc này Châu Nhu Nhu thêm vào: “Tư Đồ Hạo Đông, anh lại dám sai người đến mưu sát tôi và đại ca Trương Thiên sao? Anh thật quá đáng…”
“Tôi sẽ quay về báo lại với bố tôi về hành vi tội ác của anh.”
Hai mắt Tư Đồ Hạo Đông chuyển động, nhìn sang Châu Nhu Nhu.