Trương Thiên càng đến gần hơn…
Ông Trùng híp mắt nhìn một chút rồi nói với một người khác trong chiến đội Long Hồn: “Bình Xuyên, cậu có thấy bóng người này có hơi quen thuộc không?”
Bình Xuyên nhíu mày: “Ai thế?”
“Chính là… lão đại thân yêu của chúng ta đó!” Ông tổng trầm giọng nói.
“Ồ, tổng giáo đầu sao? Mẹ ơi, ông Trùng ông nói như thế, tôi cũng cảm thấy bóng người kia có chút quen thuộc rồi.” Bình Xuyên hít một hơi thật sâu.
“Chẳng lẽ người được lão đại Quỳ mời đến là anh ta…”
“Với quan hệ của bọn họ, có cái gì không thể chứ?”
“Trời ạ…”
Hai người nhanh chóng xoay đầu, nhìn về phía Viên Quỳ một cách đăm chiêu!
Nếu như để bọn họ đi quấy rầy vị lão đại nào, việc này có khác gì liều mạng đâu chứ?
Chẳng mấy chốc Tiết Khải Dương đã bước đến, kéo Trương Thiên lại gần đây.
Viên Quỳ bước nhanh hơn, cậu ta nhìn thấy hình dạng này của Trương Thiên, cũng không cảm thấy gì kì lạ.
Trước đó, sau khi Trương Thiên thay đầu đổi mặt, trở nên đẹp trai hơn nhiều như vậy, anh đã sớm gửi ảnh tự sướиɠ qua khoe khoang với Viên Quỳ rồi…
Viên Quỳ giang hai tay ra, hai người hiểu ý, bước đến vừa ôm ấp vừa đụng tay một cái.
Không cần nói lời nào cả, rất thầm hiểu ý nhau!
Ông Trùng và Bình Xuyên thấy dáng vẻ thanh tú như tiên thần của Trương Thiên bây giờ thì thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: “Bình Xuyên, xem ra chúng ta suy nghĩ nhiều rồi.”
“Là nghĩ nhiều rồi, mặc dù dáng người cùng bước đi rất giống, thế nhưng gương mặt lại khác xa…”
Đã vậy, chắc hẳn sẽ làm việc theo kế hoạch đã đề ra!
Trương Thiên và Viên Quỳ sau khi bắt tay xong thì quay đầu nhìn về phía Ông Trùng và Bình Xuyên.
Khi Trương Thiên ở trong chiến đội Long Hồn, ông Trùng đã trở thành thành viên, còn Bình Xuyên khi đó là thượng sĩ nhất đẳng cũng là nhân vật mũi nhọn của doanh trại Thần Long, hai người này anh đều biết cả.
Vốn muốn bắt chuyện, thế nhưng Tiết Khải Dương lại lên tiếng.
“Trương Thiên đây là hai vị tiền bối trong chiến đội Long Hồn của doanh trại Thần Long chúng ta, ba người còn lại là tiền bối trong doanh trại Thần Long chúng ta, cậu là người mới gia nhập, phải tôn trọng bọn họ nhé.”
Trương Thiên?
Bình Xuyên và Ông Trùng lùi lại: “Cái gì?”
Hai chữ này nếu là người mới thì có sức sát thương không lớn, thế nhưng với hai người Bình Xuyên và Ông Trùng thì kinh hoàng không thôi!
Cái gì gọi là khϊế͙p͙ kinh hồn vía, chính là đây…
Trương Thiên đưa tay ra, cười nói: “Đương nhiên phải tôn trọng!”
Người nào của doanh trại Thần Long cũng có công rất lớn với Hạ Viêm, mà hi sinh của người trong chiến đội Long Hồn càng to lớn hơn, quả thật bất cứ ai cũng đáng được tôn trọng.
Mặc dù Trương Thiên đã rời khỏi, thế nhưng anh luôn dành tình cảm từ tận đáy lòng, đặc biệt là những người mà bản thân đưa theo.
Hả? Chuyện này…
“Ông Trùng, ông yên tâm đi! Tôi dám khẳng định đây không phải là tổng giáo đầu của chúng ta đâu.” Bình Xuyên nhắc.
“Dựa vào cái gì?” Ông Trùng nhíu mày.
Bình Xuyên hừ cười rồi nói: “Ông có bao giờ thấy tổng giáo đầu khách sáo với chúng ta như vậy không? Đừng nói đến tôn trọng…”
“Ừ nhỉ! Lại là chúng ta nghĩ nhiều rồi!” Ông Trùng cười bản thân: “Xém chút là bị một người mới dọa rồi!”
“Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lão đại Quỳ lại tìm một người dịu dàng như vậy rồi!” Bình Xuyên giải thích: “Theo suy đoán của tôi, nhất định là vì có tên giống với người kia…”
“Tôi cũng nghĩ vậy!” Hai người gật gật đầu.
Làm việc theo kế hoạch!
Ông Trùng khinh thường Trương Thiên lên xuống rồi lạnh giọng nói: “Cậu chính là Trương Thiên sao? Nghe nói là người mới được lão đại Quỳ của chúng ta mời đến?”
Bọn họ làm ma cũ, bắt đầu dạy dỗ ma mới Trương Thiên.
Bình Xuyên lạnh nhạt nói: “Trương Thiên, cậu phải biết trước khi bước vào doanh trại Thần Long chúng tôi thì cậu phải trải qua một số thí nghiệm đặc biệt của đội viên cũ, như vậy mới có thể để chúng tôi nhanh chóng quan sát thực lực của cậu.”
“Người mới?” Trương Thiên cau mày một hồi rồi khẽ cười: “Còn có thí nghiệm đặc biệt?”
Anh nhìn Viên Quỳ một chút, trò chuyện bằng ánh mắt, đây là không định công khai thân phận mình sao?
Viên Quỳ nhướng mày cười cợt.
Trương Thiên hiểu rồi!
Không ngờ đám ông Trùng này lại dám khinh thường mình trước đây?
Trước đây Trương Thiên cũng thường nói cụm từ “thí nghiệm đặc biệt này” với người mới, mục đích là để dọa các đội viên mới.
Không ngờ rằng bây giờ ông Trùng và Bình Xuyên lại chĩa mũi giáo về mình?
“Hai vị tiền bối, không biết thí nghiệm đặc biệt là gì vậy?” Trương Thiên hờ hững hỏi.
Vài người doanh trại Thần Long nghe xong thì lập tức cười trộm.
Các con cắn câu rồi!
Đặc biệt là Tiết Khải Dương, cậu ta rất mong chờ được nhìn thấy “đóa hoa trong lồng kính” Trương Thiên này bị thổi tàn.
Ông Trùng và Bình Xuyên nhìn nhau một hồi.
Cuối cùng, Bình Xuyên chỉ tay về phía đội trưởng Đạo Tư của nước Tây Âu D cách đó không xa: “Thấy rõ người phía trước không?”
“Thấy rõ, sao vậy?” Trương Thiên hờ hững nói.
Ông Trùng cười âm hiểm rồi giải thích: “Người đó là Đạo Tư, là người mạnh nhất… của nước Tây Âu D, vừa rồi anh ta mới đưa người đến đắc tội chúng tôi, mắng chửi toàn bộ Hạ viêm, khiến tất cả mọi người ngột ngạt buồn bực, bây giờ chúng tôi muốn dạy dỗ anh ta.”
Bình Xuyên nói tiếp: “Vốn phải là chúng tôi ra tay, thế nhưng người mới cậu đến rồi, đúng lúc biểu diễn một vài kĩ thuật của cậu đi!”
“Dạy dỗ cho anh ta thật tốt, mặc dù kỹ thuật của anh ta còn lợi hại hơn cả đội trường Quỳ, thế nhưng chúng tôi tin tưởng Trương Thiên cậu có thể một mình trừng trị được đám bọn họ.”
“Cậu xem thí nghiệm này có được không?”
Tiết Khải Dương và vài người doanh trại Thần Long đều ôm miệng cười trộm.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, Trương Thiên này nhất định là hù khϊế͙p͙ vía rồi, dù sao bảo một người mới như anh đi dạy dỗ người mạnh nhất của nước Tây Âu D, làm thế nào mà được?
Đặc biệt bọn Bình Xuyên còn nói rõ thực lực của người này còn mạnh hơn Viên Quỳ…
Đây chẳng phải tiêu diệt hoàn toàn sự tự tin của Trương Thiên, để anh xin tha sao?
Người bình thường nghe thấy chuyện này nhất định là muốn tìm cha khóc mẹ, cầu xin tha thứ, ai muốn đi tìm cái chết đâu chứ?
Chẳng lẽ Trương Thiên này lại không phải người bình thường?
Trương Thiên nhìn về phía Viên Quỳ rồi nói: “Có chuyện này sao? Lại dám nhục mạ Hạ viêm chúng ta? Ngay cả đội trưởng Quỳ cũng không phải đối thủ của anh ta?”
Viên Quỳ gật đầu một cách nghiêm trọng và nói: “Đúng là kẻ thù của Viêm Hạ chúng ta, thực lực của anh ta cũng thật sự đứng trêи tôi…”
“Ồ?” Trương Thiên cười lạnh rồi nói; “Nếu đã như vậy, tôi nhất định sẽ dạy dỗ người này!”
Ồ?
“Trương Thiên dự định chọn chiến đấu sao?” Tiết Khải Dương nhíu mày.
Hai người ông Trùng và Bình Xuyên cũng hơi không hiểu được tình huống này, mấy người trong doanh trại Thần Long cũng cười khổ.
Câu trả lời này của Trương Thiên hoàn toàn không đúng theo kịch bản của bọn họ, họ vốn định…
Dựa theo suy đoán của bọn họ, Trương Thiên này phải biết sợ hãi, thất thần mới đúng chứ!
“Ý của cậu là chấp nhận thí nghiệm này sao?” Bình Xuyên hỏi.
Trương Thiên nhún vai nói: “Chấp nhận! Nhục mạ người Hạ Viêm chúng ta sao? Tôi không thể bỏ qua cho anh ta.”
“Thế nhưng có ai có thể nói kỹ về tình hình cho tôi được không? Tôi lại muốn xem xem bọn họ ầm ĩ khoa trương tới mức nào!”
Chuyện này…
Phản ứng của Trương Thiên không chỉ không cho bọn họ xem chuyện cười, mà lại khiến bọn họ xấu hổ một hồi. Bản thân cũng bỏ qua cho người đã nhục mạ Hạ Viêm, một người đội viên mới lại không sợ chết mà bảo vệ…
Suy nghĩ lại một chút.
Tiết Khải Dương vẫn cho rằng Trương Thiên tuổi trẻ, còn là một đóa hoa trong nhà kính, vì lẽ đó mới ngang nhiên nói như vậy.
Nếu như Trương Thiên không sợ, ông Trùng bọn họ hẳn đã nhìn thấy dũng khí của người nào đủ rồi?
Bọn họ cẩn thận kể lại chuyện Đạo Tư đánh bại Viên Quỳ, thêm cả chuyện Đạo Tư nhục mạ “mấy con gà Hạ Viêm” rồi nói nước Tây Âu D bọn họ đã cướp quyền kiểm soát nhiệm vụ của Hạ Viêm.
Mấy ông đại của nước Cáp Mã cũng nghiêng về phía nước D, còn lợi dụng ông đại của Hạ Viêm đến ép Viên Quỳ phải chọn đi cùng anh ta trong chuyến đi sắp đến.
Nói xong việc này, bọn Tiết Khải Dương cười u ám rồi nói: “Dính dáng đến nhiều người như thế, ngay cả lão đại Quỳ cũng không dám động tay, Trương Thiên nhận ra chuyện này nhất định phải bỏ đi nhỉ?”
“Ha ha, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy ớn lạnh vì những lời mạnh miệng vừa rồi của bản thân nhỉ?”
Có điều, kết quả lại khiến bọn họ không tưởng tượng nổi.
Trương Thiên nheo mắt lại, hừ cười rồi nói: “Từ khi nào mà Hạ Viêm chúng ta phải chịu uất ức như thế? Ha ha…”