Vân Thiên cười một tiếng: “Trương huynh, tôi thật sự không lừa huynh đâu, tôi căn bản chẳng hề lo lắng anh sẽ cướp đan.”
Sở dĩ Vân Thiên không lo lắng, đó là bởi vì anh phát hiện kĩ thuật luyện chế đan dược của Trương Thiên cao hơn kĩ thuật của Thiên Ma nhiều.
Thử hỏi, người như thế, cần phải đánh chủ ý lên loại đan dược thấp hơn sao?
Nói đến đan dược, lần trước đúng là Trương Thiên đã luyện chế ra mười viên tiểu hóa thể kim đan đưa cho Vân Thiên, trợ giúp Vân Thiên đột phá cảnh giới.
Trương Thiên nhún vai: “Anh không lo lắng, nhưng anh nhìn bọn họ xem?”
Anh thuận theo ánh mắt của Trương Thiên, nhìn về phía mấy vị trưởng lão ở phía sau.
Mấy người bọn họ, có người ôm tay, có người ôm chân, nhị trưởng lão còn quá đáng hơn, dây xích to hơn hai mươi phân cũng chuẩn bị lôi ra…
Bày trận như này khác gì áp giải phạm nhân, một bộ dáng muốn bắt Trương Thiên lại.
Trương Thiên nhàn nhạt: “Đây chính là cái mà mấy người nói không lo lắng tôi hành động à?”
“Ầy…” Vân Thiên nhìn hành động thái làm quá của mấy vị trưởng lão, anh cũng có chút câm nín.
Vân Thiên xua tay nói: “Mấy vị trưởng lão, không cần phải như thế đâu, tôi tin vào nhân phẩm của Trương huynh, anh ấy sẽ không đánh chủ ý lên loại đan dược này đâu.”
Mấy vị trưởng lão hừ một tiếng: “Thiên nhi, con vẫn còn quá coi thường Trương Thiên rồi, miệng của nó trơn lắm, lời nói với hành động không giống nhau đâu.”
“Con chưa từng thử qua thủ đoạn của nó, con không biết được đâu.”
“Thiên nhi, nghe tam trưởng lão nói, vào lúc luyện đan dược, lời của tiểu Thiên con tuyệt đối không được tin.”
“Haizz, mấy lão già chúng ta đã bị nó lừa rồi.”
“Thiên nhi, con chưa từng ăn thiệt thòi của nó, kinh nghiệm sống vẫn quá ít, ta không trách con, nhưng Trương Thiên thì tuyệt đối không thể lơ là được.”
Vân Thiên: “…”
Trương Thiên: “…”
Trương Thiên đúng là đã để lại một ấn tượng quá sâu sắc cho mấy vị trưởng lão!
Vân Thiên một mặt bất đắc dĩ, không biết phải giải thích như thế nào.
Trương Thiên hít sâu một hơi: “Các ông đừng làm thế, tôi thề với trời không động vào viên đan dược này là được chứ gì?”
Đại trưởng lão: “Không được, mấy năm trước là do tôi tin vào lời thề của cậu, kết quả bị câu cướp mất mấy viên đan dược cấp thất phẩm.”
Trương Thiên liếc mắt một cái: “Vậy thì tôi sẽ ở trước mặt của mấy người, tuyệt đối không rời khỏi tầm mắt của các ông, được chưa?”
Nhị trưởng lão: “Vậy thì càng không được, có một lần tôi và tam trưởng lão dẫn người trông chừng cậu, kết quả không phải là thiếu mất một lô đan dược cấp ngũ phẩm trở lên hay sao.”
Tam trưởng lão gật đầu: “Đúng vậy, chính là như thế!”
Trương Thiên ghét bỏ, một mặt bất đắc dĩ: “Vậy tôi đi là được chứ gì, sau khi ông già Thiên Ma luyện đan xong, mấy người cất kĩ đi, rồi tôi lại đến, như thế thì được chưa?”
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão gật đầu một cái, chủ ý này cũng không tệ.
Thế nhưng tứ trưởng lão lại lên tiếng: “Không được, có một lần tiểu Thiên cũng nói rời đi, nhưng chờ lúc tôi vừa buông lòng cảnh giác, nó đi đến khúc rẽ, lấy luôn đan dược cấp lục phẩm trở lên.”
“…”
Đủ các loại tội trạng đều bị vạch trần ra hết, Vân Thiên cũng bắt đầu cảnh giác với Trương Thiên.
Bảo sao các trưởng lão lại cảnh giác như vậy, hóa ra là việc xấu ngày trước nhiều vô số kể!
Á đù!
Trương Thiên: “Giờ đi cũng không cho đi, mấy lão già các ông muốn đánh nhau sao? Đợi lát nữa thành đan tôi sẽ hủy hết cho xem.”
“Tôi cứu mấy người lại quan tâm mấy người từng tý một, lòng tốt của tôi lại bị xem như là lòng lang dạ sói…”
“Ai da ai da…Lại diễn khổ nhục kế à?” Mấy vị trưởng lão: “Hạ thủ trước để thể hiện sự kính trọng, đón lấy!”
Ba vị trưởng lão đồng loạt ra tay…
Nhị trưởng lão lập tức lôi dây xích sắt to hơn hai mươi phân ra, trói Trương Thiên lại.
Trương Thiên đối mặt với mấy lão ngoan đồng, cũng không động thủ, để mặc cho bọn họ làm loạn.
Sau khi thảo luận trao đổi xong, cuối cùng mấy vị trưởng lão quyết định trói chân Trương Thiên lại, sau đó treo trên núi đá…
Mọi người thấy Trương Thiên không thể động đậy, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm!
Trương Thiên hừ một tiếng: “Tôi nói này, mấy người cũng quá đáng quá rồi đấy!”
Đại trưởng lão lộ ra nụ cười vui mừng: “Không quá đáng, quá đáng chỗ nào cơ chứ? Tôi cảm thấy rất vừa phải.”
“Mấy người cảm thấy thế nào?”
Mấy người còn lại cười hì hì: “Ừm, tôi cảm thấy trói lại như thế này khá an tâm.”
Trương Thiên đảo mắt nhìn qua Vân Thiên: “Vân Thiên, anh cảm thấy thế nào?”
Vân Thiên ho khan một tiếng, nếu mấy vị trưởng lão không bóc trần lịch sử đen tối của Trương Thiên thì Vân Thiên cảm thấy thật sự có hơi quá đáng, nhưng giờ đã nghe hết lịch sử đen rồi, mọi người làm như thế này cũng coi như là hợp lý.
Vân Thiên cầm một cái ghế đến cho Trương Thiên: “Trương huynh, ấm ức cho huynh rồi, ngồi xuống uống một ngụm trà trước đã.”
Haizz!
Trương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ tôi bị trói như thế này rồi, có thể nói co tôi biết ông già Thiên Ma ở bên trong luyện cái quỷ gì không?”
Đại trưởng lão: “Dù sao thì cũng là viên đan dược chẳng liên quan đến cậu.”
Nhị trưởng lão hừ một tiếng: “Ngay cả khi viên đan dược này không có một chút hiệu quả gì đối với võ giả.”
Trương Thiên lắc chân, lạnh giọng nói: “Đừng có úp mở, chẳng lẽ còn sợ tôi không cướp được đan dược chắc? Nói thẳng đi.”
Mấy vị trưởng lão: “Ha ha ha, tiểu Thiên, cậu cũng có ngày hôm nay sao?”
Tứ trưởng lão lấy ra một tờ giấy, phía trên có viết Trương Thiên tổng cộng đã lấy của mình ba viên đan dược cấp thất phẩm, hai mươi lăm viên đan dược cấp lục phẩm, bảy mươi viên đan dược cấp ngũ phẩm…
“Đến đây nào tiểu Thiên, đóng dấu tay lên cái phiếu nợ này cho ta đi.”
Mấy vị trưởng lão khác trông thấy phiếu nợ của tứ trưởng lão đã thành, nhao nhao bắt đầu viết phiếu nợ của mình, sau đó cầm một ngón tay của Trương Thiên ấn xuống.
Bỏ lỡ cái thôn này thì sẽ không còn cái cửa hàng nào nữa, cơ hội bắt được Trương Thiên thì lại càng hiếm hoi!
Hôm nay, bốn vị trưởng lão của Vân Môn cực kì hài lòng.
Trương Thiên oán trách: “Thế gian thật bất công…”
“Hừ, cái này gọi là thiếu nợ thì phải trả tiền, đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười.” Mấy vị trưởng lão trăm miệng một lời quát lớn.
Trương Thiên ngoài mặt thì tức giận, kì thật trong nội tâm lại đang rất suиɠ sướиɠ…
Trước đó, anh quả thật đã lấy không ít đan dược của bọn họ, chủ yếu là dùng chăm sóc những người bị thương ở trong đại chiến bên ngoài, đồng thời cũng muốn nâng cao thực lực của mình, còn cả thực lực của đám người Tô Mộc Phong, quả thật anh cũng thấy hổ thẹn với mấy vị trưởng lão.
Lúc này, Vân Thiên đi đến an ủi: “Trương huynh, anh cũng đừng để ý, các vị trưởng lão chỉ muốn đùa một chút mà thôi, sẽ không thật sự bắt anh phải trả đan dược đâu.”
Mấy vị trưởng lão nghe thấy thế, nghiêm mặt: “Ai nói chúng ta không đòi, tôi nói cho cậu biết Trương Thiên, chúng ta không chỉ đòi nợ, mà còn tính thêm cả lãi đấy…”
Vân Thiên: “Ầy, cái này…”
Trương Thiên nhún vai, không để ý mấy ông vị trưởng lão đang đắc ý, nhẹ nhàng quay sang Vân Thiên hỏi: “Ông già Thiên Ma rốt cuộc đang luyện chế đan dược gì vậy? Sao lại phải làm ra động tĩnh lớn như này.”
“À, thật ra cũng chẳng có gì cả.” Vân Thiên cười nói.
Trương Thiên nhíu mày: “Anh được lắm Vân Thiên, bây giờ ngay cả tôi mà anh cũng muốn lừa đúng không?”
Vân Thiên vội vàng cười khổ giải thích: “Thật ra là đang luyện chế một viên đan dược cho bà nhà…cho Châu Nhu Nhu, có tác dụng bảo vệ thai nhi, tăng cường sức khỏe của người mẹ mà thôi.”
“Cho nên thật sự cũng không phải là một viên đan dược quý gì cả.”
Trương Thiên nhíu mày càng chặt: “Cái gì cơ? Vậy…”
“Chỉ là một viên đan dược dành cho phụ nữ, mà các người cũng trói tôi thành bộ dạng như thế này? Tôi nói này, não mấy người có bị úng nước không vậy? Làm ra động tĩnh lớn như thế, tôi còn tưởng đang luyện đan dược cấp cửu phẩm đấy!”
Không ngờ cuối cùng lại là một viên đan dược dành cho người thường, hơn nữa lại có là đồ cho phụ nữ có thai!
Vân Thiên khó xử: “Thật ra thì phẩm cấp của viên đan dược này cũng không được tính là cao lắm, nhưng cha tôi và mấy vị trưởng lão lại đặc biệt coi trọng viên đan dược này, sau khi nghe tin tôi có, bọn họ rất vui mừng.”
Mấy vị trưởng lão dương dương tự đắc nói: “Như thế đương nhiên là quan trọng rồi, đây chính là đồ dành cho cháu nội của chúng ta đấy!”
“Hì hì, sau này cháu nội của chúng ta sinh ra nhất định sẽ là một đứa trắng trẻo xinh xắn mập mạp.”
“Nghĩ đến đây, tôi thật sự rất mong chờ!”
“…”
Những người này đều không có hậu nhân, Vân Thiên là người nối nghiệp của bọn họ, cho nên con của Vân Thiên bọn họ đương nhiên xem trọng rồi.
Mặc dù mấy ông già này tình thâm nghĩa trọng, thế nhưng mà bởi vì thế…mà trói chặt mình như này, thì có chút quá đáng rồi.
Trương Thiên nghiến răng la lớn: “Thứ này tôi không cần, bà xã nhà tôi cũng không có thai, mau thả tôi ra…”
Xát!
Vừa dứt lời, một mùi hương đan từ trong điện bay ra…
Mùi hương vô cùng thơm mát…
Tất cả mọi người đều kích động, các trưởng lão nhìn nhau: “Thành rồi, nhất định là luyện thành rồi!”
“Oa oa oa, quà cho cháu nội của tôi thành rồi!”
Mấy vị trưởng lão kéo Vân Thiên nói: “Đi, mau đi vào xem xem.”
Vân Thiên làm bố, anh ta càng kích động hơn, mãnh liệt gật đầu…
Năm người trực tiếp bỏ đi.
Trương Thiên đứng ở chỗ hô to: “Này, mấy người muốn đi thì trước hết cũng phải cởi trói cho tôi đã chứ? Này…Một người đến đây đi!”
Thế nhưng lại chẳng một ai thèm để ý cả.
Trong đại điện, ông lão Thiên Ma vừa đặt viên thuốc vào một cái hộp đã chuẩn bị từ trước.
Đám người Vân Thiên lập tức đi đến.
Mấy vị trưởng lão: “Thiên Ma Thiên Ma, đan dược đâu? Thành đan rồi đúng không?”
Vân Thiên cũng xúc động nói: “Cha, đan dược cho Nhu Nhu thành rồi đúng không?”
Đại trưởng lão thúc giục: “Ông già, đừng úp mở nữa, mau lấy ra xem đi.”
Thiên Ma nâng hộp chưa đan dược lên: “Đừng kích động, đan dược thành rồi, ở đây, trong này.”
Ông ấy vững vàng mở hộp ra.
Bộp!
Hộp đựng đan mở ra, thế nhưng, đan dược đâu?
Bên trong hộp rỗng tuếch!
Thiên Ma cũng kinh ngạc la lớn: “A, đan dược của mình đâu?”