Tiếng người đàn ông lạnh lùng thu hút ánh mắt của mọi người, thanh âm này bọn họ đã quá quen thuộc.
Tưởng Minh Đức bọn họ đều kêu lên: “Thiên ca tới rồi sao?”
Lâm Tử Thanh đương nhiên xác định thanh âm đó là của ai, trong lòng thoáng khựng lại một chút.
Đám người Lý Tây nhíu mày nghi hoặc, quay đầu lại nhìn người vừa đến.
Trong bóng tối, Trương Thiên đỡ Lâm Tiểu Nhã vẫn say xe. Bất quá lần này cô không bị ngất xỉu, ít nhất cũng có thể đi đứng được.
Lâm Tiểu Nhã thì mọi người đều biết, nhưng người con trai hơi trẻ tuổi anh tuấn bên cạnh này là ai?
Nhìn thấy người tới không phải là Trương Thiên quen thuộc, mọi người hơi thất vọng.
Lâm Tử Thanh giật mình một chút, không phải Trương Thiên?
Trương Thiên quan sát mọi người một chút, không chào hỏi hay giải thích gì, chỉ nghiêm túc hướng Lý Tây trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ông mới nói, muốn hiến thận?”
“Cậu là ai?” Lý Tây hiện tại nghẹn một bụng tức giận, những người bên trong gã không dám đắc tội thì thôi, hiện tại lại nhảy ra một thanh niên uy hiếp mình?
Huống hồ bên cạnh lại là Lâm Tiểu Nhã, là bạn trai của cô sao?
Gã khinh miệt: “Cần gì phải tỏ vẻ ở đây? Chúng tôi đang thảo luận việc trong gia đình, đến lượt cậu quản hả?”
Trương Thiên đỡ Lâm Tiểu Nhã đi tới bên cạnh Lý Tây.
Anh nghiêm mặt nhìn gã, toàn thân tỏa ra uy áp của kẻ mạnh, đám người Lý Tây sau khi nhìn sang đây thì không khỏi rùng mình, giống như bị kinh hãi mà lùi bước.
Anh trầm giọng nói: “Tôi là Trương Thiên!”
Vù! Một cỗ linh lực nhỏ bắn ra từ hai ngón tay Trương Thiên.
Trương Thiên thờ ơ, sau đó đỡ Lâm Tiểu Nhã đi về phía mọi người đứng bên cạnh bàn phẫu thuật.
Ùm!
Ngay lúc này Lý Tây cảm thấy đầu gối đau nhói, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, đau đớn hét lên: “A!”
Mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Thật sự là Trương Thiên?
Tuy rằng khuôn mặt không giống nhau lắm, nhưng giọng nói này, cách ăn mặc, tư thái mạnh mẽ này, còn cả, chính miệng thừa nhận...
Xác nhận chắc chắn rồi!
Gia đình họ Lý căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lý Nhân Triều nhìn chằm chằm bóng lưng mang đầy tính áp bức của Trương Thiên, cảm thấy cường đại không lường được, đem đến cho bọn họ cảm giác áp lực, trong lòng không khỏi tự hỏi:
“Đây là chồng của Lâm Tử Thanh? Đứa con rể mà Lâm Diệu Đông luôn khoe khoang?”
“Những người có mặt ở đây đều là vì Trương Thiên hắn mà đến?"
Lý Mộng và mợ hai vội vàng muốn đỡ Lý Tây đứng lên, nhưng chân Lý Tây tựa như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không đỡ dậy được.
Chỉ có thể quỳ xuống!
Lý Nhân Triều nhíu mày nói: “Mày đã làm gì con trai tao?”
Trương Thiên quay lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ông ta muốn bồi tội cho mẹ tôi, ông muốn giúp ông ta cầu tình à?”
“Nếu không phải vì ông là trưởng bối, lại gãy chân, ông cũng phải quỳ cho tôi!”
Giọng điệu ngưng trọng, không giận tự uy, cường giả bá đạo triển khai vô ích, trực tiếp uy hiếp mọi người.
Trương Thiên bảo Lý Tây quỳ xuống, đã là hình phạt rất áp chế.
Tình trạng hiện tại của mẹ vợ, họ cần phải chịu trách nhiệm.
Mặt khác bọn họ ức hiếp vợ mình một khoản sổ sách, nếu không phải có quan hệ ruột thịt, thì đã đủ để cho bọn họ đi chết rồi!
Lý Nhân Triều đã gặp qua không ít đại nhân vật, nhưng Trương Thiên lại là người đầu tiên có thể khiến ông ta bị chấn nhiếp tại chỗ không nhúc nhích.
Thiên ca!
Quả nhiên là Thiên ca!
Loại khí phách này, ngoài anh ra thì có thể là ai nữa, trong lòng Tưởng Minh Đức hiện ra một loại hưng phấn không nói nên lời.
Sau khi anh đến gần mọi người.
Tưởng Minh Đức kích động hỏi: “Thiên ca, cậu như thế này là sao vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ?”
Châu Vũ không khỏi từ trên xuống dưới quan sát, không phải là chỉ mới nửa ngày không gặp thôi à, sao ngay lập tức lại trở nên đẹp trai như vậy?
Lâm Diệu Đông cứng miệng nói không nên lời!
Lâm Tử Thanh nhíu mày, đây là chồng mình? Môi đỏ mím lại, hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trương Thiên đỡ Lâm Tiểu Nhã qua, lạnh nhạt nói: “Tôi thăm mẹ trước, những chuyện khác lát nữa sẽ nói với mọi người.”
Mọi người hiểu rõ tình huống, nhao nhao lui về phía sau một chút.
Nhóm người Viện trưởng căn bản không nói nên lời, chưa từng gặp qua người tên Trương Thiên này, nhưng Liễu Cao Viên bọn họ đều tôn kính như vậy, hơn nữa khí thế lớn, vậy nên cũng bị chấn nhiếp không ít.
Tằng Giang và Tôn Thần y kể lại tình hình hiện tại.
Tôn Tư Miêu giới thiệu: “Tôi đã cho Lý phu nhân dùng Dưỡng Thần Thiên châm, đã chữa trị hơn phân nửa, nhưng vẫn còn một số dây thần kinh hộp sọ ở phía sau đầu cứ chậm chạp không thông được, phỏng chừng là do thời gian quá lâu!”
Trương Thiên định thần nhìn bốn mươi chín cây ngân châm này, gật đầu nói:
“Ừm, tôi đại khái đã hiểu rõ tình hường!”
“Tôn lão, thủ pháp châm này của ông vẫn như xưa không tệ chút nào, thế nhưng tôi có đề nghị, lần sau ông sử dụng Dưỡng Thần Thiên châm có thể thêm năm mũi châm nữa!”
Ngoại trừ Châu Vũ ra, những người khác đều trợn to hai mắt.
Nhất là Viện trưởng bệnh viện Thành phố Hải và Tằng Giang, thanh niên trước mắt đang nghi ngờ Tôn Thần y?
Ba người Tưởng Minh Đức thấp giọng nói: “Chẳng lẽ kỹ thuật của Thiên ca so với Tôn thần y còn cao tay hơn hay sao?”
Đây chính là người được gọi là Thái Đấu của y học Cổ truyền Trung Quốc đấy.
Càng không cần phải nói đến đám người Lâm Diệu Đông kinh ngạc cỡ nào.
Tôn Tư Miêu gật đầu nói: “Trương Thánh y, xin được chỉ điểm và hướng dẫn thêm!”
Nếu như là người khác nghi ngờ y thuật của mình, y không bắt buộc phải nghe vào tai, thế nhưng Trương Thiên tồn tại như một Thánh y, vậy thì y nhất định phải nghiêm túc lắng nghe.
Cái gì?
Thần y lại gọi Trương Thiên là Thánh y?
Mấy người lão Tưởng đối với Thiên ca sùng bái lại càng sùng bái thêm một tầng nữa!
Lâm Tử Thanh không biết nguyên nhân trong đó, nhưng nhìn Trương Thiên mi vũ trấn định, cô thật sự cảm thấy an tâm.
Trương Thiên quay đầu lại nói: “Được, chờ một chút tôi sẽ cho ông thấy rõ ràng!”
“Thêm năm cây trường châm!”
Tôn Tư Miêu nhanh chóng đưa ngân châm lên, trong lòng nổi lên sự khao khát học hỏi, hóa thân thành tiểu thư đồng bên cạnh Thánh y.
Để Tôn Tư Miêu có thể nhìn được rõ ràng, Trương Thiên cũng không vội vàng hạ kim mà là vừa nói vừa châm.
“Ông đã khai thông toàn bộ bốn mươi chín ***** ** trọng yếu trong não, nhưng ông thiếu mất thúc đẩy cho mạch máu lưu thông.”
“Não cần được nuôi dưỡng bằng máu, nếu như khí huyết quá ít, rất nhiều tế bào thần kinh về cơ bản sẽ không được khí huyết khai thông...”
Tôn Tư Miêu nghe xong, cả người giác ngộ, lại nói: “Cho nên cần phải hạ châm để dẫn động mạch máu, tăng lượng máu chảy ngược lên não!”
Trương Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, tuy nhiên cần chú ý cường độ mạch, tránh quá mạnh...”
Huyệt Can Quỳ, huyệt Trung Môn, huyệt Huyết Tâm, huyệt Doanh Khai!
Cuối cùng quan trọng là xung huyệt, mạch mạnh yếu, có thể dùng kim dài kích thích điều chỉnh...
Năm ngân châm cắm một chút, mạch đập của Lý Tú Cầm bắt đầu tăng tốc nhịp đập.
Trên mặt Tôn Tư Miêu lộ ra vẻ vui mừng nói: “Cảm ơn Trương Thánh y, lão phu trước đây cơ bản là không nghĩ tới điểm này.”
Đúng là không uổng chuyến đi lần này. Chỉ cần mấy châm này thôi đã đồng nghĩa với việc làm cho Dưỡng Thần Thiên châm hoàn thiện hơn, hiện tại mới có thể chân chính trở thành Dưỡng Thần Thiên châm.
Mọi người tuy rằng không biết nguyên tắc gì trong việc này, nhưng nhìn Tôn Thần y kích động như vậy cũng đủ chứng minh Trương Thiên nói nhất định là có ích.
Lý Nhân Triều cau mày nhỏ giọng nói: “Thật sự có ích sao? Lý Tú Cầm sẽ được cứu?”
Ông ta không hề hy vọng kết quả này, vì muốn mình có thể đứng lên, ông ta thà hy sinh một đứa con gái còn hơn.
“Chị, anh rể thật sự có thể cứu được mẹ sao?” Lâm Tiểu Nhã hỏi Lâm Tử Thanh, chẳng lẽ y thuật cũng giống như kỹ thuật lái xe của anh ấy?
Lâm Tử Thanh không trả lời, chỉ yên tĩnh nhìn mẹ mình.
Sau khi châm cứu xong, Trương Thiên nói: “Được rồi!”
“Như vậy là có thể chữa trị được rồi sao?” Châu Vũ bọn họ ngạc nhiên hỏi