Trương Thiên cười khổ vẫn tiếp tục khuyên nhủ: “Anh lên sân, có thể sẽ chết!”
Từ Phi hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên nói: “Anh cho rằng anh thật sự là đội trưởng sao? Dựa vào thực lực của anh, mà cũng dám chất vấn tôi? Nực cười.”
Trình Lương đương nhiên cũng ủng hộ Từ Phi, nói: “Đúng vậy, anh Phi là bán bộ tông sư, anh nghĩ anh là ai?”
“Vậy thì cứ mời!” Trương Thiên nhún vai, không thèm để ý nữa.
Từ Phi bước lên võ đài.
Gia Cát Khôn hai tay khoanh trước ngực, kéo vành mũ dài xuống thấp thêm chút nữa, toàn thân anh ta tản ra một luồng khí tức lạnh lẽo.
Trên khán đài của tổ chức Hừng Đông, Tả Chinh Vĩ cũng đã đứng lên, ánh mắt sáng rực.
Người của Thái Quy cũng bắt đầu cười thầm, đừng nói là Từ Phi trước mặt, trong lòng bọn họ, cho dù là Vũ gia Nam Đô Thành hay là Thanh Dương đường đi chăng nữa, đều sẽ thua mà thôi.
Khánh Giang bên này, tổng giám đốc Hứa lo lắng đến cực điểm.
Từ Phi là người lợi hại nhất mà ông ta biết, nếu như thua, một chuyến đi này, tổng giám đốc Hứa chẳng những không thể vào được tổ chức Hừng Đông, thậm chí tập đoàn Hứa Thị có khả năng sẽ gặp trở ngại!
Ngược lại, đám người Tưởng Minh Đức lại rất hiếu kỳ.
Đã sớm nghe thanh danh Ảnh Bảng, thế nhưng chưa từng được thấy tận mắt Ảnh Bảng rốt cuộc đáng sợ nhường nào.
Trên võ đài đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong hiện trường, bất kể là cường giả phía dưới hay là ông chủ ngồi ở trên khán đài, cũng đều bắt đầu nín thở.
Họ đều muốn biết, sát hoàng cường giả năm nay, thực lực là như thế nào!
Từ Phi đứng trên vo đài còn cười nhạo Gia Cát Khôn, nói: “Chẳng qua cũng chỉ giả vờ thần bí mà thôi, đến đây, để tôi xem xem thực lực như nào.”
Gia Cát Khôn không nhúc nhích, rất tỉnh táo, rất điềm tĩnh, tư thế bày ra vẫn rất tùy ý.
Bởi vì trong suy nghĩ của anh ta, Từ Phi chẳng qua cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không đáng tiền mà thôi!
Phần phật!
Từ Phi tự tin hẳn lên, một trận cương phong nổi lên, còn bĩu môi nói: “Để tôi nhìn xem khuôn mặt anh xấu xí đến mức nào nào!”
“Anh không có cái năng lực đấy đâu!” Gia Cát Khôn nhẹ giọng nói.
Xát! Ánh sáng của lưỡi kiếm sắc bén lóe lên.
Lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim Từ Phi.
Đây mới chính là đánh úp bất ngờ, một chiêu lấy mạng, rất phù hợp với đặc điểm của sát thủ Ảnh Bảng.
Một phát xuyên tim, thủ đoạn tàn nhẫn, gọn gàng mà linh hoạt!
Không một ai có thể ngờ rằng, Gia Cát Khôn sẽ cất kiếm ở dưới lớp áo choàng, hơn nữa tốc độ rút kiếm của anh ta vừa rồi cực kì nhanh, còn chưa kịp chớp mắt, ánh sáng lóe lên liền giết chết Từ Phi.
Hai mắt Từ Phi trợn ngược, vạn phần hoảng sợ, máu chảy ra từ khóe miệng: “Mày..!”
Gia Cát Khôn rút trường kiếm, không cho Từ Phi có cơ hội mở miệng, quay người đi xuống phía dưới.
Với anh ta mà nói, cũng chỉ là giết một người mà thôi, cực kỳ bình thường.
Mọi người có mặt ở hiện trường toàn bộ đều câm nín.
Chỉ trong một giây giết chết bán bộ tông sư?
Trương Thiên nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Gia Cát Khôn, đôi mắt ánh lên tia nghiền ngẫm suy xét.
Chuyện này anh đã sớm đoán được, chỉ là so với suy đoán ban đầu thì xảy ra lại càng nhanh và dứt khoát hơn nhiều!
Khán đài Khánh Giang, bầu không khí rơi vào im ắng.
Tổng giám đốc Hứa cả người ngây ra, cường giả duy nhất mà ông ta biết, thế mà bị giết chết chỉ trong một giây?
Vừa mất phu nhân lại thiệt quân*!
(vừa mất phu nhân lại thiệt quân: dựa theo điển tích: Chu Du hiến kế cho Tổn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến rồi bắt giữ ông, chiếm lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tưởng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví với chuyện muốn chiếm lợi từ người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất).
Đám người Tưởng Minh Đức còn không tin vào sự thật xảy ra trước mắt.
Lúc trước bàn luận về cuộc tranh tài, có nói sát thủ có thể xuống tay, nhưng khi ấy không cảm thấy gì hết. Bây giờ, nhìn thấy một bán bộ tông sư chết ngay trước mắt, mới phát hiện đại hội võ thuật này đáng sợ đến nhường nào.
“Chết rồi?” Bành Hoa hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nói: “Đây là cường giả bán bộ tông sư đấy!”
“CMN, ngay cả cơ hội đầu hàng cũng không có.” Trương Minh Đức lo nghĩ nói.
Tô Phong: “Đây chính là người của Ảnh Bảng sao? Cũng quá khủng bố rồi?”
Không chỉ riêng đám người Khánh Giang cảm thấy kinh ngạc, mà cường giả và ông chủ của mấy thương hội khác cũng có tâm trạng như thế, ngay cả người nhà họ Vũ ở Nam Đô Thành cũng không khỏi nhíu mày.
Chỉ có duy nhất người của hội thương nhân Thái Quy là đắc ý cười, người mình thuê về quả nhiên đáng tiền!
Lần này trong đám người của hội thương nhân Thái Quy, có người đặc biệt vì tổ chức Hừng Đông mà đến đây.
Mọi người bắt đầu nhận ra, cuộc cạnh tranh năm nay vô cùng khốc liệt, khốc liệt một cách dị thường.
Thậm chí cả Thanh Dương đường Vân Dương cũng vì muốn gia nhập và tổ chức Hừng Đông, cho nên ngay cả đường chủ cũng ra trận, mục tiêu của bọn họ quá mức rõ ràng.
Rất có thể cùng với sự ảnh hưởng của thế lực tổ chức Hừng Đông có liên quan.
Các nhân viên thu dọn sân đấu một chút, sau đó bắt đầu những trận đấu tiếp theo.
Trận kế tiếp chính là Trương Thiên ra sân rồi.
Lúc đi ngang qua Phó Thanh, anh ta căn dặn Trương Thiên, nói: “Mạc Dương Quân này rất nham hiểm, tôi đã từng thua ông ta, anh cẩn thận một chút.”
“Năm trước anh ta còn mang theo dao găm, không biết lần này..”
Trình Lương nghe Phó Thanh nói bản thân đã từng thua Mạc Dương Quân, cười nhạo thuyết phục Trương Thiên: “Tôi thấy anh không cần phải lên sân nữa đâu.”
“Ngay cả Phó Thanh bán bộ tông sư cũng thua, anh còn muốn phô trương gì chứ!”
“Trình Lương nói cũng có lý, dù sao thực lực của anh mới chỉ là hóa cảnh.” Phó Thanh cũng quan tâm nói.
Trong võ giả, cảnh giới hơn một cấp, sẽ rất khó có cơ hội giành chiến thắng.
Trương Thiên nhẹ giọng nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở! Nhưng mà tôi muốn thử sức một chút..”
Dứt lời, Trương Thiên liền bước lên võ đài.
Anh bước đi thản nhiên, không để lộ ra bất kì sơ hở nào cả, mũ vẫn kéo thấp như lúc trước.
Mặc dù trang phục thần bí, nhưng anh không có uy thế như Gia Cát Khôn, vì vậy sự chú ý mà mọi người dành cho anh cũng không cao.
Mạc Dương Quân lúc này cũng đã ra sân , là một cường giả trạc hơn bốn mươi tuổi, trên mặt mang theo một nụ cười gian xảo, nét mặt tràn đầy khinh miệt.
Rõ ràng, ông ta không đem Trương Thiên để vào mắt.
Đoán không chừng, chỉ trong vòng ba chiêu, ông ta liền có thể thắng trận này.
“Ra tay đi!” Mạc Dương Quân cười nói.
Đám người Tưởng Minh Đức cuối cùng cũng đã chờ đợi được đến thời khắc Trương Thiên ra sân.
“Tới rồi, anh Thiên ra sân rồi!” Tô Phong nói.
Bành Hoa có chút lo nghĩ: “Thua là điều chắc chắn, nhưng sẽ không bị giết chết đấy chứ?”
Tưởng Minh Đức nhíu mày, thở dài một hơi nói: “Chỉ cần không phải loại giết người trong một giây kia, với thực lực của anh Thiên có thể chạy trốn được, không có việc gì đâu.”
“Người này không giống tên đàn ông áo áo choàng dài có thể giấu kiếm đâu, yên tâm đi.”