Lúc vui đùa thì vui đùa, nhưng bây giờ nói đến chuyện liên quan đến trên dưới Càn Võ Tông, Võ Viêm lại vô cùng nghiêm túc.
Võ Viêm trầm giọng đáp: “Đầu tiên thời gian diễn ra cuộc thi tranh Long lệnh được định vào cuối năm, nhưng bây giờ vừa vào thu họ đã đề xuất yêu cầu rồi!”
“Nếu như chỉ có một tông môn yêu cầu diễn ra sớm thì tôi cảm thấy không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại lại bảy tông môn cùng đề xuất cùng một lúc thì có phần không ổn rồi!”
Đại Trưởng Lão giải thích: “Cho nên tông chủ lo lắng bảy Đại Tông Môn kia bày nhau tính kế Long lệnh, muốn dùng nó để làm gì đó!”
Tô Mộc Phong chen vào nói: “Họ muốn nhắm vào Càn Võ Tông chúng ta sao?”
Trương Thiên nặng nề lắc đầu nói: “Có lẽ không phải nhắm vào Càn Võ Tông, mà là muốn mượn Càn Võ Tông!”
Võ Viêm gật đầu nói: “Có thể Trương Thiên nói đúng…”
“Nếu nhắm vào Càn Võ Tông chúng ta thì bảy tông phái kia đánh thẳng vào là được rồi, cần gì phải tranh giành Cờ Long Lệnh!”
Nhị Trưởng Lão: “Nói như vậy thì họ muốn Càn Võ Tông chúng ta làm gì chứ?”
Tam Trưởng Lão: “Nếu như điều động Cờ Long Lệnh thì chắc chắn là chuyện lớn rồi!”
Tứ Trưởng Lão: "Tông Chủ, có nhận được chút tin tức nào từ các tông môn khác hay không?”
“Hình như Tông Chủ của Nguyệt Quan Tông khá thân thiết với người, họ có nói vì sao không?"
Võ Viêm lắc đầu: “Không có bất cứ tin tức gì! Lần này đều là các trưởng lão có liên quan của họ qua đây chờ lệnh.”
Cảm xúc của mọi người có chút suy sụp.
Trương Thiên phá tan sự bối rối: “Lo lắng gì chứ? Họ có âm mưu gì cũng chẳng dám làm ra chuyện gì lớn đâu, ít nhất phải cướp được Cờ Long Lệnh đã, không phải sao?”
“Các vị cảm thấy kế hoạch hiện tại của họ có thành công được hay không?”
“Không cần buồn lo vô cớ!”
Võ Viêm khẽ cười: “Uhm, việc chúng ta có thể làm chính là giữ lại Cờ Long Lệnh mà họ muốn ở Càn Võ Tông chúng ta, vậy thì họ muốn gây sóng gió thế nào cũng không được!”
Đại Trưởng Lão: “Có lý, hơn nữa hiện tại năng lực của Mộc Phong chắc chắn sẽ đè bẹp được nên không cần lo lắng!”
Nhị Trưởng Lão: “Có lá bài như Mộc Phong thì chúng ta không cần e ngại điều gì nữa rồi.”
Tam Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão cũng đồng tình!
Ánh mắt Trương Thiên sắc bén nói: “Nếu họ vẫn giữ âm mưu gì đó thì chờ lấy được Cờ Long Lệnh đi rồi hãy nói!”
Võ Viêm gật đầu nói: “Tốt, tạm thời gác chuyện âm mưu sang một bên, mọi người chú ý tin tức nhiều hơn là được!”
“Tiếp theo tôi muốn nói là những việc liên quan đến cuộc thi đấu tranh Cờ Long Lệnh.”
“Cuộc thi đấu tranh Cờ Long Lệnh lần này sẽ được diễn ra ở vực núi Cửu Châu U Huyền!”
“Cuộc thi đấu sẽ chia làm hai phần, đầu tiên là thi đấu tranh cờ hiệu lệnh của tám tông môn lớn, mỗi tông phái cử ra ba đệ tử tham gia cướp cờ hiệu lệnh của tám tông phái lớn, dùng để xác nhận số người mới của tám tông phái lớn.”
“Phần thứ hai là phần thi tranh Cờ Long Lệnh, do một thành viên được cử ra từ tám tông phái lớn tiến hành tham gia, người chiến thắng cuối cùng sẽ có được Cờ Long Lệnh!”
Đại Trưởng Lão: “Quy định thi đấu cũng không gì so với trước, chỉ thay đổi địa điểm thành vực núi U Huyền?”
Nhị Trưởng Lão: “Dù sao cũng là một cuộc thi, diễn ra ở đâu cũng không sao cả!”
Trương Thiên lại cảm thấy có gì đó không ổn!
Võ Viêm tiếp tục nói: “Uhm!”
“Cho nên tôi quyết định lúc tham dự cuộc thi tranh Cờ Long Lệnh, chúng ta sẽ để Mộc Phong dẫn đầu, Cung Nhu và Võ Hoàng cùng đi theo.”
Cung Nhu: “Vâng thưa tông chủ!”
Võ Hoàng: “Được thưa tông chủ!”
Tô Mộc Phong: “Không có vấn đề gì thưa sư tôn!”
Võ Viêm giải thích: “Nếu hai người không về thì tôi định cho Võ Hoàng dẫn đầu. Dù sao năng lực của nó cũng không tệ, nếu Mộc Phong đã về rồi thì trọng trách cướp được cờ lệnh của tám tông phái lớn giao cho Mộc Phong đi!”
“Cung Nhu và Võ Hoàng chủ yếu đi tiếp xúc với cuộc thi, có thể thăm dò được năng lực thế hệ mới, cảm nhận được nguy cơ!”
“Về phần cướp đoạt cờ hiệu Long Lệnh ở phần thi sau, chúng ta chờ xem tình hình rồi mới quyết định ai sẽ đi. Cũng có thể là Mộc Phong con hãy chuẩn bị sẵn sàng!”
Mấy vị trưởng lão không có ý kiến gì với sắp xếp như vậy, lần lượt gật đầu đồng ý.
Ai cũng thấy rõ năng lực của Tô Mộc Phong rồi. Cứ để cho anh ta làm chủ lực, chắc chắn sẽ lấy được Cờ Long Lệnh!
Nhưng Trương Thiên lại mở miệng ngăn cản sự sắp xếp này: “Sắp xếp như vậy không được ổn!”
Võ Viêm nhíu mày hỏi: “Trương Thiên, sao lại nói vậy?”
Mọi người nhíu mày nhìn về phía Trương Thiên.
Trương Thiên trầm giọng nói: “Bây giờ ra trận, cả quá trình đều do Võ Hoàng dẫn đầu, tốt nhất Mộc Phong nên che giấu năng lực đi theo thôi.”
“Ông đã nói hiện tại bảy đại tông phái đều đã có sẵn kế hoạch, e là sẽ ngầm ra tay trong cuộc thi cướp cờ?”
“Một khi đã như vậy, sao không che giấu tài năng, xem đến cùng là ai, là tông phái nào xảy ra vấn đề?”
“Dù sao cũng có Mộc Phong ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu!”
Năng lực của Tô Mộc Phong đã vượt qua Võ Viêm, trên đời còn ai có thể đạt được đỉnh cao trước bốn mươi tuổi như vậy nữa?
E là chỉ mình Tô Mộc Phong mà thôi!
Trương Thiên sắp xếp như vậy chẳng những giành được chiến thắng trong cuộc thi đấu mà còn dẫn dụ ra người nhắm vào Càn Võ Tông!
Bốp bốp bốp!
Đại Trưởng Lão vỗ tay nói: “Diệu kế, ý này của Trương Thiên quá hay!”
Nhị Trưởng Lão: “Chúng tôi cũng muốn biết là tông môn nào trong đó tác oai tác quái, cách này chắc chắn có thể khiến chúng nổi lên khỏi mặt nước.”
Tam Trưởng Lão: “Tông Chủ, tôi ủng hộ cách của Trương Thiên!”
Võ Viêm cũng gật đầu: “Trương Thiên nói có lý, là ta suy xét không chu đáo, vậy đến lúc đó các con cứ dựa theo cách này mà làm.”
“Do Võ Hoàng dẫn đầu, Mộc Phong ẩn giấu năng lực đi theo trước đã!”
Võ Hoàng chắp tay nói: “Đệ tử hiểu rõ!”
Tô Mộc Phong: “Lão Đại, anh quả đúng là người được thế giới xưng tụng là nhà lãnh đạo điều hành hàng đầu, một chút sơ ý cũng không qua nổi mắt anh?”
“Sư tôn, đệ tử biết phải làm thế nào!”
Khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch, ánh mắt chắc chắn, cũng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì? Thậm chí còn liên tưởng đến việc có cả người của Dương Tiêu cũng nhúng tay vào?
Ánh mắt Trương Thiên sắc bén dặn dò: “Dù thế nào cũng phải có tâm phòng bị, mọi người nhớ cẩn thận một chút nhé!”
Mấy vị trưởng lão cũng lên tiếng dặn dò!
Võ Viêm yêu thương Tô Mộc Phong như thế, sao có thể thiếu sự quan tâm của ông được?
Ngoài việc dặn dò an toàn là trên hết, ông còn lấy ra hai tuyệt kỹ võ công cho Tô Mộc Phong: “Mộc Phong, con nhận lấy hai bản tuyệt kỹ võ công này đi!"
Chỉ thấy một bản trong đó tên là ‘Nhiều tầng ảo ảnh’!
Bản khác tên là ‘Hám sơn thứ quyền’!
“Hả? Đây là. . .” Tô Mộc Phong nhận lấy.
Đại Trưởng Lão nheo mắt cười giải thích: “Mộc Phong, xem ra Võ Viêm Lão Nhân thực sự xem con như con trai rồi. Hai bản võ công này là đồ tốt, là sách quý trấn tông của Càn Võ Tông chúng ta đấy!”
Nhị Trưởng Lão: “Chậc chậc, còn không phải sao? Đây chính là tuyệt kỹ võ công cao nhất… Mộc Phong con phải cố gắng tu luyện thật giỏi nhé!”
Tam Trưởng Lão hâm mộ: “Đây là thứ mà ta chưa từng được biết đến…”
Tứ Trưởng Lão: “E là tôi cũng không có cơ hội tu luyện thành công, không biết Mộc Phong con có học được hay không!”
Tuyệt kỹ võ công trấn tông cao nhất?
Tô Mộc Phong trừng to mắt: “Sư tôn, thứ quan trọng như vậy mà giao cho con sao?”
Võ Viêm giơ tay nói: “Mộc Phong, năng lực của con đã vượt qua cả ta, tuyệt kỹ võ công trấn tông của Càn Võ Tông chắc chắn phải giao cho con tu luyện!”
“Hơn nữa con còn là đệ tử của Võ Viêm ta, không giao cho con thì giao cho ai?”
“Một ngày nào đó ta mất đi, Càn Võ Tông không phải dựa vào thế hệ trẻ các con sao!”
Đã đến độ tuổi này, Võ Viêm biết khoảng cách ngày đại nạn càng lúc càng gần nên cũng muốn chuẩn bị chút gì đó.
Lúc còn sống có một đệ tử mình yêu thương có năng lực vượt qua mình cũng là một chuyện đáng vui mừng.
Tô Mộc Phong cũng không từ chối, xem như là mệnh lệnh của Võ Viêm: “Hì hì, vậy thì cám ơn sư tôn!”
Khóe miệng Võ Viêm cong lên: “Con không cần vui vẻ như vậy, thứ này là thuộc cảnh giới cao nhất, cũng đồng nghĩa với độ khó của việc tu luyện là rất lớn, lấy được thứ tốt nhưng chưa chắc đã có thể học được đâu nhé!”
“Con xem mấy lão già như chúng ta đây mà còn mới chạm được đến ngưỡng thôi…”
Tô Mộc Phong cười to đáp: “Vậy sao? Khó đến mức vậy cơ à?”
“Vậy thì càng thú vị! Con sẽ nhân hai ngày này xem có tu luyện thành công hoặc là có thể dùng được trong cuộc thi cướp Cờ Long Lệnh hay không!”
Võ Viêm: “…”
Mấy vị trưởng lão: “…”
Đại Trưởng Lão không chịu nổi: “Mộc Phong, nếu đã là sách quý đạt cảnh giới cao nhất thì sao có thể học được một cách dễ dàng như vậy chứ?”
Nhị Trưởng Lão: “Đúng đấy, mấy lão già chúng ta còn phải mất ít nhất hai mươi năm mới học được, chưa thấy ai có thể đột phá được!”
Tam Trưởng Lão: “Đừng quá vì cái trước mắt mà ảnh hưởng đến việc tu luyện.”
Võ Viêm cũng trầm giọng nói: “Ta chuyển giao việc tu luyện cho con, hi vọng thứ này có thể truyền thừa, chứ không phải bảo con phải lĩnh hội một cách thần tốc.”
“Ta tu luyện nhiều năm như vậy mà cũng mới học được ‘Nhiều tầng ảo ảnh’!”
“‘Hám sơn thứ quyền’ kia cũng phải mất gần mười năm mới có thể…”
“Mộc Phong con có thiên phú nhưng thời gian hai ngày thì không thể hoàn thành được, vi sư chỉ mong lúc còn sống có thể nhìn thấy con truyền thừa được là đã vui lắm rồi!”
Tô Mộc Phong gật đầu nói: “Lão Đại con nói, nhận làm chuyện càng có tính khiêu chiến lại càng có thể nâng cao bản thân. Con sẽ cố gắng! Cảm ơn các vị các trưởng lão nhắc nhở!”
Đám Võ Viêm nghe xong, mặt mày tối sầm nhìn Trương Thiên.
“Khó trách Mộc Phong nói chuyện tự tin ngông cuồng như vậy, thì ra lại là Trương Thiên cậu?”
“Đừng có truyền bá nhiều ‘canh gà’ thành công như vậy cho Mộc Phong của chúng tôi, làm người phải kiên định một chút.”
Trương Thiên: “…”
“Nếu việc gì cũng làm từng bước một thì sao có thể phát sinh nhiều kỳ tích như vậy? Tôi tin Mộc Phong có thể!”
Võ Viêm: “Cậu. . . Gây họa cho đồ đệ của tôi…”
Trương Thiên nhún vai cười xấu xa: “Thôi, tai họa hay không thì không rõ nhưng năng lực của Mộc Phong được nâng cao thì không sai chứ?”
Võ Viêm: “… . Đều do Mộc Phong có thiên phú!”
Trương Thiên ghét bỏ: “Tôi không nói chuyện Tô Mộc Phong nữa, nói về hai quyển sách tuyệt kỹ võ công này của ông đi? Sao trước kia không thấy ông để lộ cho tôi biết?”
“Chậc chậc, Võ Viêm à, tôi đối với ông cũng không tệ, vậy mà ông còn cất giấu một món bảo vật trấn tông?”
Mấy vị trưởng lão cùng nhau cười xấu xa!