Mấy vị trưởng lão và Thiên ma suy nghĩ, trong lòng có sự nghi hoặc giống nhau: “Một bộ dược liệu có thể luyện chế ra được mười viên đan dược sao?”
“Nếu nói như thế, vậy mình đưa cho Trương Thiên năm bộ dược liệu phá thần đan, bây giờ mình chỉ nhận được có ba viên? Thế há chẳng phải thiệt thòi bốn mươi bảy viên rồi sao?”
Các vị trưởng lão còn lại cũng sắp tính ra được chuyện Trương Thiên còn có hơn hai trăm viên thối thể đan!
Mới vừa rồi còn là những ông lão hiền từ, giờ phút này như lòng sinh ác ma, khuôn mặt méo mó vô cùng khủng khiếp…
“Cậu được lắm Trương Thiên!”
“Tôi bảo mà, sao hôm nay cậu tự dưng lại hào phóng thế…”
“Còn tưởng rằng đưa cho chúng tôi phần nhiều, hóa ra vẫn còn hơn hai trăm viên chưa thấy ở trên người của cậu!”
“Làm gì có cái đạo lý đấy, có năm mươi viên đan dược mà chỉ cho mình có ba viên, tất cả dược liệu lại còn do tôi cung cấp…Hơn nữa còn là mình vét hòm bảo bối lấy ra!”
“Suýt!”
Trương Thiên ‘ờm’ một tiếng, phát hiện tình huống này có chút không đúng, mới sáng sớm, sao mùi thuốc súng lại nồng nặc thế nhỉ!
Nhanh chóng chạy thôi!
Trương Thiên lập tức rời khỏi hiện trường, xông thẳng ra bên ngoài đại điện.
Chuyện này không cần phải giải thích, cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Tiếng nói của Trương Thiên vẫn còn vọng lại: “Không phải vừa nãy mới nói tốt lứm sao? Sao giờ lại lật mặt rồi?”
“Ông già Thiên Ma, tôi đồng ý đưa cho ông ba viên, chẳng phải đã đưa cho ông rồi hay sao?”
“Các vị trưởng lão, tôi đồng ý cho mấy ông thối thể đan, chẳng phải cũng đã đưa cho mỗi người năm viên rồi hay sao?”
“Tất cả đều là bảo bối đấy, mọi người nhận được là được rồi, không cần phải cảm ơn tôi, tôi đi trước, hôm nay còn phải đi về Kyoto nữa!
Trong điện chỉ còn lại một cơn gió mát, Trương Thiên sớm đã không còn thấy bóng dáng.
Đám người đại trưởng lão thở dài một hơi: “CMN, giấy nợ của tôi cũng mất rồi.”
“Haizz, chúng ta chỉ nhận được có từng này đan dược, lỗ to rồi!”
“Lần này lại bị tiểu Thiên lừa, tôi nghĩ là bản thân đã chuẩn bị kĩ lưỡng lắm rồi, cũng cảm thấy tiểu Thiên nhất định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, nhưng vẫn như thế, không đề phòng được nó!”
“Khinh suất, sơ suất rồi!”
Thiên Ma mặt mày xám xịt, ông ấy chỉ nghe Trương Thiên nói mà không chú ý đến đan dược, chỉ dặn dò Trương Thiên: “Đến Kyoto nhớ đưa uẩn dựng đan cho Nhu Nhu ăn đấy…”
“Biết rồi!” Âm thanh quanh quẩn trên không trung , Trương Thiên đã rời đi.
Sau đó, Trương Thiên chạy đến đại điện phái Càn Võ!
Trương Thiên muốn đưa cho Vũ Viêm cùng Tô Mộc Phong một ít đan dược, sau đó mới trở về Kyoto.
Ngày mai sẽ phải cùng tham dự hội nghị cùng với đại tướng Viên, hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện đưa đan dược cho Châu Nhu Nhu.
Bóng hình của Trương Thiên xuất hiện ở trước cửa đại điện.
Hôm nay trong đại điện dường như rất náo nhiệt, có khách ghé thăm!
Các vị trưởng lão của phái Càn Võ cũng ở đây, Vũ Viêm ngồi trên vị trí tlão gia, Tiểu Lục cũng đang ngồi ở vị trí đã định trước.
Mà vị khách ghé thăm này, Trương Thiên cũng đã gặp, chính là tlão gia của phái Nguyệt Quang, Vương Lương và đám người Vương Cực!
Trương Thiên xuất hiện, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ…
Vũ Viêm gọi: “Trương Thiên, cậu đến rồi đấy à?”
Tô Mộc Phong cũng không hề kiêng kị gọi: “Lão đại!”
Sau đó, các vị trưởng lão và Cung Nhu, Vũ Hoàng đều thấp giọng chào hỏi hoặc gật đầu.
Trương Thiên bỗng trở thành nhân vật quan trọng nhất tại chỗ, trọng lượng so với Vũ Viêm còn lớn hơn.
Biểu cảm trên mặt của Trương Thiên nghiêm túc, ánh mắt rơi vào trên người những vị khách mới đến, lẩm bẩm nói: “Vương Lương của phái Nguyệt Quang, bọn họ đến sao?”
Phái Nguyệt Tông này xếp vị trí thứ hai trong tám môn phái lớn kì trước, cũng giống với phái Càn Võ, là một môn phái lâu đời, thực lực cũng được xem như là môn phái duy nhất ở Cửu Châu có thể đối đầu với phái Càn Võ.
Tlão gia phái Nguyệt Quang nhìn về phía Trương Thiên, khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, ông ta nhíu mày, hẳn là ngửi thấy lệ khí ở trên người của Trương Thiên!
Ông ta cười nói: “Hóa ra cậu đây chính là Trương Thiên sao? Thảo nào, ở trong cuộc tranh đoạt lệnh Hào Long lần trước, tôi cứ có cảm giác trông cậu rất quen!”
“Bốn năm trôi qua, khuôn mặt đã thay đổi rất nhiều!”
Lần trước, Trương Thiên một mình đánh bại tất cả cường giả của bảy môn phái lớn còn lại, dùng sức mạnh của mình giúp Vũ Viêm đoạt được lệnh Hào Long, chuyện này đã lưu lại cho Vương Lương kí ức sâu đậm khó có thể quên được.
Mặc dù chưa nói chuyện, nhưng Trương Thiên đại khái đoán ra được, Vương Lương này hẳn là do Tô Mộc Phong mời đến để thương lượng chuyện liên minh Cửu Châu.
Nếu là liên minh, Trương Thiên cũng không có ý thù địch!
Trương Thiên mỉm cười gật đầu: “Ha ha, tham kiến tlão gia Vương Lương, tôi chính là Trương Thiên!”
Vương Lương nhìn về phía Vũ Viêm nói: “Vũ tlão gia, phái Càn Võ của ông thực sự đúng là ngọa hổ tàng long…Bốn năm nay ở Cửu Châu không hề có tin tức gì của Trương Thiên, tất cả mọi người đều tưởng rằng vị cường giả này sa sút rồi, thật không ngờ, vẫn luôn ở trong phái Càn Võ mấy ông, hơn nữa các ông còn giấu tin tức về cậu ấy.”
“Điều khiến tôi càng không thể tượng tượng được chính là, cường giả thế hệ sau Tô Mộc Phong lại còn là em trai của Trương Thiên?”
Vũ Viêm cười ha ha, không trực tiếp trả lời lại.
Trương Thiên trầm giọng nói: “Tôi chỉ chuyên tâm tu luyện, rất ít khi lộ diện, dù sao thì phải có thực lực mới có thể giữ vững uy danh của phái Càn Võ chúng tôi.”
Muốn người khác gia nhập vào liên minh của mình, vậy thì phải để cho bọn họ thấy được, thực lực của liên minh không hề yếu, như thế thì không những khiến bọn họ tin tưởng, mà còn khiến bọn họ phải kính sợ, trùng hợp Trương Thiên cảm thấy mình có thể đóng vai nhân vật này.
Vương Lương của phái Nguyệt Quang gật đầu: “Tôi rất bội phục cậu, tôi cũng ngưỡng mộ cậu còn có một em trai thực lực mạnh như này!”
“Trong cuộc tranh đoạt cờ lệnh lần trước, may nhờ có Tô Mộc Phong cứu con trai Vương Cực của tôi, nếu không thì nó đã chẳng còn mạng rồi…”
Lúc này, Vương Cực rất biết cách cư xử, lập tức đi đến trước mặt Tô Mộc Phong chắp tay: “Phải cảm ơn Tô huynh một lần nữa lúc ấy đã ra tay tương cứu!”
Tô Mộc Phong khẽ gật đầu đáp lại.
Trương Thiên lúc đó cũng có mặt, nên hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện: “Thật ra tranh đoạt cờ lệnh cũng chỉ là giành một cái thứ tự mà thôi, chúng tôi cảm thấy gϊếŧ chóc cũng không thể giải quyết được vấn đề gì cả.”
“Hơn nữa lúc đó tôi cũng nhìn thấy, Tô Mộc Phong cũng chỉ là tiện tay cứu giúp thôi!”
Cái này chính là đánh bại hai anh em cường giả Nam Cung cảnh giới cấp siêu thần đấy, vậy mà nói chỉ tiện tay thôi, ngay cả Vương Lương cũng không dám nói ra mấy lời này.
Vương Lương chỉ có thể cười khổ một tiếng, một lần nữa thầm thán phục thực lực thâm tàng bất lộ của Trương Thiên…
Trương Thiên nhìn bọn họ hỏi: “Tlão gia Vương Lương, lần này ông dẫn người đến phái Càn Võ của chúng tôi là để?”
Không đợi Vương Lương mở lời, Vũ Viêm đã nói: “Là để thành lập liên minh Cửu Châu!”
Tô Mộc Phong ngồi ở một bên giải thích: “Lão đại, tlão gia Vương Lương muốn đích thân gặp mặt ông già Vũ Viêm, thì mới quyết định có tham gia vào liên minh Cửu Châu của chúng ta hay không.”
Tlão gia Vương Lương của phái Nguyệt Quang gật đầu: “Dù sao phái Càn Võ muốn đi đầu thành lập liên minh Cửu Châu, tôi như thế nào cũng phải gặp tlão gia của phái Càn Võ trước chứ.”
Trương Thiên ồ một tiếng: “Thì ra là như thế, vậy bây giờ thì sao, ý của tlão gia Vương Lương như thế nào?”
Tlão gia Vương Lương của phái Nguyệt Quang nói: “Tôi cảm thấy phái Nguyệt Quang của chúng tôi ở bên trong rất bị động, hơn nữa lần này tham gia liên minh cũng không nhìn ra được bất kì lợi ích nào cả.”
“Mà thay vào đó, tôi cảm thấy phái Càn Võ các cậu thành lập cái liên minh này, lôi kéo cường giả vào phái Càn Võ, ngược lại là mốt mối đẹ dọa lớn đối với phái Nguyệt Tông của chúng tôi.”
Suy cho cùng, không có lợi ích thì không gia nhập!
Tô Mộc Phong giải thích: “Lão đại, lời cần nói em cũng đã nói với tlão gia Vương Lương rồi, một là có thể khôi phục địa vị của phái Nguyệt Quang trong hàng ngũ tám môn phái lớn, hai là hợp tác để đảm bảo sự an toàn của Cửu Châu.”
Trương Thiên cười nói: “Tlão gia Vương Lương, điều ông lo lắng, không phải là không có lý, nhưng tôi có thể nói cho ông biết, gia nhập vào liên minh Cửu Châu, đối với ông chỉ có lợi chứ không hề có hại.”
“Nói như nào?” Tlão gia Vương Lương nhẹ giọng hỏi.
Trương Thiên giải thích: “Thế cục bây giờ của Cửu Châu đang rất nguy hiểm. Lần này Cửu Châu bị thế lực bên ngoài nhúng tay vào, suýt chút nữa đã khiến tám môn phái lớn tàn sát lẫn nhau, chúng ta cần phải khẩn cấp đoàn kết lại.”
“Điều này chẳng những là vì duy trì trật tự của Cửu Châu, mà còn là duy trì địa vị của phái Nguyệt Tông ông không bị lung lay.”
Tlão gia Vương Lương của phái Nguyệt Quang: “Đạo lý này tôi hiểu.”
“Nhưng thế lực bên ngoài hiếm khi dám xâm phạm Cửu Châu, tôi lo sau khi liên minh Cửu Châu được thành lập, kẻ thù của phái Nguyệt Quang chúng tôi không phải là thế lực bên ngoài, mà là phái Càn Võ mấy người!”
“Tôi lo đến lúc đó các người dụ cường giả phái Nguyệt Quang của chúng tôi gia nhập vào liên minh, sau đó trở mặt đối địch với phái Nguyệt Quang của chúng tôi thì sao? Lợi bất cập hại!”
Cái này mới chính là vấn đề khiến Vương Lương lo lắng nhất.
Trương Thiên cười ha ha: “Tôi hứa với ông, liên minh Cửu Châu chỉ chống lại với thế lực bên ngoài, sẽ không can thiệp vào nội bộ Cửu Châu!”
“Đồng thời, tlão gia Vương Lương nếu lo lắng chúng tôi thành lập liên minh là vì mánh khóe để chiêu mộ cường giả, thì các ông có thể để người thân tín nhất tham gia vào trước, thậm chí Vương Lương ông cũng có thể gia nhập vào, giám sát chúng tôi, xem xem có làm bất cứ điều gì can thiệp vào nội bộ Cửu Châu không?”
“Một điều quan trọng nhất là, chỉ cần phái Nguyệt Quang các ông đồng ý gia nhập vào liên minh Cửu Châu, Trương Thiên tôi hứa với ông trong vòng nửa năm, tôi có thể giúp cường giả của phái Nguyệt Tông các ông từ cảnh giới cấp thần tấn thăng lên cảnh giới cấp siêu thần!”
Trương Thiên vừa nói ra lời này, lập tức khiến tất cả mọi người có mặt ở đại điện đều kinh ngạc.
“Trong vòng nửa năm khiến một cường giả cấp thần bước vào cảnh giới cấp siêu thần?” Vương Lương lặp lại.
Vương Cực đứng ở một bên: “Không thể nào, nửa năm làm sao có thể được?”
Phải biết mỗi một môn phái nếu có thêm một cường giả cấp siêu thần thì có ý nghĩa rất to lớn.
Trương Thiên nhún vai: “Tlão gia Vương Lương, ông không nghe nhầm đâu, dù sao thì chúng ta thiết lập liên minh, thực lực của đội viên chúng ta không thể quá kém được.”
“Cho nên tôi mới nói đây là hợp tác hai bên cùng có lợi…”
Đám người Vũ Viêm cùng các vị trưởng lão trên dưới phái Càn Võ cũng không biết tại sao Trương Thiên lại nói như vậy, chuyện tốt như vậy mà người phái Càn Võ của bọn họ cũng chưa được nghe.
Nhưng trông thấy Vương Lương bắt đầu có hứng thú với liên minh, mọi người cũng không vạch trần tại chỗ truy hỏi.
Vương Lương của phái Nguyệt Tông bán tín bán nghi: “Điều kiện này của cậu mặc dù rất hấp dẫn, nhưng tôi làm sao để có thể tin tưởng cậu?”
Trương Thiên tự tin mỉm cười: “Cái này rất đơn giản.”
Hả?