Nửa ngày sau, vẻ mặt của cung chủ vẫn kinh ngạc không thôi…
Hai mắt của cô trừng to như hai cái bóng đèn lớn, miệng nhỏ chậm rãi thì thầm: “Anh đến từ hỗn nguyên đại lục…Thật sự là có hỗn nguyên đại lục…”
Bộp!
Trương Thiên không ngờ được…
Cung chủ nói câu ‘thật sự có hỗn nguyên đại lục’ là có ý gì?
Theo lý mà nó, thì cung chủ vốn không xác định, cũng không biết hỗn nguyên đại lục…
“Cô không phải đến từ hỗn nguyên đại lục sao?” Trương Thiên nhíu mày hỏi.
Cung chủ nhìn về phía Trương Thiên, nghiêm lúc lắc đầu: “Không phải!”
Cô không phải, vậy thì lắc đầu với tôi làm cái quái gì, kinh ngạc cùng tôi cái quỷ gì cơ chứ?
Sắc mặt của Trương Thiên nháy mắt tối sầm lại, anh nhíu mày hỏi: “Cô không phải là người ở hỗn nguyên đại lục…Vậy vừa rồi cô kích động theo tôi làm cái gì?”
Cung chủ hồi phục lại tâm tình, kích động nói: “Bởi vì hỗn nguyên đại lục, nơi này bản cung đã từng nghe nói đến, trong lời dạy của tổ tiên có nhắc đến nơi này.
“Thiên địa vì hỗn nguyên, ở hỗn nguyên đại lục, sinh mệnh sinh sôi nảy nở không ngừng…là nơi mà tất cả cường gỉ đều hướng đến.”
“Nhưng hỗn nguyên đại lục là một nơi chết chóc, là nơi kẻ yếu không thể tồn tại, nếu không đủ thực lực thì sẽ không thể mở ra cửa sống đi vào được.”
Lời dạy của tổ tiên phái Di Âm có nói đến chuyện của hỗn nguyên đại lục, tức là nói tổ tiên đến từ hỗn nguyên đại lục?
Cho nên cung chủ mới không rõ về hỗn nguyên đại lục…
Trong người cô có nội đan chưa thành hình, có lẽ còn chưa biết phải tu luyện ra sao, cho nên cô ấy mới không biết phải tiến vào tu tiên như thế nào!
Quan trọng nhất là, trong lời dạy của tổ tiên cung chủ còn nhắc đến ‘cửa sống’, mở ra được‘cửa sống’ là có thể bước vào hỗn nguyên đại lục?
Cửa sống này chính là nói đến việc xây dựng đường dẫn của vì sao dịch chuyển sao?
Có thể đi đến hỗn nguyên đại lục!
Huyết mạch của Trương Thiên mặc dù đã thức tỉnh, cũng đã tiến nhập tu luyện thế nhưng vẫn chưa hề nghĩ đến làm sao có thể quay trở lại, nếu như theo lời của cung chủ nói có một con đường vì sao dịch chuyển, vậy thì anh có thể quay trở lại được rồi?
Cung chủ lúc này nghe thấy Trương Thiên chính là đến từ hỗn nguyên đại lục trong lời dạy của tổ tiên, lòng hiếu kỳ tăng mạnh: “Trương Thiên, anh nói cho bản cung nghe một chút xem, hỗn nguyên đại lục là như thế nào?”
“Hỗn nguyên đại lục này ở chỗ nào? Ở chỗ nào trên Trái đất của chúng ta vậy? Hay là nói ở một thế giới khác?”
“Nơi đó có nhiều cường giả, là cảnh giới gì? Tất cả đều là cường giả cảnh giới cấp siêu thần trở lên hay sao?”
Cung chủ ném cho Trương Thiên một loạt vấn đề…
Sự hiểu biết của cung chủ đối với hỗn nguyên đại lục này, chính là một tiểu bạch, ngay cả ở chỗ nào cũng không biết.
Trương Thiên đối với vấn đề này, không muốn giải thích một chút nào cả, nói rõ ràng chuyện về hỗn nguyên đại lục thì chẳng phải là nói về cái sự tối tăm u ám hay sao?
Trương Thiên từ chối!
“Thật ra thì tôi cũng không rõ hỗn nguyên đại lục là cái gì…”
“Anh biết, vừa rồi anh nói vưới bản cung, anh chính là đến từ nơi đó mà.”
“Không phải, cung chủ ù tai, nghe lầm rồi.”
“Không thể nào, anh rõ ràng đã nói…”
“Tôi không nói…”
Lập tức, hai người cứng miệng.
Cung chủ muốn biết thêm nhiều thông tin, còn Trương Thiên thì lại không muốn nói.
Nhưng trong tin tức mà cung chủ biết, có một cái mà Trương Thiên rất tò mò, đó chính là ‘cửa sống’.
Trương Thiên cũng sẽ không xây dựng cửa cổng vì sao dịch chuyển, thì muốn quay trở lại hỗn nguyên đại lục, hoặc là phải mạnh mẽ đến mức có thể xé rách cảnh giới hư không, hoặc là không quay trở về được.
Ở Trái đất tài nguyên khan hiếm, muốn tu luyện đến cảnh giới xé rách hư không?
Đoán chừng mấy vạn năm cũng chưa luyện thành, e rằng chưa chờ được đến ngày ấy, Trương Thiên cũng đã chết rồi.
Thế nhưng nếu có thể tìm ra cánh cổng vì sao dịch chuyển, thì mọi chuyển lại sẽ khác…
Trương Thiên âm hiểm cười nói: “Muốn tôi kể cho cô nghe chuyện về hỗn nguyên đại lục cũng được thôi, nhưng cung chủ cần phải nói cho tôi biết ‘cửa sống’ trong lời dạy của tổ tiên là cái gì?”
Cung chủ nhíu mày: “Anh quả nhiên là đến từ hỗn nguyên đại lục.”
Trương Thiên hừ cười: “Nếu cô nói ra ‘cửa sống’ ở chỗ nào, thì tôi chính là đến từ hỗn nguyên đại lục, còn cô không nói cho tôi biết, vậy thì tôi chỉ là một người bình thường sinh ra ở trái đất, là Thiên gia giàu có nhất thành phố Thiên Hải!”
“Anh…” Cung chủ nén giận, lạnh giọng: “Nói cho bản cung biết chuyện hỗn nguyên đại lục.”
“Vị trí của cửa sống.” Trương Thiên đưa tay ra như làm một giao dịch.
Cung chủ nhìn chằm chằm Trương Thiên, rơi vào suy tư, sau đó lắc đầu nói: “Không thể nói, hơn nữa bản cung cũng…không biết.”
Trương Thiên đánh giá cung chủ một chút: “Không biết? Vậy thì tôi cũng không biết hỗn nguyên đại lục là cái gì cả.”
Cung chủ nói chắc như đinh đóng cột: “Thôi bỏ đi, dù sao thì bản cung cũng chỉ là tò mò mà thôi.”
Không giao dịch?
Cái này chính là muốn Trương Thiên khẩn trương đây mà, phải biết là cánh cửa vì sao dịch chuyển rất quan trọng đối với mình.
Đời này có thể gặp lại mẫu thân hay không, gϊếŧ chết Hồi Cửu Đế Vân Đình một lần nữa hay không, đều phải quay về được hỗn nguyên đại lục trước thì mới có thể suy nghĩ đến chuyện này…
Nhưng Trương Thiên cũng biết, bản thân nếu nói hết cho cung chủ nghe, cô ấy lại không nói cho mình nghe vị trí của cửa sống thì sao?
Anh không thể tỏ ra mình đang khẩn trương được…
Trương Thiên lạnh giọng nói: “Được rồi, nếu cung chủ đã không muốn nói cho tôi biết, vậy thì chứng bệnh nan y khó chữa này của cung chủ, nếu tôi không ra tay cứu chữa, thì e rằng cung chủ cũng chẳng tìm đâu ra được người thứ hai có thể trị khỏi căn bệnh này của cung chủ được đâu.”
Cung chủ trong lòng cực kì khó chịu: “Anh đang uy hiếp bản cung sao!”
Trương Thiên nhún vai: “Nếu cung chủ cảm thấy đây là uy hiếp thì là uy hiếp thôi, về phần ‘cửa sống’, bí mật này đối với tôi rất quan trọng, nếu như cô có thể nói cho tôi biết vị trí, vậy thì tôi cũng có thể cam đoan chữa trị khỏi cho cung chủ.”
“Ít nhất thì về mặt tu luyện có đột phá là có thể…”
Cung chủ nghe đến có thể đột phá được cảnh giới tu luyện, hai mắt sáng lên: “Thật sao? Ý của anh là cảnh giới tu luyện của bản cung có thể đột phá tăng lên được sao?”
Trương Thiên cười.
Cái bệnh này của cung chủ, e rằng chẳng phải là bệnh, ống X bị tắc nghẽn thì Trương Thiên hạ hai kim châm là có thể giải quyết được vấn đề thôi.
Còn về phần tu luyện không thể đột phá được, đó cũng chỉ là do cung chủ tu luyện chưa đúng cách mà thôi, cô ấy là một người tu tiên, nội đan chưa thành hình cũng có rồi…
Trừ phi tiến hành tu tiên, nếu không sẽ mãi mãi mắc kẹt ở cảnh giới cấp siêu thần!
Muốn nâng cao thực lực, chỉ cần dạy cô ấy cách hít thở luyện khí như thế nào là được rồi…
Nhưng bí mật này, tạm thời Trương Thiên chưa thể nói cho cung chủ biết được, anh còn muốn dùng nó để trao đổi với cung chủ.
Trương Thiên nhẹ giọng nói: “Tôi dùng tin tức của hỗn nguyên đại lục và giúp cô chữa trị khôi phục tu luyện, đổi lấy tin tức về vị trí của ‘cửa sống’ của cung chủ mà thôi, cái này không phải là quá lãi rồi à?”
“Cung chủ, giao dịch hời như này, nếu là tôi, tôi sẽ thành giao ngay lập tức!”
Cung chủ rơi vào trầm tư, giống như trong lòng đang trằn trọc suy nghĩ điều gì đó, rất khó để đưa ra quyết định.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cung chủ nói: “Vị trí của ‘cửa sống’ này, bản cung tạm thời cũng chưa biết rõ lắm, nhưng khi trở về, bản cung có thể giúp anh tìm kiếm, nhưng anh có thể chữa trị cho bản cung trước được hay không?”
“Bản cung sẽ tìm hiểu rõ vị trí của ‘cửa sống’, sau đó sẽ nói cho anh biết?”
Trương Thiên tức giận mà không thể phát tiết: “Nói một hồi lâu như vậy, hóa ra cung chủ không biết vị trí của ‘cửa sống’ nằm ở đâu đúng không?”
Vậy há chẳng phải hàn huyên công cốc rồi à?
Cung chủ ấm ức: “Ừm…”
Trương Thiên nhìn chằm chằm cung chủ, khinh bỉ sâu sắc…
Cung chủ rất nhanh giải thích: “Nhưng trở về bản cung có thể giúp anh điều tra, hơn nữa bản cung tin khả năng cao sẽ có thể tìm ra được.”
Trương Thiên trầm mặc: “Vậy bệnh này của cung chủ, vẫn là nên đợi đến lúc cung chủ tìm ra được vị trí của ‘cửa sinh’ thì Trương Thiên tôi sẽ giúp cô chữa trị.”
“Không được.”
“Có cái gì mà không được? Nếu như tôi giúp cô chữa khỏi hoàn toàn, cô bỏ trốn thì sao? Vạn nhất không có cái gọi là ‘cửa sống’ thì sao?”
Trương Thiên vẫn lo lắng cung chủ không đặt mọi việc vào trong lòng.
Cung chủ nhíu mày: “Bản cung đồng ý khi quay trở về sẽ dốc toàn lực giúp anh tìm kiếm.”
“Ừm, vậy tôi đợi tin tức tốt từ cung chủ…”
“Nhưng anh phải giúp bản cung trị liệu ngay bây giờ!”
“Như thế làm sao được cơ chứ, như thế không công bằng với Trương Thiên tôi.”
“Trương Thiên, anh đã hứa với bản cung, là sẽ giúp bản cung trị liệu rồi cơ mà.”
“Đúng vậy, tôi đã hứa như thế.”
“Vậy anh hẳn là phải tuân thủ lời hứa chứ…”
“Tôi tuân thủ lời hứa, nhưng tôi đâu có nói khi nào sẽ chữa trị cho cung chủ đâu.”
Cung chủ tức giận đứng ngồi không yến: “Trương Thiên, anh là một tên vô lại.”
Trương Thiên thì trước đến nay luôn giữ lời hứa, nhưng lần này thật sự là không có cách nào khác, chỉ có thể ‘hố’ cung chủ một phe mà thôi, ‘cửa sống’ đối với anh mà nói, thật sự rất quan trọng.
“Tôi vốn dĩ chính là một tên vô lại mà, ha ha…”
“Anh…”
Cung chủ đơn thuần cũng sẽ không phản bác, cuối cùng trầm giọng nói: “Bản cung trở về sẽ giúp anh tìm kiếm ngay lập tức, nhưng anh phải đồng ý trị liệu cho bản cung, đừng quên chuyện này!”
Nhìn thấy cung chủ đã đáp ứng, Trương Thiên cười: “Vậy tôi đợi tin tốt từ cung chủ!”
Dù sao thì bây giờ vẫn chưa phải là lúc, ít nhất phải xử lý xong chuyện Dương Tiêu và Đệ Thập Khu thì mới có thể trở về được, Trương Thiên cần phải chờ thêm…
Cung chủ sửa sang lại quần áo, nghĩ vừa rồi Trương Thiên vô lễ với mình, trong lòng cực kì tức giận.
Cô oán hận nhìn Trương Thiên, đang định rời khỏi!
Lúc này Trương Thiên gọi cung chủ lại: “Cung chủ muốn trở về đi ngủ sao?”
“Anh không chữa trị cho bản cung, ở lại chỗ này nghe anh nói mấy lời nhảm nhí à?” Cung chủ hừ lạnh một tiếng.
Trương Thiên: “Mặc dù hôm nay không thể giúp cung chủ trị liệu, nhưng tôi vẫn muốn xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, hạ cho cung chủ hai châm trước, để cung chủ không thể chết sớm được.”
Cung chủ nhíu mày: “Bệnh của bản cung, bản cung tự biết, chưa nghiêm trọng đến mức phải chết đâu!”
Trương Thiên: “Tôi nói sẽ là sẽ…”
Trương Thiên đứng lên, một mặt tươi cười đi đến bên cạnh cung chủ.
Lông mày cung chủ nhíu lại, nhưng toàn thân bất lực, rơi vào hôn mê, mơ hồ cô cảm nhận được Trương Thiên đang cởi thắt lưng của mình ra, trong lòng cô thầm mắng một câu: “Khốn kiếp.”
Nhưng Trương Thiên vẫn không không dừng lại.