Ban đầu hình ảnh của Càn Võ tông được mọi người chú ý nhất, toàn bộ quảng trưởng có hơn một nửa đều hướng ánh mắt sang.
Hiện giờ xem ra, Võ Hoàng hình như dẫn theo người đang đi lung tung không mục đích, thỉnh thoảng còn dừng lại chỉ trỏ cảnh núi non rồi tán nhảm gì đó…
Rất nhiều người xem đều không hiểu được hành vi của ba người Càn Võ tông, biểu hiện vẻ mặt cạn lời!
“Đệ tử Càn Võ tông năm nay xảy ra chuyện gì vậy? Hình như không hề nóng vội tí nào hết!”
“Tôi nhìn bọn họ không phải là không nóng vội mà rõ ràng là hình như không hề có ý định cướp cờ lệnh luôn…”
“Tông môn đứng thứ nhất từ bỏ sớm à?”
“Không thể nào, có được Hào Long Lệnh chỉ có lợi chứ không có hại!”
“Nhìn không hiểu nổi!”
“Mấy người có gì mà không nhìn hiểu được chứ, người đi đầu kia hẳn là Đại sư huynh của bọn họ nhỉ? Cậu ta đang giới thiệu “danh lam thắng cảnh” khu vực núi U Huyền trước mặt cho hai người kia đấy thôi!”
“Có phải rất giống hướng dẫn viên du lịch không?”
“Mấy người đùa cái gì vậy, sao lại thế được, đó là Càn Võ tông đó!”
“Không tin phải không? Mấy người im lặng nghe thử xem…”
Tiếng bàn tán dừng lại, trên màn hình truyền đến âm thanh, vừa đúng lúc Võ Hoàng đang giới thiệu nơi này có một lần là nơi cắm cờ lệnh cho Tô Mộc Phong!
Đại trưởng lão: “…”
Tam trưởng lão: “…”
Trương Thiên cười cười, không nói gì!
Bảo bọn họ không cần phải liều mạng thôi, đâu có nói bọn họ đi thi như đi chơi như thế đâu!
Quá ung dung, ung dung tới độ xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu!
Đám người nghe thấy tiếng từ màn hình đều cảm thấy bối rối.
Người nọ vừa mới giải thích tình hình còn nói to: “Ha ha, mấy người còn nói không có à, cái này rõ ràng không phải là hướng dẫn du lịch sao?”
“Móa nó, đại đệ tử Càn Võ tông thế mà lại làm hướng dẫn du lịch!”
“Bà cha, đệ tử của đệ nhất tông môn lại đến ngắm phong cảnh…”
Cả đám im lặng không nói lời nào!
Bảy tông môn khác hiếu kỳ ngó sang.
Tông chủ Diệt Linh tông Vương Lương chế giễu: “Vũ Cửu Đao, đây là đệ tử Càn Võ tông mấy người đấy à?”
“Tôi thấy mấy người sống quá an nhàn rồi, bồi dưỡng ra một đám vô dụng không tài không cán, đừng có khoe ra làm người ta cười chết chứ!”
“Giao Hào Long Lệnh ra càng sớm càng tốt đi, Càn Võ tông mấy người giữ lại làm tôi cũng cảm thấy mất mặt thay mấy người…”
Đại trưởng lão trầm giọng trả lời: “Chúng tôi thế này là tự tin, còn cả một ngày nữa thì sốt ruột cái gì? Cứ thoái mái thôi…”
Xem như có tự tin thì cũng đâu có thành cái kiểu đi chơi tham quan thế kia!
Rõ ràng là Đại trưởng lão đang kiên trì giải thích.
Ba người Tô Mộc Phong hoàn toàn không biết trong quảng trường đang xảy ra chuyện gì, Tô Mộc Phong còn đang cảm khái cảnh sắc nơi đây không tệ, phong cảnh đẹp mê người!
Quả thật là đang hưởng thụ “phong cảnh tươi đẹp”…
Làm người ta phải “lau mắt mà nhìn” đệ tử Càn Võ tông!
Dưới sự thúc đẩy của cuộc thi, sau khi Võ Hoàng và Cung Như thay phiên giới thiệu vài cảnh đẹp cho Tô Mộc Phong, cuộc thi bắt đầu tiến vào trạng thái căng thẳng.
Các cuộc chiến lớn đã tiến hành, hẳn không ít người phát hiện ra cờ lệnh, dẫn tới sự tranh giành.
Xung quanh đám Tô Mộc Phong càng ngày càng nhiều tiếng nổ lớn truyền đến.
Nhất là bây giờ, phía trước hình như đang xảy ra đại chiến.
Làm mấy người Càn Võ tông tụt mood không phanh…
Đúng lúc này Tô Mộc Phong còn nói một câu khiến ai cũng thấy xấu hổ: “Haizzz, đúng là ảnh hưởng tới tâm tình ngắm phong cảnh tươi đẹp của chúng ta mà!”
Võ Hoàng: “…”
Cung Nhu: “…”
Lời này làm hai người Võ Hoàng không biết đỡ làm sao, nhưng thực lực Tô Mộc Phong lợi hại như vậy, ai mà quản nổi anh ta chứ.
Cung Như thử thăm dò: “Mộc Phong sư huynh, Võ Hoàng sư huynh, chúng ta đi đường vòng hay là vẫn đi thẳng về phía trước?”
Dù sao bọn họ đã được dặn là tránh gây chiến vào giai đoạn đầu, xem xem có ai tự động tới gây phiền phức hay không, chỉ cần có kẻ tới làm phiền thì rõ ràng chính là người ôm ý đối địch với Càn Võ tông.
Bề ngoài Võ Hoàng là người dẫn đầu nhưng vẫn phải lén lút xem ý Tô Mộc Phong.
Ánh mắt anh ta chuyển về phía Tô Mộc Phong: “Mộc Phong sư đệ, cậu cảm thấy thế nào?”
Tô Mộc Phong thở dài một hơi: “Hay là chúng ta góp chút náo nhiệt đi, ngắm cảnh hoài cũng không hay, có khi xem người ta đánh nhau cũng thú vị lắm.”
Võ Hoàng gật đầu: “Vậy chúng ta đi xem xem thế nào đi, nhưng vẫn ưu tiên tránh gây chiến!”
Nói trắng ra là làm quần chúng ăn dưa hóng hớt thôi!
Trùng hợp là cảnh này bị không ít người nhìn thấy, tất cả mọi người sắp á khẩu không nói thành lời luôn.
Đây có thật là Càn Võ tông khí thế hừng hực bọn họ biết không?
Đệ tử của đệ nhất tông môn sao lại e e sợ sợ còn hơn mấy đệ tử của tông môn mới nổi thế này.
“Có hơi thất vọng!”
Việc này nhanh chóng ảnh hưởng đến ấn tượng của mọi người về Càn Võ tông!
Đại trưởng lão nhìn Trương Thiên: “…”
Trương Thiên bất đắc dĩ nhún vai!
Đám Tô Mộc Phong chậm rãi đến gần, nhưng cũng không khiêm tốn tí nào mà trái lại còn ngênh ngang.
Tình cảnh có tất thảy bốn đội, gồm mười hai người.
Có ba người là nữ mặc sa y, trên lưng một người trong các cô ấy, mặc lụa trắng có đeo một lá cờ.
Lại là phái Di Âm!
Còn lại là ba tông môn khác, gồm chín nam đệ tử, tuổi tác khoảng từ hai mươi mấy tuổi đến bốn mươi tuổi, còn về phần mấy người này thuộc môn phái nào thì cũng không rõ lắm, dù sao cũng không phải người trong Bát Đại Tông môn!
Tất nhiên mất người đàn ông của ba tông môn kia bắt đầu hợp tác, dù sao thì người phái Di Âm đang đeo cờ lệnh trên lưng.
Khi Tô Mộc Phong nhìn thấy ba cô gái này, không hiểu sao cảm thấy buồn cười: “Chẳng lẽ là oan gia ngõ hẹp à?”
Cung Nhu cũng không nhịn được mỉm cười.
Mặc dù Võ Hoàng không có ý đối địch nhưng cũng không nhịn được.
Phái Di Âm và Càn Võ tông bọn họ vẫn luôn có ân oán không nói rõ được, phải nói là có ân oán không nói rõ được với Trương Thiên.
Trương Thiên đại diện cho Càn Võ tông, mà Cung chủ Sơ Âm thi triển cấm thuật cũng không gϊếŧ được Trương Thiên, dựa vào quy định về cấm thuật, gϊếŧ không được thì phải kết hôn à?
Cung chủ kia không phải sẽ thành thông gia với Càn Võ tông mới đúng sao…
Ba cô gái của phái Di Âm thấy có người tới, nhất là còn mặc đạo bào của Càn Võ tông, chân mày các cô cau lại, cuối cùng còn nghe thấy Tô Mộc Phong nói “oan gia ngõ hẹp”, trong lòng càng thấy nặng nề.
Cô gái mặc lụa trắng dẫn đầu nói: “Lại là Càn Võ tông mấy người?”
“Càn Võ tông mấy người cũng muốn chen chân vào à? Muốn cướp cờ lệnh của phái Di Âm bọn ta?”
Tô Mộc Phong nhún vai khó xử nói: “Tôi có thể nói là tôi chỉ muốn ngắm mỹ nữ tí thôi không?”
Đệ tử của ba tông môn kia ban đầu thấy người Càn Võ tông tới trong lòng còn vô cùng hoảng sợ. Dù sao điều này cũng có nghĩa là bọn họ có cướp được cờ lệnh, chẳng những phải đánh bại người của phái Di Âm, còn phải đánh bại đệ nhất tông môn Càn Võ tông.
Với thực lực chín người liên thủ đánh bại phái Di Âm thì còn có thể, nhưng Càn Võ tông thì lại khó.
Nhưng bây giờ bọn họ nghe thấy Tô Mộc Phong nói câu kia thì trong lòng an tâm hơn nhiều.
Xem như bọn họ không cần cờ lệnh này, bọn họ cũng chỉ muốn chiêm ngưỡng sắc đẹp của con gái phái Di Âm thôi!
“Ha ha, người anh em quả nhiên là đồng đạo!”
“Xem ra chúng ta là người một nhà rồi, ý định đều giống nhau.”
“Mấy vị đại lão Càn Võ tông, chúng tôi tình nguyện để cờ lệnh lại các vị, nhưng cho phép chúng tôi được trải nghiệm cảm giác đánh nhau với mỹ nhân trước được không?”