Trương Thiên trực tiếp gật đầu.
Phái Càn Võ vốn là một môn phái lớn, cho dù không ngồi vào hàng ghế tám môn phái lớn đi chăng nữa thì mọi người ai cũng đều biết đến sự tồn tại của phái Càn Võ.
Nhưng Trương Thiên vẫn hy vọng, phái Càn Võ ngồi vào vị trí tám môn phái lớn.
Bây giờ, Trương Thiên phá hỏng chuyện của tổ chức Hừng Đông, đoán chừng trong thời gian tới Cửu Châu sẽ không được yên bình, thực lực của phái Di Âm không đủ mạnh, nhưng nếu có phái Càn Võ ngồi vào hàng ghế tám môn phái lớn thì chuyện chắc chắn sẽ khác.
Đại trưởng lão nhận được tín hiệu từ Trương Thiên, cũng hướng về phía mọi người nói: “Vì cung chủ đã có ý này, hơn nữa còn không kết ân oán ném cành ô liu*, vậy thì phái Càn Võ của chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh!”
(cành ô lưu: biểu tượng của hòa bình)
“Phái Càn Võ chúng tôi nguyện ý gia nhập vào hàng ngũ một trong tám môn phái lớn, chung tay góp sức vì sự yên bình của Cửu Châu.”
Cung chủ Sơ Âm gật đầu: “Tốt!”
Phái Càn Võ một lần nữa ngồi vào hàng ghế tám môn phái lớn!
Đám người phía dưới bắt đầu nhảy cẫng hoan hô!
Cuộc thi đoạt lệnh Hào Long bốn năm một lần, đến đây chính thức hoàn thành.
Thời gian còn lại chính là người của các môn phái bắt đầu tản đi…
Về phần người của phái Di Âm, vẫn có rất nhiều môn phái đến chúc mừng, mục đích là muốn lộ mặt trước đệ nhất môn phái này!
Phái Quỷ Dạ và phái Lão Tứ hàn huyên xong, liền rời đi.
Phái Nguyệt Quang đến chào hỏi nói chuyện với phái Di Âm xong, nhân tiện cũng nói với mấy người phái Càn Võ vài câu: “Vũ trưởng lão, thời gian trước cuộc thi đoạt lệnh Hào Long, tông chủ phái Nguyệt Quang của chúng tôi đang bế quan tu luyện, mà chúng tôi cũng không có cách nào chống lại rất nhiều cường giả của phái Mộ Ảnh, cho nên mới không dám phản kháng lại bọn họ!”
“Vì vậy tôi lấy lui mà cầu toàn, nghĩ cho tất cả người trên dưới môn phái, mới đồng ý với kế hoạch của phái Mộ Ảnh, thật sự là bất đắc dĩ không còn cách nào khác!”
“Nếu có sai cũng là lỗi của một mình tôi, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa lúc đầu giữa hai phái.”
Vũ Cửu Đao đáp lại: “Cách làm của ông tôi cũng có thể hiểu được, trở về chúng tôi sẽ thuật lại đúng sự thật với tông chủ Vũ Viêm và cả nỗi khổ tâm riêng của mọi người!”
“Vậy thì cảm ơn Vũ trưởng lão, phái Nguyệt Quang chúng tôi xin phép đi trước!” Trưởng lão phái Nguyệt Quang sau khi nói lời cảm kích xong, dẫn theo vài đệ tử rời đi.
Đám người phái Càn Võ vốn muốn chờ Trương Thiên, nhưng khi nhìn thấy Trương Thiên bị một đám con gái vây quanh, bọn họ liền rời đi trước!
Cuối cùng, trên đỉnh núi U Huyền chỉ còn lại một mình phái Di Âm.
Chờ tất cả các môn phái rời đi, các cô gái phái Di Âm mới bắt đầu chúc mừng!
Một đám nữ đệ tử sau khi chúc mừng tông chủ xong, liền xán lại bên cạnh Trương Thiên vui vẻ đùa giỡn.
Thậm chí còn có người nắm tay, khoác vai Trương Thiên, Trương Thiên bị hơn mười chị em vây lại.
“Thượng Sơ Nhân sư tỷ, tỷ thật sự quá đỉnh luôn!”
“Hôm nay nhân vật cấp thiên tài tỏa sáng nhất, ngoài Thượng Sơ Nhân sư tỷ ra thì còn có thể là ai nữa chứ!”
“Những chuyện hôm nay mà Thượng Sơ Nhân sư tỷ làm, chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại truyền thừa ở Cửu Châu cho xem.”
“Đó là chuyện nhiên rồi, Thượng Sơ Nhân sư tỷ một mình một người, khiêu chiến ba môn phái, phá kỷ lục thách đấu trong cuộc thi.”
“Đâu chỉ có thể, sư tỷ còn một mình tiêu diệt toàn bộ kẻ bất chính!”
“Thượng Sư Nhân sư tỷ thật là quá mạnh mẽ rồi, quá tốt, trong lòng muội tỷ vô cùng hoàn mỹ!”
“Thượng Sơ Nhân sư tỷ, muội yêu tỷ!”
“Sư tỷ, lúc trở về có thể dạy muội tu luyện không? Nếu như có thể được tỷ tận tay chỉ bảo cặn kẽ, thực lực của muội chắc chắn sẽ tăng mạnh.”
“Đúng thế, nhất định phải chỉ bảo chúng muội có được không? Nếu như ban ngày sư tỷ quá bận, buổi tối chỉ bảo cùng được…”
“Đúng đúng, buổi tối chỉ bảo cũng được, cho dù không chỉ đạo thì đến khuê phòng của chúng muội tâm sự, chia sẻ một chút kinh nghiệm cũng được!”
“Ha ha ha…Hì hì hì…”
Những chị em này cứ sáp lại gần Trương Thiên nói, còn hoàn toàn coi Trương Thiên như tỷ muội.
Trương Thiên cũng vui vẻ đáp lại: “Được chứ!”
“Ban ngày tôi có thể phải cùng tu luyện với cung chủ, có thể thật sự chỉ có buổi tối mới có thời gian, có thể đến khuê phòng của mọi người, cùng mọi người tu luyện!”
Sau khi nói xong, Trương Thiên nhìn về phía của cung chủ.
Cung chủ một mặt oán hận nhìn Trương Thiên!
Cái gì mà ban ngày phải cùng tu luyện với cung chủ, buổi tối đến khuê phòng của nữ đệ tử phái Di Âm?
Chính là một tên sắc lang!
Vô lại!
Thế nhưng những nữ đệ tử kia còn ôm Trương Thiên suиɠ sướиɠ nhảy cẫng lên: “Tốt rồi tốt rồi!”
“Cảm ơn sư tỷ, buổi tối nhất định phải đến nhé!”
Lúc này, đại trưởng lão và nhị trưởng lão trầm giọng: “Tiểu Nhân, nếu như buổi tối có thời gian rảnh, hy vọng con có thể bớt chút thời gian đến phòng của chúng ta một lát.”
Trương Thiên nhìn về phía hai vị trưởng lão, đoán chừng bọn họ cũng là một bà lão bốn mươi, năm mươi tuổi rồi…
Anh khó xử nói: “Đại trưởng lão và nhị trưởng lão quá khen rồi, thực lực của hai vị còn cao hơn con, tiểu Nhân ở trước mặt hai vị trưởng lão vẫn không dám chỉ bảo, con cũng là do cung chủ dạy dỗ, vẫn là phải làm phiền cung chủ rồi.”
Cung chủ Sơ Âm lúc này mặt đã biến đen, các đệ tử thì thôi đi, cô ta không ngờ ngay cả hai vị trưởng lão cũng nói ra mấy lời này.
Cái người trước mặt này là một tên đại sắc lang đó!
Cung chủ hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên, lạnh giọng nói: “Không cần phải bàn nữa, mọi người chuẩn bị quay về đi!”
“Vâng!” Các đệ tử vẫn bám Trương Thiên nói.
Trương Thiên đương nhiên không động thân, lần này anh không cần phải về phái Di Âm nữa: “Các vị sư muội, mọi người về trước đi, tôi còn có lời muốn nói với cung chủ.”
Cung chủ mặt lạnh nói: “Giữa chúng ta thì có lời gì mà nói?”
CMN!
Ánh mắt Trương Thiên có chút oan ức, thế nào lại cảm thấy mùi dấm chua trên người cung chủ nhỉ?
Nhưng cung chủ ngừng lại một lát, rất nhanh đã đổi giọng hướng về phía mọi người nói: “Đại trưởng lão, người dẫn mọi người trở về trước đi!”
“Vâng, cung chủ!”
Đại trưởng lão lập tức dẫn người rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, trên núi U Huyền chỉ còn lại hai người là cung chủ và Trương Thiên.
Bây giờ sắc trời đã chuyển tối, gió thu lạnh hơn, áo trắng hai người phấp phới, trông như hiệp lữ…
Cung chủ Sơ Âm lạnh giọng mở miệng: “Nói đi, muốn cùng bản cung nói chuyện gì?”
Trương Thiên mỉm cười: “Cung chủ, chúng ta có thể tìm một chỗ tối hơn để nói chuyện không?”
Lông mày của cung chủ Sơ Âm nhíu lại: “Bản cung tại sao phải cùng anh đi đến chỗ tối hơn?”
“Bản cung cũng sẽ không làm việc gì khuất tất mờ ám cùng với anh, bản cung làm việc từ trước đến nay luôn đường đường chính chính, cứ nói ở chỗ này là được rồi!”
Trương Thiên nở một nụ cười gian trá: “Cung chủ, cô chắc chắn muốn ở chỗ này sao?’
Vẻ mặt cung chủ thật thà: “Đương nhiên!”
“Tôi sẽ không cùng anh đến mấy chỗ như rừng cây…”
Trương Thiên nghe xong lời này, một mặt xấu hổ!
Lời này, giống như lúc trước đã làm gì đó…
Nhưng cung chủ tính tình đơn thuần, vốn không biết lời này có hàm ý đặc biệt gì.
Trương Thiên cười xấu xa: “Đã như thế, vậy thì tôi cũng không cần phải khách khí nữa.”
Nói xong, Trương Thiên bắt đầu cởi bỏ thắt lưng màu trắng ở ngay trước mặt của cung chủ.
Cung chủ nhìn động tác của Trương Thiên, trừng to mắt nhìn chằm chằm Trương Thiên, nghiến răng nói: “Anh…Anh đang làm cái gì thế hả?”
Trương Thiên nhướn mày, trêu chọc nói: “Tôi làm cái gì sao? Đương nhiên là trả lại quần áo cho cô rồi!”
Cung chủ hô dừng: “Anh cởϊ qυầи áo, sao có thể ở chỗ vắng vẻ như này, anh coi bản cung không tồn tại à?”
“Tôi không phải vừa mới đề nghị cung chủ tìm một chỗ kín đáo một chút rồi sao, thế nhưng cung chủ khăng khăng nói muốn ở chỗ này, tôi chỉ có thể nhận lệnh thôi!” Trương Thiên mặc kệ lời ngăn cản của cung chủ, cởi dây nịt cuối cùng ra.
Đột nhiên Trương Thiên giang hai tay, hô một tiếng: “Oa!”
“A, anh?”