Châu Vũ làm sao?
Trương Thiên cười an ủi Châu Thành Văn và Châu Bân: “Hai người không cần phải lo lắng, là chuyện tốt!”
“Rốt cuộc là làm sao rồi? Trương Thiên cậu mau nói đi.” Châu Thành Văn nín thở lắng nghe.
Châu Bân nhíu chặt mày, mặt mũi tràn đầy lo lắng: “Không phải là thằng nhóc đấy gặp chuyện phiền phức gì rồi chứ?”
Trương Thiên mỉm cười: “Hai người không cần phải căng thẳng như thế, chỉ là muốn nói cho hai người biết, gần đây Châu Vũ đang quen với một cô gái rất tốt, vài ngày trước còn nói với tôi, cậu ta muốn kết hôn!”
“Hai người nói xem. Nếu như cậu ta có suy nghĩ này, hai người có phải nên bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch lo liệu rồi không?”
“Cái gì?” Hai mắt của Châu Bân trừng lớn, thế nhưng không phải là kinh ngạc, mà là vui mừng.
Châu Thành Văn cũng không che giấu được sự kích động ở trong lòng: “Cậu nói, cháu trai của tôi muốn lấy vợ rồi sao?”
Hai người đè nén sự kích động ở trong lòng, một lần nữa hỏi lại xác nhận.
Châu Vũ quen bạn gái cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ, nhưng nó nói muốn kết hôn, thì đây là lần đầu tiên.
Trương Thiên mỉm cười, gật đầu một cái: “Cậu ta đúng là nói với tôi như vậy!”
Châu Thành Văn và Châu Bân nhìn nhau, tâm tình kích động cuối cùng cũng không thể đè ép được nữa, tuôn trào ra ngoài.
“Ha ha, thằng nhóc này không những có tiền đồ sự nghiệp, lại còn biết tìm con dâu mang về cho mình rồi?”
“Ha ha, đúng là cháu trai của mình, được lắm, còn muốn lấy vợ rồi.”
So sánh với mấy thiếu gia nhà giàu ở bên ngoài chơi bời lăng nhăng, thì tính cách Châu Vũ quả thật cũng được coi là rất tốt.
“Lấy vợ là tốt rồi, đàn ông nên kết hôn sớm một chút, sớm yên bề gia thất để an tâm làm việc!”
“Chuyện này là một chuyện tốt, thật sự là một tin vô cùng tốt.”
Sự chú ý của hai người hoàn toàn không còn đặt ở trên người của Châu Nhu Nhu nữa, tất cả đều chuyển dời sang chuyện Châu Vũ muốn lấy vợ.
Thật ra đây chỉ là chuyện mà Trương Thiên vừa mới nghĩ ra để chuyển dời sự chú ý của bọn họ, chỉ là không biết, tên nhóc Châu Vũ kia nếu biết bản thân bị lão đại đẩy xuống hố sẽ như thế nào?
Cậu ta chưa từng nói là muốn lấy vợ mà…
Châu Vũ ở thành phố Thiên Hải xa xa, lúc này đang họp hội nghị hàng ngày, bỗng hắt xì hơi liên tục!
Châu Vũ vỗ trán mình một cái: “Ai da, tên khốn nào đang nhớ đến mình không biết?”
Thật ra Trương Thiên cũng không nói sai, Châu Vũ quả thật đúng là có bạn gái, hơn nữa, tình cảm của cậu ta và Tôn Tố Tố cũng quấn quýt không rời…
Sau khi hai người Châu Thành Văn và Châu Bân bình ổn lại cảm xúc, nhìn nhau hỏi: “Cũng không biết là Châu Vũ quen cô gái này như thế nào nhỉ?”
“Không biết liệu có phải là một cô gái xỏ khuyên, tóc bù xù như bị điện giật không?”
“Cái này…Không phải chứ? Môn không đăng, hộ không đối đâu!”
“Mấy cái này còn tốt, con sợ nó quen mấy đứa con gái nhắm vào tiền của nó, sẽ không phải là loại con gái trà xanh hay gái gọi mà mọi người hay nói bây giờ chứ?”
“Suýt! Nếu như thế thật thì sầu chết người rồi!”
“Con thậm còn nghe nói bây giờ còn có một số cơ sở chuyên đào tạo các cô gái, còn nói là cái gì mà PUG, chủ yếu là đào tạo để gả vào một gia đình giàu có, mấy cái này mới thật sự là kinh khủng.”
Con trai không tìm được vợ, chỉ lo không ‘ăn’ được phụ nữ !
Có phụ nữ, lại lo hoàn cảnh gia đình và phẩm hạnh của cô bé đó!
Châu Bân và Châu Thành Văn cũng lo nghĩ quá xa rồi, bọn họ đưa ánh mắt mắt lo lắng nhìn về phía của Trương Thiên.
“Trương Thiên, cậu đã gặp bạn gái của Châu Vũ chưa?”
“Cô gái kia có phải là một người hiểu chuyển không? Sẽ không phải là loại con gái không tội gì không phạm đấy chứ? Tôi nói cho nó biết, nếu là loại con gái này, tôi tuyệt đối sẽ không ủng hộ.”
Trương Thiên một mặt cười khổ!
Anh bất đắc dĩ an ủi hai người: “Tôi nói này, tại sao hai người lại không tin vào mắt nhìn người của Châu Vũ vậy? Cậu ta sẽ tìm một cô gái kém cỏi vậy sao?”
Châu Bân một mặt xấu hổ nói: “Như thế thì xong đời, nếu là tự nó tìm, đoán chừng không còn…”
Châu Thành Văn vỗ trán một cái: “Chắc chắn là xong đời rồi, mắt nhìn người của Châu Vũ thì sao có thể tìm được một cô gái tốt được chứ.”
Hai người thở dài, một bộ dáng tuyệt vọng.
Châu Vũ chọn bạn gái, mà lại khiến bố con nhà họ Châu tuyệt vọng như thế này sao?
Trương Thiên lúng túng giải thích: “Kỳ thật không tồi tệ như hai người nghĩ đâu, tôi cũng đã từng gặp cô gái kia rồi, tôi cảm thấy rất tốt…”
Hả”
“Trương Thiên cậu cảm thấy tốt sao?”
Nhoáng một cái, hai người bọn họ lai nhen nhóm hi vọng.
“Trương Thiên, nói kĩ một chút, nói kĩ một chút xem nào.” Châu Thành Văn túm lấy cánh tay của Trương Thiên, kích động hỏi.
Châu Bân cũng giống như mấy bác gái tham gia náo nhiệt, vươn đầu dài hơn cả hươu cao cổ hỏi: “Mau mau, là một cô gái như thế nào?”
Trương Thiên không còn lời gì để nói: “Muốn tôi nói cũng được, nhưng tôi và Nhu Nhu phải đi ra ngoài, hai người chuẩn bị cho chúng tôi một cái xe trước.”
“Được!” Châu Bân gật đầu, kích động quay sang quản gia An phân phó: “A An, lái tất cả xe ở trong gara ra đây.”
Quản gia An: “…”
Châu Nhu Nhu: “…”
Đội bảo vệ nhà họ Châu: “…”
Trương Thiên lắc đầu nói: “Quản gia An, lái một cái xe đến đây là được rồi.”
Quản gia An lúc này mới đáp: “Vâng, ông Trương!”
Châu Thành Văn kéo Trương Thiên lại: “Đừng để ý đến bọn họ, mau nói chuyện của Châu Vũ đi!”
Có thể thấy được người nhà họ Châu rất yêu thương và lo lắng cho Châu Vũ, đã nhiều ngày không gặp, xem ra hai người bọn họ cũng rất nhớ Châu Vũ.
Trương Thiên nói: “Tôi đã gặp cô gái kia hai lần, khá giản dị đơn thuần, cũng rất ưa nhìn, gia cảnh không tồi nhưng cũng rất biết cách tiết kiệm, được giáo dưỡng tốt, tôi thấy cô ấy không phải là loại người hám tiền, hơn nữa tôi thấy trong mắt của cô ấy chỉ có mình Châu Vũ, là một cô gái có đức hạnh.”
Nói xong những lời này, Trương Thiên cảm thấy hai vị đại lão nhà họ Châu nhất định sẽ rất hài lòng, hơn nữa còn rất kích động.
Nhưng không ngờ, Châu Thành Văn và Châu Bân sau khi nghe xong lại rơi vào trầm tư, không hề kích động một chút nào.
Mặt Châu Bân còn đen hơn, nghiêm giọng nói: “Trương Thiên, cậu đang dỗ dành tôi đấy à?”
“Trên thế giới này vẫn còn có cô gái tốt như vậy sao? Ưa nhìn, lại giản dị đơn thuần, biết tiết kiệm, không hám tài, gia cảnh lại khôn tồi, còn có giáo dưỡng, rất đức hạnh…”
Châu Thành Văn ghét bỏ: “Không thể có một người phụ nữ như thế được, cho dù có, thì tôi cũng không hiểu tại sao lại nhìn trúng đứa giàu….cháu trai Châu Vũ của tôi!”
Phụt!
Hai người này rốt cuộc là ghét bỏ Châu Vũ đến mức nào cơ chứ?
Trương Thiên nhíu mày, hóa ra hai người này lại không tin Châu Vũ có thể tìm được một cô gái tốt?
Thế nhưng ấn tượng mà Tôn Tố Tố để lại cho Trương Thiên quả thật là như vậy.
Trương Thiên thở dài một tiếng: “Phải nói như thế nào thì hai người mới chịu tin đây?”
Châu Bân đau đớn: “Trương Thiên, không phải là chúng tôi không tin, mà người con gái tốt như vậy thật sự rất khó tìm, tôi không tin thằng nhóc Châu Vũ rát nhặt được tiện nghi lớn như thế.”
Châu Thành Văn thất vọng: “Tôi thấy, thằng nhóc Châu Vũ không có phúc khí như thế đâu…”
Hai người này rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng đối với Châu Vũ cơ chứ? Cho dù cậu ta có không tốt thì cũng là con trai trưởng, cháu đích tôn của nhà họ Châu mà.
Trương Thiên giang tay ra: “Nhưng bạn gái của Châu Vũ đúng là rất ưu tú…À, nói đến người này chắc hai người cũng quen đấy…”
“Cô gái kia chính là cháu gái của thần y miền Nam chúng ta Tôn Tư Miêu, tên là Tôn Tố Tố.”
“Hai người nếu vẫn còn không tin, thì có thể điều tra xác nhận lại, tốt xấu gì thì người ta cũng là một gia đình y đức, có một cô cháu gái xuất sắc như thế thì cũng có gì lạ đâu?”
Hai người Châu Thành Văn và Châu Vũ nghe thấy cô gái đó là cháu gái của gia đình y đức, bỗng hai mắt có tia sáng lóe lên, bắt đầu cảm thấy lời Trương Thiên nói cũng có lý.
Châu Thành Văn: “Cháu gái của một gia đình y đức sao? Nếu vậy thì quả thật có thể…”
Châu Bân: “Hóa ra là cháu gái của Tôn thần y sao? Lần trước tôi cũng đã gặp Tôn thần y, ông ta thật sự đúng là một người khiêm tốn và có y đức, nếu có thể kết thông gia thì không còn gì tốt bằng.”
Hai người cười trộm: “Ai ui, Châu Vũ được đấy, một người con gái xuất sắc như thế cũng cưa đổ được?”
“Tên là cái gì nhỉ, Tôn Tố Tố…phải không?”
“Oa, cái tên Tố Tố này nghe thật là hay, vừa nghe đã biết liền cô gái này không tồi.”
“Ha ha ha, Châu Bân, con mau đi xác thực lại xem có đúng là có chuyện như vậy không, tìm thông tin của cô gái này đưa cho bố.”
“Còn nữa, thông tin liên lạc của Tôn thần y, chúng ta có thể gọi điện hỏi thăm một chút, tốt nhất là bớt chút thời gian đi đến gặp mặt, thông gia này rất tốt.”
“A An, ông giúp tôi liên hệ với bên tổ chức đám cưới…”
“…”
Hai người bắt đầu kích động bàn đến chuyện sinh con đẻ cái luôn.
“Trương Thiên…”
“Nhu Nhu…Hai đứa…”
“Hả, chúng nó đi đâu rồi?” Châu Thành Văn hỏi.
Quản gia An vỗ trán một cái cười khổ: “Lão gia, cô chủ và ông Trương vừa rồi đã lái xe ra ngoài rồi!”
“Cái này?” Châu Bân nhíu mày: “Sao không chào mà đã đi rồi?”
Quản gia An khó xử: “Bọn họ vừa nãy có chào rồi, nhưng lão gia và ông chủ quá nhập tâm, cũng không trả lời lại.”
Châu Thành Văn: “À, như vậy sao? Mà thôi, quan tâm chuyện của chúng nó làm gì, Châu Bân, bố với con tiếp tục bàn tiếp chuyện nên chọn trường tiểu học nào cho cháu chắt của chúng ta nhỉ?”
“Vâng!”
“…”
Trương Thiên lái xe đưa Châu Nhu Nhu rời khỏi cổng lớn nhà họ Châu.
Trương Thiên nhẹ giọng hỏi: “Bố của cô và ông nội của cô đang muốn có cháu bế lắm rồi đấy.”
Châu Nhu Nhu gật đầu, nhưng ánh mắt lại hơi chút thất thần: “Bọn họ đúng là muốn Châu Vũ kết hôn sớm một chút.”
Trương Thiên phát hiện được vẻ mặt của Châu Nhu Nhu, trầm giọng nói: “Tôi cũng cảm thấy hai người bọn họ rất quan tâm đến cô.”
Châu Nhu Nhu lắc đầu chắc nịch nói: “Không phải.”
“Chuyện ngày hôm nay anh cũng thấy cả rồi đấy, bọn họ còn tìm cho em một đức lang quân mà bọn họ ưng ý…”
“Sinh ra ở một gia đình giàu có sẽ gặp phải phiền não như này, hầu hết những cô gái như chúng em đều đưa ra liên hôn, để duy trì mối quan hệ giữa hai nhà.”
Suy nghĩ này đã ăn sâu vào trong tư tưởng của những tiểu thư khuê các như Châu Nhu Nhu, luôn nghĩ mình là một vật hi sinh.
Trương Thiên cũng không có đường đột giải thích, chỉ nói ra suy nghĩ của mình: “Có lẽ cô đã hiểu nhầm bố và ông nội của cô rồi?”
“Bọn họ giới thiệu Tư Đồ Hạo Đông không nhất định là vì muốn duy trì mối quan hệ giữa hai nhà…Tôi cảm thấy bọn họ là đang muốn tìm một người đàn ông mà bọn họ cảm thấy đáng tin cho cô, một người đàn ông sẽ không để cô phải chịu cực khổ!”
“Dù sao thì Tư Đồ Hạo Đông cũng là một đại tá, tiền đồ tương lai sáng lạn vô hạn, hơn nữa nhà họ Tư Đồ ở Kyoto cũng có quyền thế, cuộc sống sau này cũng sẽ không tệ, bọn họ chỉ muốn cô về sau suиɠ sướиɠ mà thôi.”
Châu Nhu Nhu mím môi: “Nhưng bọn họ…”
Trương Thiên còn nói thêm một câu: “Kỳ thật cô có thể suy nghĩ thêm một chút, ông nội cô bây giờ đã đạt đến vị trí đó rồi, ông ấy còn cần phải thiết lập mối quan hệ cho con đường quan chức của mình nữa sao?”
Vị trí của ông ấy đã là trên đỉnh rồi!
“Hơn nữa, bố của cô phát triển trên lĩnh vực kinh doanh, nếu bọn họ thật sự chỉ xem cô là một công cụ liên hôn, thì cớ gì lại phải chọn nhà Tư Đồ? Quyền lực của nhà họ Tư Đồ ở trong quân doanh, ở trong hàng ngũ quan võ, hoàn toàn không có ảnh hưởng lớn đến sản nghiệp của nhà cô…”
“Cô cảm thấy tôi nói như vậy có đúng không? Tôi thấy có thể là do cô quá lo lắng rồi.”
Châu Nhu Nhu nhíu mày rơi vào trầm tư!
Xe của Trương Thiên vừa lái ra khỏi cổng lớn nhà họ Châu, mấy người đàn ông ngồi trong một chiếc xe màu đen gần đó nhíu mày hét lên: “Lão đại, Trương Thiên đi ra rồi!”