Lâm Tử Thanh, Tô Vân Nguyệt và Liễu Ngữ Yên nhìn thấy Trương Thiên đi tới liền im lặng và dừng lại.
Trương Thiên đi về phía Tô Vân Nguyệt, nói: “Sao hai người còn chưa về? Về sớm một chút đi, về muộn không an toàn đâu!”
Phốc xì!
Hai cô gái kia che miệng cười một cách khó hiểu.
Trương Thiên không biết Tô Vân Nguyệt đã kể với các cô ấy về tình huống và những chuyện đã xảy ra tối nay.
Ra vẻ như đang quan tâm nhưng thực chất là muốn mọi người về nhà để bản thân tranh thủ làm việc xấu.
Đám Tô Vân Nguyệt hiển nhiên biết Trương Thiên muốn làm gì, vậy mà còn giả vờ ‘quan tâm’ đến các cô, trong lòng đều đang cười thầm: Nhìn bộ dáng gấp gáp của con khỉ kia kìa!
Tô Vân Nguyệt nhướng mày nói: “Giờ vẫn còn sớm, bọn em vẫn chưa muốn về, không được sao?”
“Anh Trương Thiên, bọn em ở thêm một lát nữa mới đi, hì hì!” Liễu Ngữ Yên cười một cách dễ thương.
Một người quyến rũ xinh đẹp, một người trong sáng đáng yêu và còn một người có tình cảm chân thành… Dáng người mỗi người mỗi vẻ nhưng đều có một điểm chung, chân dài, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế và tính cách tốt bụng!
Cái gọi là nhan sắc chất lượng cao, cả ba cô gái này đều biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Trương Thiên nhún vai, quả thực bây giờ cũng chưa muộn lắm…
Anh kéo Lâm Tử Thanh qua một bên nói: “Anh phải cùng Tiểu Lục ra ngoài một lát, nhưng chắc chắn lát nữa sẽ về, chuyện đêm nay không thể hủy bỏ được đâu đấy.”
“Bố mẹ đã muốn có cháu trai lâu lắm rồi, em không thể bất hiếu được!”
Lâm Tử Thanh đang ở thời điểm đỉnh cao của nhan sắc, hơn nữa lại có Tô Vân Nguyệt chỉ bảo nên về mặt mùi vị phụ nữ cũng được cải thiện rất nhiều. Váy ngủ ngắn đêm nay chính là minh chứng, đây tuyệt đối là cơ hội tốt!
“Được!” Lâm Tử Thanh cong môi cười, quả thật rất quyến rũ.
Trương Thiên hài lòng gật đầu: “Được, chờ anh nhé! Mọi người nói chuyện tiếp đi, anh sẽ nhanh về thôi.”
Lâm Tử Thanh lại cùng bọn Tô Vân Nguyệt thì thầm to nhỏ.
Sau đó, Trương Thiên đi đến trước mặt Tiểu Lục.
Tiểu Lục vẫn đang khiêm tốn nói chuyện với Lâm Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã, nói chuyện một lần cho rõ ràng đi! Đừng lãng phí thời gian vào anh, em thay đổi đối tượng theo đuổi đi có được không?”
“Tại sao chứ?” Lâm Tiểu Nhã mím môi hỏi.
Tiểu Lục nhếch môi trầm giọng nói: “Vì anh không muốn đùa giỡn, hơn nữa hai ta cũng không có kết quả tốt đẹp gì!”
Lâm Tiểu Nhã lắc đầu: “Anh Mộc Phong, anh là đạo diễn sao? Anh tính được mọi chuyện à? Chuyện này không thể bàn bạc nữa!”
Phụt!
Tiểu Lục bất đắc dĩ: “Aizz…”
“Em yêu anh, em sẽ cố hết sức theo đuổi được anh!”
“Em không đuổi kịp đâu.”
“Ôi, anh Mộc Phong, anh là quán quân chạy marathon sao? Sao em lại không đuổi kịp anh được chứ?”
“…”
Lâm Tiểu Nhã tiếp tục vây quanh Tiểu Lục truy hỏi: “Anh Mộc Phong, em hỏi anh một vấn đề được không ạ?”
“Vấn đề gì?”
“Anh thấy cảm giác khi được yêu như thế nào?”
“Không biết.”
“Sao anh lại có thể không biết được? Em yêu anh nhiều như thế mà!”
Tiểu Lục: “Ôi, em tránh sang bên cạnh đi…”
Lâm Tiểu Nhã: “Anh Mộc Phong, trái đất hình tròn mà, làm sao có cạnh được?”
Tiểu Lục lại á khẩu.
“Anh Mộc Phong, anh có thể giúp em một việc được không?”
Chuyện khác thì không được nhưng Lâm Tiểu Nhã cần giúp đỡ thì chắc chắn Tiểu Lục anh sẽ không từ chối: “Em nói đi!”
“Hì hì, anh có thể giúp em cảm nhận một chút cảm giác được anh yêu không?”
Lâm Tiểu Nhã mặt dày nói.
“Việc này…”
Từ sau khi học làm phát thanh viên, mồm mép Lâm Tiểu Nhã nãy lúc nào cũng tíu ta tíu tít.
Trương Thiên tiến tới giải vây cho Tiểu Lục, nói với Lâm Tiểu Nhã: “Em học ở đâu mấy thứ vớ vẩn này vậy?”
“Hừ! Ai cần anh quản chứ!”
Lâm Tiểu Nhã biết hai người có chuyện riêng cần nói nên tự giác bỏ đi.
Thật ra, những thứ này trừ việc học được từ đám ‘bạn nước’ (chỉ những người bạn trung thực và đáng tin cậy) thì còn học từ đâu nữa?
Từ trong đám ‘bạn nước’ đã có chủ từ lâu!
Thấy Lâm Tiểu Nhã đã đi rồi, Tô Mộc Phong mới thở phào một hơi.
“Cô em vợ này của tôi cũng không tồi, cậu cần gì phải như vậy?” Trương Thiên cười nói.
Tô Mộc Phong lắc đầu.
Tiểu Lục đương nhiên không phải là thánh nhân, anh ta cũng có cảm xúc và du͙ƈ vọиɠ. Nhưng từ lâu trong lòng đã hình thành một vùng cấm, ngay cả khi có tình cảm, anh ta cũng sẽ không chạm vào vùng cấm đó.
“Đại ca, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Tiểu Lục chuyển đề tài.
Trương Thiên cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ mỉm cười nói với Tiểu Lục: “Tìm cậu đánh một trận!”
Sau khi đã rảnh rỗi, Trương Thiên tất nhiên rất muốn biết sức mạnh của Tiểu Lục sau khi nhập ma đã tiến bộ đến đâu.
Nghe vậy, Tiểu Lục càng thêm hưng phấn.
Anh ta cảm thấy sức mạnh của mình đã tiến bộ rất nhiều rồi. Sự tăng trưởng sức mạnh này trước nay không thể tưởng tượng nổi, thậm chí anh ta còn cảm thấy nguồn sức mạnh khổng lồ bên trong ấy có thể hủy diệt mọi thứ.
Tiểu Lục rất mong đợi vì anh ta cảm thấy sức mạnh này của mình có thể đánh bại được cả Lão Đại.
“Được thôi!”
“Đi nào!”
Hai người nói xong lập tức biến mất, không biết đã đi từ hướng nào. Những người có mặt ở đây chỉ cảm thấy vừa xoay người một cái đã không thấy hai người đâu nữa rồi.
Trương Thiên dẫn đường phía trước, Tiểu Lục cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Trước kia lúc phá vỡ cảnh giới, tốc độ so với người thường có nhanh hơn vài lần. Nhưng hiện tại, có lẽ tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều lần rồi.
“Lão Đại, chỉ riêng tốc độ đạp không này đã có thể so sánh với cảnh giới cấp siêu thần rồi đúng không?” Tô Mộc Phong đuổi theo, mở miệng nói.
Trương Thiên chắc chắn cũng nhận ra được, tốc độ của Tiểu Lục thực sự đã có đột phá rất nhanh. Mình không để lại chút sức lực nào mà vẫn bị Tiểu Lục đuổi theo: “Bớt nói nhảm đi. Tốc độ có nhanh cũng chưa thể chứng minh được điều gì, phải xem sức mạnh đến đâu kìa.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới một bờ sông trống trải. Họ liền dừng lại.
Bây giờ đang là tiết trời vào thu, những cơn gió thu xào xạc dần xuất hiện vào buổi tối.
Bóng người hiu quạnh bên sông Hàn, gió lạnh thổi từng cơn.
Đột nhiên có một tia sáng đỏ chói phát ra từ ven sông.
Đây là ánh sáng mặt trời thuần khiết nhất, là sức mạnh đỉnh cao trong cảnh giới tu luyện võ thuật của Trương Thiên. Một thanh kiếm đã xuất hiện trong tay Trương Thiên từ lúc nào.
Anh vung kiếm, nhẹ nhàng giơ cánh tay lên và chém về phía Tô Mộc Phong.
Sắc đỏ một vùng, gió lớn cuốn qua!
Trương Thiên không xuất toàn bộ sức mạnh, bây giờ mới chỉ đang kiểm tra khả năng của Tiểu Lục, anh không ra tay quá mạnh khiến cậu ấy bị thương.
“Ha ha, đúng là Tu La Trảm của Lão Đại rổi!” Tiểu Lục thấy chiêu thức mạnh như vậy nhưng trong lòng không hề sợ hãi, còn mỉm cười đánh giá.
Nếu là trước đây, chiêu thức này đối với Tiểu Lục đã là một chiêu long trời lở đất rồi.
Ánh mắt Trương Thiên không hề rời Tiểu Lục, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bình tĩnh như vậy sao?”
Vút!
Chỉ trong nháy mắt, trên tay Tiểu Lục đã xuất hiện lưỡi dao sói.
Anh ta đứng tại chỗ, nhẹ nhàng vung lưỡi dao sói.
Nếu là lúc trước, khi lưỡi dao sói vung ra chắc chắn sẽ xuất hiện ánh sáng màu xanh lạnh như băng, nhưng bây giờ đã không còn vì Tiểu Lục đã bộc phát ra linh lực.
Linh lực sau khi nhập ma thực sự rất lớn.
Người thường không thể cảm nhận được mũi nhọn của linh lực nhưng Trương Thiên đã là người tu tiên, làm sao có thể không cảm nhận được chứ?
Nhìn thấy Tô Mộc Phong có được bứt phá, Trương Thiên nhướng mày một cái.
‘Oành!’
Tu La Trảm và linh lực Tiểu Lục huy động được va chạm nhau, phát ra tiếng nổ vang trời, cuồng phong nổi lên và sau đó linh lực cũng biến mất…
Rõ ràng hai người không thi triển ra cùng một cấp độ sức mạnh.
Tu La Trảm của Trương Thiên lại bị Tiểu Lục phá bỏ chỉ bằng một chiêu.
Tô Mộc Phong nở nụ cười.
Trương Thiên cũng nhếch miệng cười.
Đương nhiên, Trương Thiên đã đánh giá thấp sự tiến bộ về năng lực của Tiểu Lục. Hiện tại Trương Thiên có thể xác định, vừa rồi khi Tiểu Lục bộc phát linh lực, chắc chắn là Cường Giả Kỳ Kim Đan, sức mạnh tu luyện đã vượt xa bản thân mình rồi.
“Lão Đại, xuống tay đi!” Tiểu Lục biết Trương Thiên chưa dốc hết sức.
Tiếp đó, Trương Thiên bắt đầu cầm kiếm phi tới…
Chắc chắn lúc này anh phải dốc toàn lực, bản thân mình mới đạt tới đỉnh cao Kỳ Trúc Cơ, đối phó với một Cường Giả Kỳ Kim Đan còn có thể không dốc toàn bộ sức lực sao?
Cho dù có dốc toàn bộ sức lực cũng chưa biết có thể đánh thắng Tiểu Lục hay không nữa kìa!
Chiêu thứ nhất đã dùng Tu La Trảm, bây giờ chính là lúc phát huy toàn bộ sức mạnh. Mặt sông nổi lên trận bão tố điên cuồng, một tia sáng đỏ như sấm sét lóe lên mấy trămm.
‘Vù!’
‘Bùm!’
Sức mạnh của Tiểu Lục cũng bắt đầu bùng nổ, đối mặt với một chiêu của Trương Thiên, Tiểu Lục dùng linh lực cực mạnh của Kỳ Kim Đan chống đỡ được Tu La Trảm.
Nhưng cả hai đều không ai chiếm được ưu thế…
“Vù!”
Tiếp đó anh ta lại dùng lưỡi dao sói phóng ra tấn công Trương Thiên, cười hỏi: “Lão Đại, dựa vào sức mạnh này, em có thể đánh bại được Võ Viêm Lão Nhân hay không?”
“Ha ha ha, có khả năng đấy!” Trương Thiên không phủ nhận, hai người lại va chạm kịch liệt.
Tiểu Lục không những không bị thương, ngược lại còn càng đánh càng hăng, hứng thú tăng vọt.
“Ha ha ha, em sẽ không làm mất mặt Lão Đại. Sau này về biểu diễn năng lực chắc chắn sẽ dọa chết lão già đó.” Tiểu Lục nhạy bén xoay người tránh một đòn công kích, cười nói.
Trương Thiên cười hài lòng: “Ha ha, có chút ngông cuồng, nhưng mà tôi rất thích!”
Sau khi giao chiến hai ba chiêu, Trương Thiên khẳng định mình đang tu luyện võ đạo, không thể đánh bại Tiểu Lục.
Trương Thiên bắt đầu thi triển tiên khí của mình.
“Cẩn thận đó, tiếp đây tôi sẽ cho cậu xem thử chút sức mạnh mà tôi tu luyện được!”
Dù sao bản thân cũng là Diệu Long Nhất Tộc, việc tu luyện thể chất còn ở mức thập môn, có thể nói Vô Cực Chi Môn thiên bẩm.
Hơn nữa, lại nắm trong tay Kiếm Pháp Thiên Tinh.
Dựa vào những thứ này, liệu sức mạnh đỉnh cao của Kỳ Trúc Cơ có thể đánh bại được Đại Ma Kỳ Kim Đan của Tiểu Lục hay không?