Trương Thiên ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Sát thủ của Ảnh Bảng, là người mà Tần Trăn tìm?”
Hai mắt Tần Quảng Nghĩa lộ ra tang thương, gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Nó biết di chúc của tôi có một phần đề cập đến Lâm Tử Thanh, vì diệt trừ uy hϊế͙p͙ kế thừa, cho nên trước sau Tần Trăn đã tìm người Ảnh Bảng ra tay hai lần, muốn giết Lương Phúc và Lâm Tử Thanh.”
“Sau đó bởi vì bị tôi phát hiện, mới ngăn nó lại được!”
Trương Thiên bảo Tiểu Lục đề phòng lâu như vậy, lại là Tần Trăn!
Khó trách sau đó không còn xuất hiện nữa, đó là vì Tần Quảng Nghĩa ngăn cản gã lại.
“Nếu là như vậy, Tần lão cảm thấy tôi còn bỏ qua cho gã sao? Nếu không phải tôi tỉnh lại, chỉ sợ Lâm Tử Thanh đã chết rồi!” Trương Thiên híp mắt, trầm giọng nói.
Tần Quảng Nghĩa nói: “Tôi biết trước đó nhất định là cậu cứu Lâm Tử Thanh, tôi cũng luôn cảnh cáo Tần Trăn.”
“Tôi thề sau này không bao giờ có chuyện này nữa, tuyệt đối sẽ không để Tần Trăn có cơ hội này, hôm nay sở dĩ tôi nói ra chuyện này cho cậu, chỉ hy vọng cậu có thể nể tình hai người có huyết thống mà buông tha cho nó!”
Trương Thiên trầm mặc suy nghĩ!
Chuyện hôm nay mà Tần Quảng Nghĩa nói hẳn sẽ không sai, nếu muốn xác nhận Lương Phúc nói có thật hay không, vậy rất đơn giản, chỉ cần chứng minh Lâm Tử Thanh không phải con ruột của Lâm Diệu Đông là được.
Anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho bố vợ.
Lâm Diệu Đông lập tức nghe điện thoại: “Trương Thiên à? Bố không có việc gì, nghe nói công ty tụi con đã được bỏ niêm phong, còn trở thành tập đoàn miễn kiểm của Viêm Hạ nữa!”
“Ha ha, con và Lâm Tử Thanh làm rất tốt, lại có thể được mấy ông lớn ở trêи của Viêm Hạ tán thành, bố cũng rất vui!”
“Mặt khác, bố và mẹ con cũng trở lại biệt thự ở, con và Lâm Tử Thanh không cần lo lắng cho chúng ta.”
Ông còn đang cảm thấy kϊƈɦ động vì biến cố hôm nay.
Trương Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không có gì thì tốt!”
“Bố, có một chuyện con muốn hỏi bố, giờ có tiện nói chuyện không?”
“Có chuyện gì thì con nói thẳng đi, giữa chúng ta còn có gì không tiện? Con mau nói muốn hỏi cái gì?” Lâm Diệu Đông vui sướиɠ nói.
“À!” Trương Thiên trầm giọng hỏi: “Con muốn hỏi Lâm Tử Thanh không phải con gái ruột của bố sao? Là bác Phúc mang đến nhà họ Lâm chúng ta?”
Nói ra câu này, tiếng cười bên kia điện thoại lập tức không còn.
Trầm mặc một hồi, Lâm Diệu Đông mới mở miệng nói: “Trương Thiên, con đã biết việc này? Là Tử Thanh nói cho con biết?”
“Con không cần suy nghĩ lệch lạc gì, bố coi hai đứa nó y như con gái ruột thịt vậy, cũng không có chút bất công nào.”
“Đối đãi với Lâm Tử Thanh và Lâm Tiểu Nhã, bố đều yêu thương hết lòng.”
Trương Thiên mỉm cười giải thích: “Bố, bố yên tâm đi, con không phải có ý gì khác, chỉ muốn xác nhận với bố một chút mà thôi.”
“Không phải Lâm Tử Thanh nói, cô ấy cũng không biết chuyện mà con hỏi.”
Lâm Diệu Đông khẩn trương mà nói: “Vậy con đừng nói chuyện này cho Lâm Tử Thanh biết, nó ghét nhất người khác nói mình không phải con ruột của bố mẹ…”
Tiếp theo Lâm Diệu Đông bắt đầu kể lại.
Đại khái là hơn hai tuổi, Lâm Tử Thanh được bác Phúc do ông cụ Lâm thuê, cùng nhau mang tiến nhà họ Lâm, khi đó trêи dưới nhà họ Lâm còn không có bất luận cháu trai cháu gái nào, hơn nữa bác Phúc nói đứa nhỏ này là nhặt được, ông cụ Lâm lại thích trẻ con như vậy, Lâm Tử Thanh còn xinh đẹp đáng yêu, cho nên cụ Lâm trực tiếp nhận cô làm cháu gái, còn bảo gia đình Lâm Diệu Đông nuôi nấng.
Lâm Diệu Đông đương nhiên không từ chối, cho nên mới nuôi đến tận bây giờ.
Trong nhà họ Lâm, chỉ có trưởng bối mới biết được việc này, bởi vì ông cụ đã từng dặn dò, không cho người nào kể lại chuyện này, để tránh làm ảnh hưởng sự trưởng thành của trẻ nhỏ.
Có thể thấy được ông cụ Lâm thích cùng yêu thương cô đến mức nào!
Cũng vì nguyên nhân này, Trương Thiên sống nhiều năm như vậy ở nhà họ Lâm mà vẫn hoàn toàn không biết gì, mà cả những lớp sau như Lâm Tử Trọng, Lâm Tiểu Nhã khẳng định cũng không rõ ràng lắm.
Lâm Diệu Đông còn nói, có khả năng trong lòng Lâm Tử Thanh đã đoán được một chút, nhưng mọi người đều không thẳng thắn, cho nên hy vọng Trương Thiên không cần vạch trần sự thật.
Khó trách ông cụ Lâm đi rồi, bà cụ Lâm không quá thích gia đình Lâm Diệu Đông, càng sẽ không vì Lâm Tử Thanh và Trương Thiên mà dùng danh nghĩa nhà họ Lâm đi đắc tội đám người nhà họ Lưu lúc ấy được coi là Diêm Vương sống, rốt cuộc không phải huyết mạch nhà họ Lâm bọn họ.
Những chuyện này Trương Thiên đều có thể lý giải!
Qua đi cũng qua đi rồi, Trương Thiên và bố vợ lại hàn huyên hai câu thì cúp máy.
Hiện giờ còn có một Tần Trăn cần xử lý.
Sau khi Trương Thiên cúp điện thoại, người nhà họ Tần nhìn lại.
Tần Quảng Nghĩa nói: “Trương Thiên thế nào, hiện tại xác nhận rồi đúng không?”
“Tần Quảng Nghĩa tôi cam đoan với cậu, chỉ cần cậu buông tha Tần Trăn, về sau tôi có thể cho Lâm Tử Thanh tiếp nhận tập đoàn nhà họ Tần, hơn nữa phần trăm tuyệt đối lớn hơn Tần Trăn, nói như vậy, về sau Tần Trăn tuyệt đối không có cơ hội làm bị thương Lâm Tử Thanh.”
“Như vậy có được không?”
Hứa hẹn này của Tần Quảng Nghĩa tương đương với di chúc mới của nhà họ Tần bọn họ!
Tần Mỹ còn chưa trưởng thành nên không có suy nghĩ đến chuyện này.
Tần Trăn nghe xong thì hô to không chấp nhận: “Ông nội, dựa vào cái gì? Chia một ít tiền cho bọn họ cũng đủ nhiều rồi, bây giờ còn để Lâm Tử Thanh kế thừa sản nghiệp nhà họ Tần chúng tôi? Đó chính là tích lũy nhiều năm của nhà họ Tần.”
Tần Lương đều có chút nhíu mày, trong lòng tuy rằng không muốn chấp nhận, nhưng ông ta cũng rõ nhà họ Tần không có Tần Quảng Nghĩa thì tương đương với không có cái gì, cho nên không dám phản kháng.
Trương Thiên nhún vai nói: “Cái này không phải thứ tôi muốn!”
Bàn về sản nghiệp tập đoàn, đó cũng chỉ là vật ngoài thân, Trương Thiên căn bản không quan tâm.
“Ha hả, cái này còn không phải thứ mày muốn? Chẳng lẽ còn muốn ăn hết sạch toàn bộ nhà họ Tần tụi tao hay sao? Tưởng bở!” Tần Trăn nói.
Gã hoàn toàn không biết gì về sự khủng bố của Trương Thiên.
Khóe miệng Trương Thiên nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra ý cười khinh miệt.
Tần Quảng Nghĩa nhíu mày, mơ hồ giống như ngửi được một tia sát khí của Trương Thiên.
Anh buồn rầu nói: “Trương Thiên, cậu muốn cái gì?”
Trương Thiên trầm giọng nói: “Tôi sẽ không để Lâm Tử Thanh trở lại nhà họ Tần, nhà họ Tần các người cũng không cần lo lắng, chúng tôi căn bản không có hứng thú đối với gia sản nhà họ Tần!”
“Sau này gia đình chúng tôi và nhà họ Tần cũng không lui tới nữa, về sau người ở đây cũng không cần nhắc lại.”
Nghe đến đó, Tần Lương lập tức vui vẻ, nếu Trương Thiên không tranh giành, tương đương với ông ta có được toàn bộ thừa kế!
Tần Mỹ cũng lộ ra nụ cười kinh ngạc mừng rỡ.
Tần Quảng Nghĩa hoàn toàn không mừng rỡ nổi, nếu cả đời không qua lại với nhau, vậy xem như Trương Thiên không tính toán đồng ý điều kiện trao đổi sao?
Tần Trăn còn ngây thơ mà hừ cười nói: “Hừ, coi như mày hiểu chuyện.”
Gã hoàn toàn không biết kế tiếp Trương Thiên muốn làm gì.
“Nhưng…” Trương Thiên lại lên tiếng lần nữa, kéo mọi người về hiện thực: “Nhưng tôi không để lại mạng cho Tần Trăn được, gã nhất định phải chết!”
“Cái gì?” Tần Trăn nhíu mày ngẩng phắt đầu dậy.
“Không được!” Tần Lương sửng sốt, lập tức đặt chuyển kế thừa sản nghiệp vừa rồi qua một bên, đây chính là con trai của ông ta.
Tần Quảng Nghĩa la lớn: “Trương Thiên, vì cái gì? Tôi đồng dạng coi các cậu là thân nhân, không thể đổi điều kiện sao?”
Có một nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nhưng sát ý của Trương Thiên đã dâng trào, một ánh hào quang đỏ rực hiện ra trong nhà ăn nhà họ Tần!
Gió rít ào ào, dòng khí mãnh liệt đập đau cả đôi mắt người ta…
Mấy tên hộ vệ nhà họ Tần muốn ngăn trở, nhưng đều bị Trương Thiên xuyên thẳng qua, nhẹ nhàng tránh đi rồi đá bay.
Thực lực của những người này không tệ, nhưng so sánh với Trương Thiên, còn kém một chút!
Thậm chí có người muốn nổ súng, nhưng phát hiện không biết bắn đạn hướng về nơi nào, căn bản nhìn không thấy bóng người.
Tần Trăn cũng có chút thực lực, ít nhất gã đã là cường giả nhập cảnh, gã không muốn chết như vậy trong tay Trương Thiên, còn muốn liều mạng chống cự.
Nhưng với thực lực của gã, hiện tại ngay cả bóng dáng của Trương Thiên cũng đuổi không kịp.
Rất nhanh, một con dao găm chuyên dụng của hộ vệ nhà họ Tần đã cắm vào trái tim Tần Trăn, Trương Thiên còn lôi kéo một cái, tâm mạch đã đứt đoạn.
Tần Trăn cũng lập tức ngã xuống!
Nhà ăn nhà họ Tần thoắt một cái đã trở nên hỗn loạn.
Ông cụ Tần Quảng Nghĩa đột nhiên bị người ta đặt trêи một cái ghế, còn là ai đỡ ông, không có người thấy, nhưng Tần Quảng Nghĩa lại biết đại khái là ai.
Ông ta ngồi trêи ghế, thống khổ hô: “Vì sao? Vì sao cuối cùng cậu vẫn không thể buông tha cho nó!”
Trong nhà ăn, có một tiếng nói quanh quẩn: “Bởi vì ông sẽ có ngày già đi, Tần Trăn quá mức với khôn khéo, tư tưởng không tốt!”
“Chỉ cần gã tồn tại, vợ của tôi sẽ không ngừng gặp phiền toái!”
“Ông cụ, hẳn ông có thể nhìn ra mình không ngăn cản được gã, chuyện mà ông thiện tâm làm không được, Trương Thiên tôi xuống tay, tôi không cho phép uy hϊế͙p͙ này tồn tại!”
“Bảo với trêи dưới nhà họ Tần đừng lại có ý nhắm vào vợ tôi, chúng ta cũng không lui tới nữa!”
“Chuyện hôm nay xem như tôi nợ ông một ân tình, nếu ngày sau có cơ hội tôi sẽ chiếu cố nhà họ Tần các người một chút.”
Tần Quảng Nghĩa cũng khó tránh khỏi có ngày mất đi quyền thế, hơn nữa ông ta đã ở tuổi, không sống được bao lâu…
Tần Quảng Nghĩa không đáp lại cái gì, chỉ nghe cửa kính nhà ăn nổ tung, có một bóng hình từ đó rời đi, nhà họ Tần mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Mà giờ phút này. Tần Trăn chỉ còn lại một cái xác lạnh lẽo!
…
Phía tổ chức Ánh Rạng Đông.
Một người đàn ông thần bí toàn thân đều là đồ đen, xuất hiện ở tổng bộ tổ chức Ánh Rạng Đông.
Dương Ấn lập tức cúi đầu trước người này, trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhanh chóng hành lễ: “Quân chủ, anh đã trở lại?”
Người đàn ông này rất ít khi sẽ xuất hiện ở đây, hiện tại xuất hiện nên khiến Dương Ấn hoảng sợ.
Người đàn ông toàn thân đồ đen trừ Dương Tiêu ra thì còn có thể là ai?
Dương Tiêu tức giận trầm giọng mà nói: “Thiên Niên Liên Tâm của tôi có tung tích hay chưa?”
“Chúng tôi tra được một ít tin tức mới!” Dương Ấn nhanh chóng đáp lại.
“Nói!”