Trương Thiên nhanh chóng tiếp đất.
Lúc này, bọn họ chứng kiến Viên Quỳ và những người khác đã đưa thi thể bảym tám của linh thú điện giáo lên bờ.
Đại lão bố trí căn cứ nước Cáp Mã ở Tây Âu cũng đến cùng một nhóm người đang đứng bên cạnh điện giáo. Dường như đại lão đang nói nhỏ điều gì đó trước mặt Viên Quỳ.
Khi Trương Thiên tới, đám người Thần Long Doanh chào hỏi…
"Lão đại!”
"Đội trưởng!”
"Tổng giáo đầu…”
Đại lão nước Cáp Mã ở Tây Âu cũng phải nhún nhường trước Trương Thiên: "Hoan nghênh đại lão, anh khoẻ chứ?”
Chưa kể đến giọng điều đầy tôn trọng, chỉ dựa vào một tiếng "đội trưởng” và "ngài” thì cũng có thể thấy được thái độ của đại lão Cáp Mã rồi.
Thái độ này khác xa so với thái độ ngày hôm qua ở căn cứ bố trí…
Trương Thiên cười lạnh lùng rồi quay sang những người trong Thần Long Doanh và hỏi: “Đây là ai?”
Anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi Viên Phi đưa mười bưu kiệu đến đe dọa đại lão Cáp Mã.
Những người Thần Long Doanh đều cười thoáng qua một cái…
"Đội trưởng Trương, tôi đến đây chỉ để cảm ơn ngài vì đã giúp chúng tôi loại bỏ con quái thú điện giáo này khỏi Tây Âu và Cáp Mã!” Tây Âu nước Cáp Mã phá vỡ đi sự ngượng ngùng.
“Ngày hôm qua do tôi có mắt như mù, đã cả tin vào bọn D có thể tiêu diệt điện giáo. Không ngờ rằng hôm nay, bọn họ suýt chút nữa đã phạm phải một sự sai lầm trầm trọng. Tôi thực sự sai lầm…”
Những câu từ tràn ngập sự áy náy!
Càng như vậy thì Trương Thiên càng cảm thấy ông ta giả tạo bởi anh đã hiểu quá rõ những cớ như này.
Trương Thiên nhướn mày nhìn Viên Quỳ hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Viên Quỳ đối diện trước mặt Cáp Mã, anh cười khúc khích và giải thích những suy nghĩ và và ý định với nước Cáp Mã.
Cuối cùng, tổng giám đốc Viên bắt đầu nói cho Trương Thiên nghe!
Trương Thiên mỉm cười, nhìn về phía căn cứ bố trí của nước Cáp Mã.
Bộ dạng của Cáp Mã trông thật khó coi, như thể ông ta ăn phải những thứ gì đó rác rưởi…
Đại lão cầm đầu toát mồ hôi lạnh, tranh thủ thời gian giải thích: "Đội trưởng Trương, chính đội trưởng Đạo Tư đến từ Tây Âu D đã ép tôi làm điều này. Tôi đã đưa ra một quyết định lỗ mãng chỉ vì một lời nói dối. Tất cả chỉ là hiểu lầm lớn mà thôi!”
“Ha ha, thật may mắn là cuối cùng không có chuyện gì xảy ra. Vẫn mong mọi người bỏ qua cho con mắt thiển cận này của tôi!”
“Chưa có chuyện gì xảy thì xin hãy tha thứ cho tôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sao tôi lại không chết? Ai đó giải thích cho tôi đi…” Trương Thiên lạnh lùng nói: “Dù sao tổng giám đốc cũng có ý định truy cứu ông.”
Trương Thiên không muốn lãng phí thời gian đôi co với những người này.
Viên Quỳ ngắt lời và nói với đại lão nước Cáp Mã: “Thật sự là ông đã gặp Dolphin rồi sao? Sao bây giờ anh ta không đe doạ ông nữa?”
"Đe doạ không được nữa!” Đại lão Cáp Mã gật đầu.
“Vậy vừa rồi ông nói là muốn mang con quái vật điện giáo này giao cho nước D bọn chúng sao?” Viên Quỳ lạnh lùng hỏi.
Khi Trương Thiên tới, đại lão Cáp Mã đang cầu xin Viên Quỳ về vấn đề này.
Để ông ta giao cái xác vô dụng này cho bọn chúng!
Tuy rằng, thứ này đối với Nguyên Kinh không có ích lợi gì, nhưng Trương Thiên vẫn căn dặn anh ta phải canh giữ thi thể điện giáo nên nhất định anh ta không thể để nó lọt vào tay người ngoài.
Trương Thiên nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Còn có chuyện này thì sao?”
Đại lão Cáp Mã nở ra một nụ cười gượng gạo: "Anh không nghĩ cái xác điện này rất vô dụng sao? Nếu nước D muốn có được nó, vậy thì anh hãy để họ giải quyết đi!”
Rõ ràng là ông ta không biết được tầm quan trọng của thứ này đối với Trương Thiên và chỉ coi nó như một thứ không có giá trị.
Trương Thiên nhíu mày, tại sao đất nước D ở Tây Âu lại muốn thi thể của một con quái vật như này? Thật sự khó hiểu!
Anh khịt mũi rồi nói: “Vật này thuộc về tôi, Trương Thiên tôi đã muốn là được!”
“Bất kỳ ai ở nước D của Tây Âu muốn có được, hãy nói họ tìm đến tôi, ông cũng chuyển lời lại cho n kia đi…”
"Có nghe không?”
Ngay cả đại lão Cáp Mã cũng không ngờ cái xác này vậy mà được Viêm Hạ và thủ đô Tây Âu D tranh giành sao? Thứ này là bảo vật gì à?
So sánh với những quốc gia Tây Âu , bây giờ ông ta rất e sợ Viêm Hạ, nhất là khi nghe Viên Phi nói về chuyện mười bưu kiện Đông Phong!
Đại lão Cáp Mã rùng mình: "Được, thứ này tất nhiên là do đội trưởng Trương sẽ thu xếp, tôi sẽ chuyển lời lại cho bọn Dolphin.”
Trương Thiên gật gù: "Coi như hiểu chuyện!”
Người của Cáp Mã và những người khác như thể nhận một phát súng chí mạng nên nào dám không hiểu chuyện?
Đại lão của khu căn cứ chỉ tay về phía chiếc xe đang đi tới: “Mọi người đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, giờ cũng là lúc để quay trở về. Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc để tỏ lòng thành kính, mong các vị không chê thì đến dự!”
Chiếc xe đang đi tới là một con chuyên dụng để đón khách VIP.
Trương Thiên lắc đầu nói:
“Chúng tôi vẫn còn một số việc cần làm ở đây. Các người về đi, không cần tiệc tùng gì đâu!”
“Việc này?” Đại lão Cáp Mã sợ rằng Trương Thiên sẽ không chấp nhận.
Trương Thiên không buồn để tâm chuyện ông ta nghĩ gì, anh hô lớn với những người ở Thần Long Doanh: "Tất cả tập hợp lại đây!”
“Vâng!” Mọi người trả lời.
Nhìn thấy Trương Thiên tập hợp các đội viên của Thần Long Doanh lại nên đại lão nước Cáp Mã chỉ có thể hậm hực rời đi.
Sau khi người của Cáp Mã giải tán, Viên Quỳ hỏi: “Ông chủ, giữ lại xác con điện giáo này làm gì vậy?”
Trương Thiên lộ rõ nụ cười tự mãn, mọi người trêи Tiên Giới đều biết thịt yêu thú là thơm ngon nhất, đương nhiên là để ăn rồi…!
Thịt của yêu thú còn giúp cơ thể thêm cường tráng, đó là đối với những tiên nhân. Còn với những thường trêи trần gian khi ăn hết thịt yêu thú sẽ như nào nhỉ?
Tăng cường sinh lực, cải thiện sắc vóc, tỉnh táo tinh thần?
Mặc kệ những thứ khác, chủ yếu kà hương vị, Trương Thiên chưa từng nếm qua món này ở Tiên Giới. Mùi vị của nó không gì có thể so sánh với bất kỳ thứ gì trêи thế giới này.
Rất vất vả mới làm ra những thứ này, phải nhanh chóng cho bà xã nếm thử độ tươi sống mới được.
Nhận ra vẻ mặt khó hiểu của Viên Quỳ, cậu em trai này vẫn muốn được thưởng thêm.
Trương Thiên đáp: "Đợi lát nữa anh sẽ biết!”
“Ừm…” Viên Quỳ cau mày nghi ngờ.
Lão Trùng hỏi: "Đội trưởng, chúng ta ở lại tức là còn nhiệm vụ nào khác ở đây sao?”
“Đúng vậy, tôi hoàn thành nhiệm vụ ám sát điện giáo nên có lẽ trở về được rồi!” Bình Xuyên nói.
Tiểu Khải Dương vui vẻ đáp: “Chẳng phải anh đang có chuyện tốt muốn chia sẻ sao?”
Hai người Thần Long Doanh cũng lộ ra vẻ mặt mong đợi…
Khóe miệng Trương Thiên nhếch lên làm lộ ra một nụ cười xấu xa, anh giơ tay bắt đại một con cá tầm dưới sông: “Các người có nhiệm vụ lớn rồi đây. Xuống sông Raya giúp tôi bắt một trăm con cá tầm.”
Trương Thiên vẫn nhớ rõ là anh vẫn còn nợ Liễu Ngữ Yên một bữa trứng cá ngon nhỉ?
Lần đầu đến nhà họ Lăng tìm Lăng Uy trong lúc đang phiền phức, anh đã hứa với cô ấy…
Hôm nay, vất vả lắm mới có một chuyến đến Tây Âu, cũng là vì dòng sông Raya, thật không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Lão Trùng: “…”
Bình Xuyên: “…”
Tiết Khải Dương xem thường: "Thần tượng à, chuyện này đâu có gì khó, vừa rồi tôi cũng đã giết chết một số lượng lớn. Giờ chỉ cần nhặt đại lên thôi!”
Trương Thiên ra mặt cười oai: "Cần phải để sống, muốn lớn như vậy thì sao các người không nhảy xuống đi?
“Mau xuống nước đi!”
Khi bị Trương Thiên “đe dọa”, một số người chỉ có thể lao xuống nước và sau đó anh xử lý phần cá bị nhiễm điện.
Lần này có quà mang về, không biết vợ anh có hài lòng không nữa?
Liễu Ngữ Yên chắc chắn sẽ vui chứ?
Thật không biết chuyện gì đang xảy ra với Tiểu Lục, không chừng người kiếm được nhiều tiền nhất là anh ta.