Vân Thiên đứng bên cạnh Trương Thiên, thấy Trương Thiên nghe điện thoại sắc mặt hơi biến đổi, có thể cảm nhận được một phần tính nghiêm trọng của sự việc.
Anh ta hỏi: “Có chuyện?”
Hai người bình thường không giao lưu nhiều, nhưng mỗi lần Trương Thiên đến đều sẽ luận bàn võ đạo với mình một phen, cũng xem như là tri kỉ trong giới võ đạo!
Đối phương có tâm sự, hoàn toàn có thể nhìn ra được.
Trương Thiên chớp mắt, cũng không có phủ nhận: “Ừ, gặp phải một số chuyện. Nhưng cũng không phải vấn đề gì to tát!”
Vân Thiên gật đầu một cái, trầm giọng nói: “Mấy ngày nay thật sự không yên ổn.”
“Hả?” Trường Thiên nhìn sang, nhíu mày nghi hoặc.
Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Bên phía Cửu Châu cũng có chút sóng gió, nhưng nhiều năm qua, giữa các gia tộc vẫn luôn tồn tại xích mích, cũng là chuyện bình thường.”
“Người không phạm ta, ta không phạm người!”
“Đúng là như vậy.” Trương Thiên lý giải, trầm giọng nói: “Nhưng mà, Vân môn từ trước đến nay không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu, canh giữ sự thanh tịnh của mấy lão nhân gia thôi.”
“Ừm.” Vân Thiên đáp.
….
Nửa tiếng đã trôi qua, trên bàn cơm ở sảnh tiếp khách.
Mười mấy món ăn, rất phong phú.
Mặc dù Vân môn tọa lạc giữa sườn núi, nhưng lương thực dự trữ này mỗi ngày đều có người dưới thành phố cung cấp.
Thiên Ma bảo mọi người ngồi xuống.
Châu Nhu Nhu và Châu Vũ ngồi bên cạnh Trương Thiên, Thiên Ma cùng mấy vị trưởng lão ngồi ở một bàn tròn khác, đối diện với Trương Thiên.
“Cô bé này…” Ông lão Thiên Ma ngồi xuống cười nhìn Trương Thiên hỏi: “Chính là người vợ mà cậu nói mấy năm trước đã cưới sao?”
Mấy vị trưởng lão khác cũng quay sang nhìn Chân Nhu Nhu, gật đầu mạnh một cái, nói: “Cô bé này bộ dáng rất xinh đẹp!”
“Không tồi, khí chất tốt, lại biết lễ nghĩa, là một cô gái tốt!”
“Nhìn xem, chính là một đứa trẻ khiến người khác yêu thích!”
Cái gì?
Châu Vũ ngây ngẩn cả người, anh Thiên thật sự đã có vợ rồi sao?
Cậu ta trừng lớn đôi mắt gấu trúc nhìn chằm chằm Trương Thiên.
Châu Nhu Nhu được mấy vị cao nhân trưởng bối tán thưởng, cũng mặt đỏ tía tai, ngại ngùng cúi đầu.
Trương Thiên khóe miệng dãn ra, cười cười, đang muốn lên tiếng trả lời, lại bị Thiên Ma chặn lại.
“Cô bé này rất được, xinh đẹp lại mỹ lệ, nhưng mà cắm ở bãi phân trâu này, quả thật là lãng phí.” Thiên Ma ghét bỏ nói: “Cà lơ cà phất cả ngày chỉ quan tâm mấy chuyện hiệp nghĩa, lấy vợ vẫn không chín chắn lên chút nào.”
“Không đi tìm vợ chăm lo công việc gia đình, ngược lại ở chỗ này chơi bời thì nhanh lắm.”
Dứt lời, Thiên Ma quay sang nhìn Vân Thiên một chút.
Một mặt ghét bỏ Trương Thiên, nhưng rõ ràng là muốn nói với Vân Thiên, ông ta muốn bồng cháu!
Trương Thiên và Thiên Ma, hai người bọn họ, vừa là thầy vừa la bạn, nói móc lẫn nhau, là điều bình thường.
Trương Thiên cũng ghét bỏ nói: “Tôi nói này ông già, ông muốn bảo Vân Thiên tìm con dâu cho ông thì cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải kéo tôi vào? Cái miệng của lão thật biết chọc ngoáy đấy.”
“Tôi đính chính một chút, đây không phải là vợ của tôi.”
“Vị này là tiểu thư khuê các ở Kyoto, trưởng nữ của nhà họ Châu, ông già ông nếu thích con bé này, có thể bảo Vân Thiên nhà ông có gắng một chút, có thể người ta cũng sẽ đồng ý đấy.”
Châu Nhu Nhu vốn đã mặt đỏ đến mang tai, nay nghe Trương Thiên nói thế, lại càng nóng bừng. Nhưng cô vẫn đón lời của Trương Thiên, lễ phép đứng lên tự giới thiệu: “Xin chào các vị trưởng lão, cháu tên là Châu Nhu Nhu!”
Quả nhiên là tiểu thư khuê các ở Kyoto, rất có phong thái của khuê nữ.
Hả?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy vị trưởng lão bỗng thay đổi.
Bọn họ đánh mắt ra xa rồi một lần nữa dừng lại trên người Châu Nhu Nhu, vừa khéo cô ấy lại đang ngồi cạnh Vân Thiên, lòng tràn đầy vui vẻ, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Cảm giác hai người bọn họ giống như một cặp thần tiên quyến lữ.
Cô gái ôn dịu dàng, lại có hiểu biết, nước da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt cũng cực kì linh dộng long lanh.
Vân Thiên khí chất phong thái anh hùng, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái…
Thiên Ma tâm nở hoa rồi, nháy mắt trở nên dịu dàng hiền từ, giơ tay cười nói: “Tốt! Nhu Nhu đúng không, ngồi xuống, mau ngồi xuống!”
“Không biết bây giờ Nhu Nhu vẫn đang độc thân sao?”
Châu Vũ nghe xong nội tâm cũng một phen kích động không thôi.
Thực lực của Vân Thiên, cậu ta đã được tận mắt chứng kiến, mạnh mẽ ngang Trương Thiên. Hơn nữa, Vân Thiên còn là lão đại của Vân môn, cái này chẳng phải càng uy phong càng có thế lực hơn sao?
Nếu Châu Nhu Nhu và Vân Thiên thành đôi, mình không phải sẽ trở thành em vợ sao?
Đến lúc đó há chẳng phải có một núi dựa lớn rồi sao?
Cậu ta đẩy Châu Nhu Nhu một cái.
Châu Nhu Nhu lúc này mới phản ứng lại, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cháu vẫn còn độc thân ạ.”
Ông lão Thiên Ma vui cười nói: “Ui da, cái này quá tốt rồi!”
“Chỗ lão phu có một đứa con trai, cháu xem, dáng dấp cũng không tồi, tính tình cũng rất tốt, cháu có thể cân nhắc thật kỹ một chút.”
Sau đó, ông lại quay sang chỗ Vân Thiên kêu lên: “Vân Thiên, còn không mau ra bắt chuyện!”
Vân Thiên ở bên ngoài cũng được coi là một người tàn nhẫn, nhưng mà ở trong mắt Thiên Ma, anh ta vĩnh viễn là một đứa nhóc con.
Đối với chuyện tình cảm nam nữ, anh ta quả thật không tiếp xúc nhiều, bị Thiên Ma an bài như vậy cũng có chút lúng túng, anh chỉ có thể gật đầu trầm giọng mà quay sang Châu Nhu Nhu nói: “Châu tiểu thư, xin chào, tôi là Vân Thiên!”
Châu Nhu Nhu nhìn Vân Thiên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, mặt đỏ tía tai lễ phép gật đầu đáp lại: “Xin chào Vân tiên sinh!”
Lúc đầu cô còn cho là Vân Thiên là một tên khốn kiếp tội ác tày trời, không ngờ anh vậy mà lại trông phong độ nhanh nhẹn, kính trọng tôn trưởng, dáng dấp cũng rất đẹp trai, so với Trương Thiên còn đẹp trai hơn rất nhiều, đúng là có thể thỏa mãn mọi sự tưởng tượng của phụ nữ.
Quyền thế, thực lực, đẹp trai, còn thiếu gì nữa đâu?
Mấy vị trưởng lão hài lòng gật đầu phụ họa nói: “Hai con trông rất xứng đôi!”
Mọi người hận không thể đưa hai người này vào động phòng ngay lập tức!
Châu Vũ đứng lên, vỗ tay nói: “Đúng, chau cũng cảm thấy rất xứng đôi!”
“Chị, hôn sự này em đồng ý, trở về em lập tức nói với bố!”
Thiên Ma nghe xong lời này, cũng tò mò hỏi: “Hử? Cậu nhóc có đôi mắt gấu trúc này là ai? Trông rất đáng yêu!”
Mắt gấu trúc?
Châu Vũ xấu hổ, lúng túng che một phần mắt lại.
Phụt!
Trông như này mà bảo là đáng yêu?
Vì muốn tác hợp hôn sự này, đến liêm sỉ cũng không cần nữa rồi sao?
Trương Thiên thực sự không nhịn được cười, lắc đầu giải thích:
“Đây là em trai của Châu Nhu Nhu, Châu Vũ!”
“Mắt của cậu ta là do bị người ở thành phố Hắc Sơn mấy người đánh thành ra như này, chứ bình thường trông không phải như thế đâu.”
Thiên Ma nhíu mày: “Còn có chuyện này sao? Thành phố Hắc Sơn còn dám có người đụng đến khách quý của Vân môn chúng ta sao?”
“Đúng đấy, anh ta gọi là Hắc Hổ gì đó, mà còn dám đánh người ngay trên đường cái nữa chứ.” Châu Vũ bày ra bộ dạng đáng thương nói: “Bọn chúng muốn xâm phạm chị cháu, cháu liền liều mạng với đám chúng nó, cho nên mới bị sưng thành bộ dạng này…”
Rầm!
Thiên Ma đập tay xuống bàn, không biết xấu hổ nói: “Vân Thiên!”
“Em vợ con ở ngay trên địa bàn của con bị người ta bắt nạt thành bộ dạng như này, con còn có tâm trạng ngồi ở đây ăn cơm sao? Là chồng tương lai, con không vì vợ mình làm chút chuyện gì sao?”
CMN?
Thế nào mà hôn sự đã thành rồi? Còn đập bàn nữa chứ?
Vân Thiên một mặt lúng túng: “Hả?”
Châu Vũ lúc này thì vô cùng sung sướng, Thiên Ma đã coi cậu ta là người một nhà, còn là em vợ, vội vàng tiến đến mời rượu.
Châu Nhu Nhu trong lòng rạo rực, ở Kyoto cô đã gặp qua nhiều thiếu gia ăn chơi trác táng, thật sự cảm thấy người như Vân Thiên mới đúng là người cô đang tìm kiếm bấy lâu nay, xấu hổ đỏ mặt, hai chân khép chặt lại, có chút nhũn ra, thật muốn đi đổi một cái quần khác.
“Không nghe thấy em vợ nói là Hắc Hổ gì đấy sao? Còn không mau đi xử lý!” Ông lão Thiên Ma chìm đắm trong niềm vui sướng nói.
Vân Thiên cũng không hề tức giận, thật sự muốn đứng lên.
Trương Thiên không nhìn nổi nữa, ngắt lời nói: “Ông già, đủ rồi!”
“Đám người kia đã bị tôi xử lý rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Nhìn bộ dáng gấp gáp của ông kìa, lát nữa dọa con gái nhà người ta chạy mất thì phải làm sao?”
“Đừng nói là ông còn định lát nữa để hai người bọn họ thành thân động phòng hoa chúc luôn đấy nhé?”
Động phòng?