Lại là một chiếc siêu xe giá trị hàng chục triệu khác, hơn nữa phi thường khí phách, không khác mấy so với chiếc Rolls-Royce Phantom của Tưởng Minh Đức.
Bước xuống xe là một người đàn ông lớn tuổi mặc một bộ Đường Trang, một bên khác đưa xuống một đôi chân dài siêu cấp không ai bằng, nếu nói Lâm Tử Thanh thuộc về loại hình khuynh quốc khuynh thành, thì cô gái này chính là thiên tư quốc sắc, mỗi người mỗi vẻ!
“Nhà họ Tô?” Chu Đại Phúc tới khi thấy rõ là ai tới, nội tâm nhấc lên sự sợ hãi.
Đây ngoại trừ là Tô Phong và Tô Vân Nguyệt, còn có thể là ai?
Tô Phong đánh giá xung quanh một chút, nhìn thấy người thì cầm ống nước người thì cầm cây sắt, nhíu mày thật sâu.
Ở trước mặt mọi người, Tô Vân Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Trương Thiên, bộ ngực vĩ đại phập phồng lên xuống, nhỏ giọng hỏi Trương Thiên: “Sao lại thế này?”
Trương Thiên mơ hồ ngửi được mùi hương của cô ta, không biết tại sao cảm giác chính mình đang bị câu dẫn?
Mới bao nhiêu ngày không gặp…
Tô Phong cũng ổn định bước nhanh đi đến trước mặt Trương Thiên, ông ta cũng hỏi: “Anh Thiên, lão Tưởng, sao lại thế này?”
Trương Thiên cười không có đáp lời!
Lúc này, Tưởng Minh Đức mới nhất trán hướng Chu Đại Phúc nói: “Lúc nãy, Chu Đại Phúc dẫn người của Bảo Lợi Chu Xã tới, nói muốn đập nhà anh Thiên!”
Tô Phong liếc mắt nhìn qua đi: “Lại có chuyện như vậy? Chu Đại Phúc, các người Bảo Lợi Chu Xã……to gan như vậy?”
Chu Đại Phúc thấy Tô Phong lại gọi Trương Thiên là đại ca, trong lòng lại lần nữa khiếp sợ.
Tô Phong lại là kim chủ ba ba của Chu Đại Phúc, Bảo Lợi Chu Xã cùng Tô thị hợp tác cũng nhiều…
Chu Đại Phúc khó khăn nói: “Ông Tô, chắc có sự hiểu lầm trong chuyện này!”
“Hiểu lầm? Nói như vậy, ông chính là có loại suy nghĩ này?” Tô Phong trầm giọng nói: “Cũng dám làm ra ý nghĩ tới tận cửa nhà anh Thiên?”
“Tôi…” Chu Đại Phúc muốn giải thích.
Chính mình rốt cuộc đã đắc tội với ai chứ, tại sao hai vị đại thiếu gia của Khánh Giang lại đều xuất hiện ở đây?
Không chờ Chu Đại Phúc nói chuyện, cũng không đợi mọi người kinh ngạc, lại có một chiếc xe đi tới!
Lại là một chiếc siêu xe nữa!
Hiện tại Chu Đại Phúc cau mày khổ sở, nội tâm không ngừng suy đoán nói: “Không phải lại là ông chủ lớn nào tới nữa chứ? Lại là tới tìm Trương Thiên sao?”
Quả thật đã để cho Chu Đại Phúc đoán đúng rồi!
Người tới đúng là Bành Hoa, cũng là kim chủ ba ba của Chu Đại Phúc.
“Ông Bành cũng tới?” Chu Đại Phúc trừng lớn đôi mắt.
Chỉ thấy biểu tình và tốc độ đi của Bành Hoa giống y như đúc với Tô Phong, cũng là đi tới chỗ của Trương Thiên, lớn tiếng nói: “Anh Thiên, sao lại thế này?”
Phốc!
Thấy một màn như vậy, Chu Đại Phúc thiếu điều muốn hộc máu, chân đều mềm nhũng, biểu tình trên mặt tất cả đều là xấu hổ, thống khổ và tuyệt vọng.
Nếu biểu tình của việc ăn phải phân là khó coi nhất, thì ông ta hiện tại chính là đang ăn phải mấy đống phân…
Trương Thiên chắp tay sau lưng không nói bất cứ lời nào, Tô Phong cùng Tưởng Minh Đức đã giải thích hết thảy.
Bành Hoa cũng là tức giận quát một câu: “Chu Đại Phúc, lá gan cũng thật lớn!”
“Ông Bành, tôi thật sự không phải cố ý…” Chu Đại Phúc khổ không nói nổi.
Dì Hoàng ở một bên hung ác hỏi: "Con trai, sao lại thế này? Sắc mặt con sao lại khó coi như vậy?”
“Còn không phải là mấy kẻ có tiền tới mà thôi sao? Chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ bọn họ không làm được gì hay sao?”
Dì Hoàng không một chút nào phát hiện Chu Đại Phúc gặp phải áp lực bao lớn!
Ở đây dù chỉ đắc tội với một trong những kim chủ nào, thì không phải điều là đang ném tiền đi sao?
Những người này có thể nói điều là cha mẹ tái sinh của ông ta, không thể đắc tội…
“Mẹ, đừng nói nữa, chúng ta đắc tội không nổi!” Chu Đại Phúc buồn rầu giải thích.
Ba vị đại Phật đứng ở trước mắt, ông ta không dám múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng mà nếu chỉ có ba người, Chu Đại Phúc ông ta liền cũng không coi trọng Trương Thiên.
Người thứ tư tới, là hai chiếc siêu xe, có một chiếc đi trước để mở đường.
Nếu là người ở Khánh Giang đã lâu, chỉ cần nhìn biển số xe liền biết là ai, đúng là không thể nghi ngờ người đến là người nhà họ Liễu.
Địa vị nhà họ Liễu ở Khánh Giang, là không cần nhiều lời!
Ánh mắt mọi người lại lần nữa quay về hướng hai chiếc siêu xe đang tới.
Vệ sĩ bước xuống từ trong siêu xe, mở cửa sau, hai người nữa bước xuống.
Một người là Liễu Cao Viên, lớn tuổi và giỏi giang, một người khác với khí độ thuần khiết và cao nhã, người đẹp Liễu Ngữ Yên với danh hiệu là đệ nhất thánh nữ thuần khiết ở Khánh Giang.
“Này? Ông Liễu?” Chu Đại Phúc nuốt một chút cổ họng khô khan, trong lòng đau đớn nghĩ: “Sẽ không phải lại là tìm anh ta chứ?”
“Nha, anh Thiên, sao lại thế này, trước cửa sao lại náo nhiệt như vậy?” Liễu Cao Viên cách thật xa cũng đã phất tay lớn tiếng gọi.
Một tiếng này của Liễu Cao Viên đã dọa Chu Đại Phúc muốn héo!
Nhà họ Liễu tuy rằng cùng hợp tác với Chu Đại Phúc không nhiều lắm, dù sao các hạng mục mới đều là ba người Tưởng Minh Đức hiệp trợ giúp Ái Thiên phát triển, nhưng địa vị nhà họ Liễu ở Khánh Giang thật sự là quá lớn.
Đặt biệt gần đây nhà họ Liễu lại được tập đoàn tài chính Hừng Đông hỗ trợ, ngoại trừ tập đoàn Ái Thiên mới đi lên ra thì nhà họ Liễu vẫn đứng vị trí đầu ở Khánh Giang.
Liễu Cao Viên là loại người mà ở Khánh Giang bất kì là về con người hay quyền lực đều là người đứng đầu, loại người trộm cắp như Chu Đại Phúc tuyệt đối không dám ở trước mặt nhà họ Liễu có nửa phần bất kính…
Chu Đại Phúc là không ngừng hít sâu bình phục sợ hãi trong lòng.
Những người ở đây, chỉ có một mình Lý Cường là biết Trương Thiên quen biết với mấy ông lớn này, dù gì bọn họ cũng đích thân tới thành phố Hải để cứu Lý Tú Cầm, cho nên cũng không ngạc nhiên gì lắm.
Nhưng nhà họ Lâm đến từ thành phố Nam Châu thì lại khác, bọn họ tuy rằng biết Trương Thiên có chút quan hệ với ba người Tưởng Minh Đức, nhưng lại không nghĩ tới ông lớn Liễu Cao Viên cũng phải gọi Trương Thiên một tiếng anh!
“Thật không ngờ Trương Thiên cũng quen biết nhà họ Liễu!” Lâm Tử Sơ nói.
Lâm Thiến Thiến: “Khó trách dám thách thức những người ở Bảo Lợi Chu Xã…”
Liễu Cao Viên ở phía trước đã đi tới.
Liễu Ngữ Yên giống như một đại tiểu thư rụt rè, lễ phép mỉm cười ưu nhã chào Trương Thiên, nhưng không có đặt những câu hỏi giống Tô Vân Nguyệt, rất có giáo dưỡng mà đứng bên cạnh Tô Vân Nguyệt.
Đại tiểu thư của gia đình danh gia vọng tộc chính là có nhân phẩm cao như vậy, con gái không chen miệng vào nói chuyện đại sự!
Trương Thiên cũng lịch sự mỉm cười đáp lại, sau đó chuyển hướng qua Liễu Cao Viên.
Liễu Cao Viên cau mày nhìn hết thảy xung quanh, nhìn về phía hai mươi mấy tên côn đồ và Chu Đại Phúc: “Bọn họ đều động đao động kiếm, định gây sự sao?”
Bành Hoa: “Đúng vậy, nghe nói là tìm anh Thiên của chúng tôi gây phiền phức!”
Tô Phong: “Chủ tịch Liễu, anh xem việc này nên làm sao bây giờ?”
Tưởng Minh Đức: “Không ngờ Chu Đại Phúc của Bảo Lợi Chu Xã này rất giỏi nha, lại đến địa bàn của anh Thiên gây sự!”
Liễu Cao Viên: “Ha, người của Bảo Lợi Chu Xã gan cũng quá to rồi!”
Bằng những người này mà muốn tới hỏi tội Trương Thiên?
Thực lực của Trương Thiên thế nào Liễu Cao Viên bọn họ còn không biết sao?
Thời điểm thi đấu võ lần trước, hạ hết tất cả mọi người đó!
Lần này Chu Đại Phúc thấy Liễu Cao Viên đều muốn quỳ xuống, bất kỳ ai trong bốn người tới đây đều là người ông ta không thể động đến, ông ta không nghĩ người sống ở bên cạnh mình lại chính là đại lão sao?
Rốt cuộc là có lai lịch gì?
Liễu Cao Viên lớn tiếng nói: “Chu Đại Phúc ông thất thần cái gì, cuối cùng ông muốn làm cái gì? Dám đắc tội anh Thiên của chúng tôi?”
Chu Đại Phúc bước tới vẻ mặt đau khổ giải thích, nói: “Ông Liễu, tôi sai rồi!”
“Anh Thiên? Tôi cùng với anh Thiên có hiểu lầm lớn. Mẹ tôi luôn độc đoán hơn, tôi lại không ở cạnh, mẹ tôi có chút ngang ngược vô lý… Đây không phải chỉ là có chúc bất kính đối chú dì nhà bên.”
“Cái gì?” Tưởng Minh Đức hét lớn: “Các ngươi đắc tội cha mẹ anh Thiên hả?”
Tô Phong: “Thật là động trời, cha mẹ của anh Thiên mà các người cũng dám bắt nạt?”
Bành Hoa quay đầu hỏi: “Anh Thiên, có chuyện như vậy sao?”
Trương Thiên ậm ừ nói: “Tôi cũng vừa mới biết, nên muốn xem mặt bọn họ thế nào, không ngờ còn muốn tìm người tới giải thích…”
“Nếu dám ở đây yêu cầu tôi giải thích, tôi sẽ cho một lời giải thích!”
Bốn người nghe xong, tất cả đều nhìn về phía Chu Đại Phúc và dì Hoàng bên cạnh ông ta.
Dì Hoàng kia còn tự cho là đúng, không biết mình sắp chết, ghét bỏ nói: “Vậy thì đã sao? Các người có biết con trai tôi là ai không?”
“Nó chính là người phụ trách Bảo Lợi Chu Xã, tôi bắt nạt bọn họ thì làm sao?”
Lúc này còn muốn mang thanh danh này ra doạ sao?
Trương Thiên cảm thấy buồn cười, bốn người Liễu Cao Viên quả thật cạn lời.
Chu Đại Phúc nghe xong lời này, mặt đều đen lại.
Bang!
Ô ta tát mạnh vào mặt mình một cái:“Mẹ nói cái gì vậy? Mấy ông chủ lớn này sao lại không nhận ra con chứ.”
Bùm!
Chu Đại Phúc kéo mẹ của hắn quỳ xuống đất xin tha: “Ông Liễu, anh Tưởng, anh Tô, anh Bành, Chu Đại Phúc tôi sai rồi!”
“Tôi xin lỗi anh Thiên, thật sự xin lỗi chú và dì. Ngày mai tôi sẽ tìm chỗ khác để dọn đi sẽ không để mẹ ở chỗ này làm mất mặt nữa.”
“Khiến các vị chê cười rồi!”
Chu Đại Phúc quay sang những anh em phía sau: “Các người còn đứng đó làm gì, mau lại đây xin lỗi.”
Các anh em nhanh chóng chạy đến quỳ phía sau Chu Đại Phúc: “Tôi xin lỗi!”
Trương Thiên lạnh mặt, không nói lời nào.
Tưởng Minh Đức cười: “Xem như có chút thành ý.”
Tô Phong quay về phía Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm hỏi: “Chú và dì xem, thành ý xin lỗi của người này có thể chấp nhận không?”
Bành Hoa: “Đúng vậy, chú gù xem có chấp nhận lời xin lỗi này không?”
Lâm Diệu Đông trong lòng vui vẻ, không khỏi tức giận, bình thường cũng không dám nói lời nào, bây giờ đã tìm lại được toàn bộ vị trí của mình.
Nhưng ông còn có chỗ không hài lòng, đó là dì Hoàng kia không tỏ thái độ biết lỗi: “Con của cô ta biết sai rồi, nhưng còn dì Hoàng kia?”
Chu Đại Phúc lập tức hiểu ý: “Mẹ, mau xin lỗi cả nhà anh Thiên đi.”
Dì Hoàng nhìn thấy con trai cao cao tại thượng của mình quỳ xuống, lại còn tự tát mình, trong lòng trống rỗng , nhưng bà ta dường như đã biết sự hèn mọn của con trai mình trước mặt những người này, sự kiêu ngạo trong lòng đã sớm sụp đổ!
Bà hoảng loạn nói: “Tôi sai rồi, hy vọng mọi người ta thứ, tôi biết sai rồi.”
“Hahaha!” Lâm Diệu Đông cười châm chọc nói: “Cô biết con trai cô không hơn được con rể tôi chưa? Khinh thường nhất là bộ dáng không coi ai ra gì của cô… Nhưng cô vừa mới hạ mình xin lỗi xem như có thành ý, tạm thời sẽ buông tha cho các ngươi!”
Lý Tú Cầm tâm địa thiện lương, không nói lời nào.
Cơn giận của hai vị ba vợ mẹ vợ của anh Thiên đã không còn, Liễu Cao Viên nói với Chu Đại Phúc: “Còn không mau cảm ơn?”
Chu Đại Phúc giống như kẻ tiểu nhân: “Cảm ơn chú, cảm ơn dì…”
Sau khi nói xong Chu Đại Phúc thở phào nhẹ nhõm, hỏi Liễu Cao Viên: “Chủ Tịch Liễu, không biết anh Thiên đây là ai? Có thể giới thiệu cho tiểu Chu tôi được không?”
Tưởng Minh Đức khịt mũi: “Ông không biết anh Thiên là ai sao? Ông còn ở cạnh nhà của anh ấy?”
Tô Phong lắc đầu: “Khó trách ngươi dám lỗ mãng như vậy!”
Bành Hoa: “Tôi đã nói thế nào, còn dám đến hỏi tội anh Thiên, hahaha, thật là!”
Chu Đại Phúc gãi đầu, bình thường chưa từng gặp qua Trương Thiên, cùng lắm chỉ thấy Lâm Tử Thanh và những người khác ra vào. Mà Lâm Tử Thanh chưa từng lộ mặt ở tập đoàn Ái Thiên, chỉ có Lý Hi Nhân kết nối.
Cho nên Chu Đại Phúc không nhận ra cũng là chuyện bình thường. Liễu Cao Viên nhếch miệng cười giải thích: “Vị này là…”
Lời chưa nói ra, một chiếc Rolls-Royce và một chiếc Lamborghini đã đến.
Mọi người nhìn qua, là Lâm Tử Thanh, Lý Hi Nhân và những người khác.
Lâm Tử Thanh, Lâm Tiểu Nhã và nhóm người Lý Hi Nhân từ trong xe Rolls-Royce bước xuống.
Ngưu Bài và Lưu Mỗ đang lái Lamborghini!
Người của tập đoàn Ái Thiên đúng giờ tan làm trở về…
Chu Đại Phúc đã gặp qua Lâm Tử Thanh và Lâm Tiểu Nhã, nên ông ta nhận ra.
Trong bốn người của tập đoàn Ái Thiên, Chu Đại Phúc chỉ nhận ra Lý Hi Nhân. Bởi vì Lý Hi Nhân chịu trách nhiệm về một số vấn đề của tập đoàn Ái Thiên.
Trong mắt Chu Đại Phúc, Lý Hi Nhân chính là chủ của tập đoàn Ái Thiên.
Trong lòng Chu Đại Phúc, tập đoàn Ái Thiên quan trọng hơn cả ba người Tưởng Minh Đức. Đặc biệt là gần đây tập đoàn có thêm danh hiệu miễn kiểm tra.
“Sao lại thế này?” Chu Đại Phúc lẩm bẩm: “Chẳng lẽ người này có quan hệ với tập đoàn Ái Thiên? Lý đổng sao cũng ở đây?”