Nghe thấy Châu Vũ lớn tiếng xác nhận Vân Thiên là người của thành phố Hắc Sơn, tên đại ca đầu đinh cùng với đám lưu manh liền nở một nụ cười âm hiểm.
Vân Thiên là người thành phố Hắc Sơn sao?
Vân môn là trời ở thành phố Hắc Sơn, nhưng không có nghĩa Vân Thiên trấn thủ Vân môn cũng là người thành phố Hắc Sơn.
Mọi người đều biết, Vân Thiên người này lai lịch bí ẩn, nghe nói là đến từ thế lực nào đó ở Cửu Châu, cũng chính vì như thế, ở thành phố Hắc Sơn mới không một ai dám đối nghịch với Vân môn. Bất kì thế lực quy ẩn nào ở Cửu Châu cũng không phải là người mà bọn chúng có thể đắc tội được.
Nhưng hai người Châu Vũ và Châu Nhu Nhu trước mặt này, thân phận không rõ ràng, còn dám nói là khách của Vân Thiên?
Đây rõ ràng chẳng phải là mạo xưng trang hảo hán hay sao?
Sự kiêu căng phách lối của đám côn đồ vừa bị dập tắt, một lần nữa lại bùng lên.
Tên đại ca đầu đinh nói: “CMN, tao không hỏi thêm một câu thì đúng là suýt chút nữa bị mày lừa rồi!”
Tên đàn ông đeo dây chuyền vàng phách lối nói: “Tùy tiện nói bừa một cái tên, mày dọa được anh Hắc Hổ của chúng tao sao?”
“Tự tìm cái chết!”
Đám côn đồ bắt đầu mở to hai mắt, ác ý nhìn chằm chằm Châu Vũ, từng bước ép sát cậu ta.
CMN!
Vân Thiên không phải người thành phố Hắc Sơn à?
Châu Vũ có chút luống cuống, ra oai không thành lại còn tự vả mặt à?
Cậu ta nhăn mày mặt đầy đau khổ lớn tiếng kêu la: “Chúng mày muốn làm gì?”
“Bọn tao muốn làm gì, còn phải nói với mày nữa à?” Tên đại ca đầu đinh tức giận mắng: “Còn tưởng mày thật sự quen Vân Thiên chứ, dám dùng Vân môn dọa tao? Xem xem tao có đánh chết mày không!”
Mắt thấy đám người sắp động thủ, Chân Nhu Nhu nhăn mày hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”
“Vô pháp vô thiên, giữa ban ngày ban mặt mà các người dám tùy tiện đánh người sao?”
“Bọn tôi là người nhà họ Châu ở Kyoto đấy!”
Châu Vũ cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao là đại thiếu gia nhà họ Châu ở Kyoto đấy, chúng mày nếu đã biết, thì thức thời tránh ra cho tao, đừng có tự tìm phiền toái.”
“Nếu chúng mày dám động vào tao, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng mày.”
Nói như thế nào đi chăng nữa, hai người bọn họ cũng là người nhà họ Châu, mấy tên nhà giàu trong thành phố còn chẳng thèm để vào mắt, huống chi là đám du côn trước mặt này.
Mặc dù nhà họ Châu không có sản nghiệp ở thành phố Hắc Sơn, nhưng bối cảnh của bọn họ ở Viêm Hạ cũng được coi là lớn mạnh, không đến mức phải sợ mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ này.
Nếu như là ở Kyoto, có người dám đùa giỡn đại tiểu thư nhà họ Châu, chắc chắn vài phút sau đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Danh tiếng của nhà họ Châu, chính xác là rất lớn…
Người ở khắp các nơi ở Viêm Hạ, nghe thấy nhà họ Vũ đều phải kiêng kỵ, càng không có một ai dám đắc tội.
Vốn muốn nịnh bợ còn chẳng kịp nữa là!
Thế nhưng, thế lực nhà họ Châu dù có lớn mạnh đến đâu thì ít nhất cũng phải là người có hiểu biết, thì mới cảm thấy nó đáng sợ đến nhường nào.
Mà mấy tên côn đồ trước mặt này, bọn chúng thì biết cái quái gì bối cảnh với chẳng thực lực nhà họ Châu cơ chứ?
Căn bản là chẳng hiểu gì hết!
Bởi thế mới có câu, nghé con mới đẻ không sợ cọp, nên đương nhiên, chúng chẳng hề sợ hãi trước lời đe dọa của Châu Vũ và Châu Nhu Nhu một chút nào cả.
Tên đại ca đầu đinh nhếch môi, nhìn Châu Vũ nói: “Nhà họ Châu? Ông đây chưa từng nghe qua!”
“Nhà họ Châu chúng mày rất lợi hại đúng không? Vậy Hắc Hổ tao hôm nay sẽ đánh cho mày không lết về nhà được!”
“Ông đây tán gái mà mày cũng dám chỉ trỏ à? Đánh!”
Sự tức giận vì bị lừa gạt lúc nãy, bây giờ đều bộc phát toàn bộ.
Gã ta ra lệnh một tiếng, mấy tên du côn bắt đầu di chuyển, tất cả bọn chúng đều lao vào Châu Vũ, vung nấm đấm đánh xuống.
Châu Vũ không biết võ, nhưng cũng không đần đến mức đứng im cho người ta đánh, cũng vung tay đá chân loạn xạ, nhưng nhiều người vây đánh như thế, người chịu thiệt vẫn là cậu ta mà thôi!
“A! Châu Vũ..” Châu Nhu Nhu gấp gáp hô to.
Hắc Hổ còn đi đến kéo tay Châu Nhu Nhu lại, vừa mới chạm vào bàn tay ngọc ngà, xúc cảm truyền đến khiến gã ta phải giật mình.
Phụ nữ xinh đẹp quả có khác!
Tên đại ca đầu đinh gian trá cười nói: “Em gái nhỏ, em đi theo cái thằng nhãi này làm gì? Hắc Hổ anh đây chẳng lẽ lại không đẹp trai hơn thằng nhãi ranh đấy sao? Không phải quyền thế hơn nhiều sao?”
“Đi theo anh đi!”
Châu Nhu Nhu quyền thế nào mà chưa từng thấy qua chứ, mấy tên côn đồ này tính là gì?
“Ghê tởm, cút ra! Mau dừng tay lại…”
Hắc Hổ hèn mọn nói: “Hắc hắc, thả thằng nhãi đấy ra cũng được, em chỉ cần ngủ với anh một đêm là được rồi…”
Nói xong, gã ta càng ngày càng ép sát, có thể nhìn thấy rõ động tác nuốt nước miếng ừng ực!
Châu Nhu Nhu cuống quýt giãy dụa muốn thoát khỏi tay gã ta…
Thế nhưng Hắc Hổ đời nào cam lòng buông tha một cực phẩm như này? Thậm chí gã ta còn đưa tay muốn chạm vào người Châu Nhu Nhu…
Ngàn vạn lần đừng….cô tuyệt vọng!
Bốp!
Một làn gió nhẹ lướt qua người Châu Nhu Nhu, một bóng hình cao lớn khỏe mạnh lọt qua kẽ mắt cô.
Sau đó, âm thanh của một cái tát truyền đến!
Hắc Hổ bị tát một cái, cả người bay về phía sau mấy mét, thân hình to béo ục ịch của gã ta nặng nề ngã ‘rầm’ xuống đất, thanh âm chấn động vang dội, miệng phun ra một ngụm máu.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động, giật mình dừng tay lại.
Bọn chúng nhìn về phía Hắc Hổ một chút, sau đó ánh mắt kinh ngạc lại đổ dồn lên người vừa đến.
Ngoài Trương Thiên ra, thì còn ai nữa?
Biểu cảm trên mặt Châu Nhu Nhu nhu tình như nước, vẻ mặt đầy vui mừng ái mộ.
Châu Vũ thấy Trương Thiên đứng phía sau, đôi mắt bị đánh thâm tím như mắt gấu trúc trừng lớn, oang oang nói: “Chúng mày còn chưa giơ tay chịu chết đi? Đại ca của tao tới rồi!”
“Đại ca của tao là Vân Thiên của Vân môn. Tao xem, thằng nào còn dám đánh tao.”
Trông thấy Trương Thiên như thấy được cứu tinh, thực lực của Trương Thiên mạnh mẽ như nào, trận chiến ở club Lưu Quang Châu Vũ đã thấy rõ. Trương Thiên ở đây, cậu ta còn phải sợ mấy cái tên côn đồ nhãi nhép này sao?
Châu Vũ nhanh chóng tìm lại được khí phách vừa rồi.
Trương Thiên nhìn Châu Vũ trông như gấu trúc, có chút dở khóc dở cười, không thèm liếc đám du côn lấy một cái, nhẹ giọng hỏi: “Rượu của tôi đâu?”
“Đừng nói với tôi là hỏng rồi nhé.”
Hai anh em nhà họ Vũ hai mắt mở to sừng sờ.
Châu Vũ chua chát nói: “Anh Thiên, đừng làm loạn nữa! Chúng ta đang đánh nhau mà.”
Làm gì thì cũng phải giải quyết chuyện trước mắt này đã chứ!
Xùy!
Đối với Trương Thiên mà nói, giải quyết mấy cái tên này sao quan trọng bằng rượu ngon được?
Châu Nhu Nhu ở bên cạnh, chỉ vào một cái vali, nhẹ giọng nói: “Tất cả ở trong đó, đều không bị hư hỏng gì cả.”
“Ừm, vậy là tốt rồi!” Trương Thiên mỉm cười gật đầu.
Mười mấy tên lưu manh vẫn chưa nhận được chỉ thị của Hắc Hổ, chỉ có thể nhíu mày hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên.
Tên Hắc Hổ lúc này rốt cuộc cũng lồm cồm bò dậy, quan sát Trương Thiên một lượt từ trên xuống dưới, nghiêm giọng nói: “Anh ta là Vân Thiên?”
“Vậy Hắc Hổ ông đây chính là mẹ của Vân Thiên!”
Mặc dù Vân Thiên rất hiếm khi xuất đầu lộ diện, nhưng Hắc Hổ cũng đã từng gặp qua.
Người trước mặt này, rõ ràng không phải là Vân Thiên.
Châu Vũ hai mắt trợn tròn, quay sang nhìn Trương Thiên hỏi: “Anh Thiên, anh không phải là Vân Thiên à?”
“Ai nói tôi là Vân Thiên?” Trương Thiên nhún vai cười nói.
CMN!
Chém gió hơi quá rồi!
Hắc Hổ đứng lên, lau tia máu ở khóe miệng, lửa giận ngút trời hô: “Cái DKM mày chứ dám đánh lén tao! Đánh cho tao, là nam thì bắt lại, mang đi bán nội tạng!”
“Còn người phụ nữ này, bắt lại cho tao. Tao ít nhất phải chơi mười ngày, đôi môi đỏ mọng, cái thân hình kia, không béo không gầy vừa xinh, vừa nhìn đã không nhịn nổi rồi.”
Hơn mười tên côn đồ đồng loạt gật đầu, tiến gần đến chỗ ba người Trương Thiên.
“Không ngờ cô cũng biết câu hồn ghê đấy!” Trương Thiên nghiêng đầu nhìn Châu Nhu Nhu cười khổ nói.
Vốn là Châu Nhu Nhu đang cảm thấy mấy lời Hắc Hổ nói thật buồn nôn, trong lòng ghét bỏ không thôi. Nhưng không ngờ Trương Thiên nói kiểu này, lại khiên cô xấu hổ mặt đỏ bừng.
Giờ đã là lúc nào rồi chứ?
Châu Vũ trừng đôi mắt đen thâm như gấu trúc, vẻ mặt bất lực nhìn về phía Trương Thiên nói: “Ạnh Thiên, anh đừng có cua chị em nữa. Mau đến giải quyết mấy tên này cho xong đi…”