Giờ phút này, trong phòng một không tám bảy xa hoa của khách sạn Nayewei ở Khánh Giang.
Ba người phụ nữ đang ngồi cùng một chỗ.
Tô Vân Nguyệt nhìn về phía Lâm Tử Thanh vừa cúp điện thoại sốt ruột hỏi: “Sao, anh ta sẽ đến đây chứ?”
Liễu Ngữ Yên cũng căng thẳng hỏi: "Chị Tử Thanh, tình huống thế nào?”
Lâm Tử Thanh mím môi gật đầu: “Uhm, anh ấy nói sẽ đến…”
Liễu Ngữ Yên giơ hai tay lên, có chút hưng phấn: “Quá tốt, cuối cùng cũng đợi được anh Trương Thiên rồi.”
Hai người nhìn chằm chằm Liễu Ngữ Yên, lúc này cô mới khiêm tốn lại: “À, em có hơi kích động rồi.”
Lúc này Tô Vân Nguyệt mới trầm giọng sắp xếp: “Đã vậy thì cứ hành động theo kế hoạch đi! Anh ta có thể vượt qua được trở ngại hay không thì phải xem biểu hiện đêm nay.”
Nói xong, ba cô gái lại đặt tay lên nhau hô: “Nhất định phải thành công!”
Trên lông mày ba cô gái xinh đẹp tuyệt thế biểu lộ sự quyết tâm.
Thực ra các cô không biết rằng các cô đã lo lắng quá nhiều rồi.
Trương Thiên anh chính là hậu nhân của Diệu Long Nhất Tộc ở tiên giới, hơn nữa còn là thiên tài tu luyện Vô Cực Chi Môn, có thể nói là đứa con được trời chọn cũng không quá!
Sao có thể xảy ra vấn đề về mặt sinh con chứ?
Đúng là truyện cười cho đời sau!
…
Trương Thiên lái xe vào bãi đỗ xe của Khách sạn Nayewei.
Đêm nay anh không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ một mình đi đến, dù sao anh đến là vì nối dõi tông đường.
Sau khi xuống xe, Trương Thiên lên tầng mười tám rồi đi về phía phòng một tám không bảy.
Đứng trước cửa, không biết tại sao Trương Thiên bỗng có chút căng thẳng!
Nhưng cuối cùng vẫn gõ cửa.
Một lát sau, Lâm Tử Thanh gửi tin nhắn đến nói cửa phòng không khóa.
Hửm?
Trương Thiên kinh hãi, sao lại như vậy, lỡ như không phải mình đến thì sao? Quá to gan mà!
Trương Thiên nhẹ nhàng mở cửa, anh liền ngây ngẩn cả người.
Đèn trong phòng chỉ một màu cam, có vẻ mờ nhưng không khí lại được kết hợp rất vừa vặn, cực kỳ thoải mái.
Trên thực tế Tô Vân Nguyệt đặc biệt nghiên cứu nói độ sáng như thế này thích hợp để nói chuyện yêu đương và sẽ không khiến Trương Thiên thấy xấu hổ, giảm bớt cảm giác hồi hộp.
Nhưng họ không biết rằng với cảnh giới tu luyện của Trương Thiên thì nhìn mọi thứ đều rõ như ban ngày!
Trương Thiên nhíu mày rồi sau đó nhếch miệng nói thầm: “Thần bí vậy sao?”
“Còn muốn có không khí?”
Về mặt này thì Lâm Tử Thanh chắc chắn là thỏ trắng nhỏ, có lẽ có sự dẫn dắt của Tô Vân Nguyệt cô mới như vậy chăng?
Trương Thiên hiểu sơ về tình huống.
Anh thong thả bước đến!
Một người?
Ba người?
Tất nhiên chỉ có một mình Lâm Tử Thanh!
Lúc này, Lâm Tử Thanh có hơi xấu hổ kéo chăn bông đắp kín người.
Cô còn tưởng rằng dưới ánh đèn mờ ảo sẽ không nhìn rõ nhưng thực ra Trương Thiên vừa nhìn đã hiểu ngay rồi…
Trương Thiên nói mình đi tắm trước đã, dù sao vừa rồi mình cũng mới huấn luyện ngoài trời với Tiểu Lục, cũng thuận tiện để Lâm Tử Thanh thoải mái một chút!
Nhưng dưới góc nhìn của Lâm Tử Thanh, ý tốt này lại được hiểu thành sợ hãi và căng thẳng!
Lâm Tử Thanh nói rõ tình huống với hai người trong nhóm.
Tô Vân Nguyệt: “Xem ra anh ta đang trốn tránh. Chắc là quá căng thẳng, cứ để anh ta đi tắm rửa giảm bớt chút áp lực cũng được.”
Lâm Tử Thanh: “Ừ!”
Liễu Ngữ Yên sùng bái: “Chị Vân Nguyệt phân tích thật có lý.”
Nếu để Trương Thiên biết chắc chắn sẽ mắng đây là lý lẽ vớ vẩn gì vậy?
Nhưng khi họ thảo luận xong thì Trương Thiên đã bước ra với khăn tắm vây quanh người.
Trương Thiên ở trần nửa trên, đường cong bắp thịt vẫn vô cùng rõ nét, lại thêm một khuôn mặt tiên nhân kia khiến bao nhiêu cô gái phải bật cười.
Lúc ánh mắt Trương Thiên đối diện với Lâm Tử Thanh.
Lâm Tử Thanh nhớ đến lời Tô Vân Nguyệt dặn dò mình phải to gan và chủ động một chút, phải giao tiếp nhiều hơn để giảm bớt căng thẳng cho Trương Thiên.
Cô chậm rãi đẩy chăn ra, hai chân khụy xuống, trên người cô mặc một bộ quần áo bó sát…
Tư thế này có hơi cứng rắn, có lẽ là Tô Vân Nguyệt dạy cô nhưng giá trị nhan sắc kia bù lại mọi thiết sót, nhất là bộ quần áo thái quá kia của Lâm Tử Thanh.
Trương Thiên hít sâu một hơi, anh đã biết tại sao Lâm Tử Thanh lại muốn gọi anh qua đây rồi.
Trong nhà đông người như vậy.
Bộ quần áo này thì hơi thiếu vải so với bình thường, hơn nữa còn là quần áo chuyên dùng trong chuyện kia, ở nhà Lâm Tử Thanh dám mặc sao? Có thể cởi ra được sao?
“Này…” Trương Thiên sững sờ tại chỗ, nuốt một ngụm nước bọt, trong cơ thể bắt đầu nóng lên.
“Sao vậy, anh không định qua đây sao?” Lâm Tử Thanh yểu điệu nói: “Không phải muốn sinh con với người ta à?”
Hí!
Giọng nói này khuôn mặt này…
Trương Thiên cảm thấy cả người đều sắp không chịu nổi, nhanh chóng đi đến mép giường, ngay sau đó hai người hôn nhau!
Thình thịch!
Ầm!
Với sự kích động này, Đan Điền Vô Cực Chi Môn của Trương Thiên lại vang rồi.
Trời đất ơi!
Trong lòng anh không ngừng suy nghĩ: “Không thể nào? Chẳng lẽ trời muốn diệt ta sao, chẳng lẽ tu luyện thì không thể làm chuyện nam nữ được sao?”
Trương Thiên tạm dừng một lát, Lâm Tử Thanh lập tức nhào lên, nhiệm vụ đêm nay của cô là phải giữ Trương Thiên ở trong phòng, hoàn thành xuất sắc một lần.
Thấy Lâm Tử Thanh đáp lại, Trương Thiên cũng nhịn đau ra tay, trong lòng thầm nghĩ: “Dù là trời cũng không thể ngăn cản được ta…”
Thình thịch!
Càng kích động, Đan Điền càng như muốn nổ mạnh, Vô Cực Chi Môn với hơn tám trăm tiên mạch nóng như lò hỏa thiêu.
“Ai, sao lại thế này?”
Nếu là lần trước, ít nhất cũng có thể cầm cự được nhưng sao bây giờ lại rất khác biệt?
Chẳng lẽ sắp thăng lên Kỳ Kim Đan, cho nên mới đặc biệt khó chịu?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Vô Cực Chi Môn của mình sao lại như vậy, đây là tuyệt thế tu luyện trời cho gì chứ?
Thứ mình tu luyện cũng không phải Quỳ Hoa Bảo Điển (một môn võ công thượng thừa trong Tiếu Ngạo Giang Hồ)…
Chẳng lẽ sau này, mỗi một lần đều sẽ như vậy sao?
Trương Thiên đột nhiên dừng lại.
Lâm Tử Thanh cảm thấy tình huống của Trương Thiên giống hệt trước đây, nhíu mày nghĩ không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng cô không có ý định dừng lại.
Trương Thiên cảm thấy sức mạnh toàn thân không có chỗ phát ra, loại dày vò này suýt chút nữa tăng vọt lên.
Ngọn lửa khô nóng này còn có thể luyện tiên mạch thành một đoàn lửa lớn sao?