Lý Dĩnh Nhi trông thấy ông chủ cũ trước đây Lâm Nhật Thăng!
Khong khỏi tự hỏi: chẳng lẽ mấy người gọi là đối tác của Trương Thiên chính là ông chủ lớn sao?
Lâm Nhật Thăng còn gọi Trương Thiên là anh?
Chuyện quái gì thế này?
Lâm Nhật Thăng trong lòng Lý Dĩnh Nhi vẫn rất có uy tín. Trong lòng cô ấy Lâm Nhật Thăng chính là một nhân vật lớn. Ngày trước ở trước mặt Lâm Nhật Thăng, cô ấy và Lâm Tử Thanh còn chẳng dám nói gì, thế mà bây giờ sao ông ấy lại khuất phục dưới trướng của Trương Thiên rồi?
Trương Thiên cái người này không phải bám váy vợ là Lâm Tử Thanh hay sao?
Lý Dĩnh Nhi bắt đầu có chút chấn kinh!
Cô ấy bưng cà phê đi đến, đưa một cốc cho Lâm Nhật Thăng, khách sáo nói, “Ông chủ lớn, ông tới rồi sao? Mời uống cà phê!”
Cũng coi như là nhân viên cũ của công ty, Lâm Nhật Thăng cũng nhận ra.
Ông ta gật đầu nhận lấy ly cà phê, bình thản nói, “Bây giờ ông chủ lớn của chúng ta là chủ tịch Lâm, cô cũng đừng nên gọi bừa.”
“À..đúng vậy.” Lý Dĩnh Nhi vẫn tỏ thái độ kính trọng như cũ.
Sau đó, cô ấy đưa cho Lâm Tử Thanh và Trương Thiên mỗi người một ly cà phê.
Trương Thiên khinh thường nói, “Đối với bạn làm ăn của tôi khách sáo như vậy, sao cô lại mãi không học được cách cư xử tôn trọng với sếp của mình? Cô chẳng lẽ không ý thức được rằng tôi mới là sếp của cô hay sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy chu lên, nói, “Xem như cũng có chút bản lĩnh, nhưng đoán chừng cũng là do Tử Thanh mời tới? Anh làm sao có bản lĩnh đó được chứ!”
Trương Thiên lắc đầu, cười khổ nói, “Vậy sao? Nếu như cô vẫn không hiểu tình hình như này, đợi lát nữa, tôi sợ cô sẽ bị dọa sợ, dù sao thì bản lĩnh của sếp của cô vẫn rất mạnh đấy.”
“Dừng!” Lý Dĩnh Nhi không muốn nghe Trương Thiên khoác loác, chuẩn bị cầm một ly cà phê đưa cho Tiểu Lục.
Thế nhưng giây tiếp theo, bên ngoài phòng họp vang lên tiếng gõ cửa. Sau đó, ba ông chủ lớn xuất hiện trước cửa.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về hướng cửa, nhìn thấy rõ ràng người đến là ai.
Loading...
Đó là Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa.
Ba người bọn họ tươi cười hớn hở, câu đầu tiên mà cả ba người bọn họ nói ra là, “Anh Thiên!”
Giống như gì nhỉ?
Tiểu lưu manh bên đường gặp được lão đại của mình!
Mà mấy người tốt xấu gì cũng là nhân vật lớn của thành phố Nam Châu, không phải mấy tên bảo kê thu phí, đừng có như vậy có được không?
Lâm Tử Thanh thấy rõ người đến, hơi nhíu mày, có chút nghi ngờ nhìn về phía Trương Thiên, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ: Đây chính là đối tác của chúng ta?
Nội tâm Lý Dĩnh Nhi càng thêm chấn kinh?
Đây là ai chứ?
Còn gọi anh Thiên?
Ông trời ơi, đây không phải là Tam Đại Thiên Vương nhân vật huyền thoại của Nam Châu hay sao?
Doanh nhân hàng đầu! Hàng đầu đó!
Đừng nói với tôi, những người này cũng là đối tác Trương Thiên tìm đến nhé?
Tập đoàn Ái Thiên chỉ mới thành lập được một tháng, văn phòng cũng mới dọn đến, nào dám trèo cao với mấy vị nhân vật lớn này được?
Nhưng, Trương Thiên lại khiến Lý Dĩnh Nhi phải thất vọng rồi, đây chính xác đều là đối tác làm ăn của Ái Thiên.
Trương Thiên ở ngay bên tai Lý Dĩnh Nhi nói: “Cô xem, sếp của cô là tôi đây vẫn là có chút bản lĩnh đấy chứ nhỉ?”
Cái này chẳng khác nào tự tát bốp vào mặt mình.
Lý Dĩnh Nhi nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Trương Thiên nhìn ba người bọn họ, nhẹ gật đầu, chỉ sang Lâm Tử Thanh nói, “Mau đến đây, tôi giới thiệu cho mọi người bà xã của tôi!”
“Ừm.” Ba người nhanh chóng đi tới.
Tưởng Minh Đức nhìn thấy Lâm Tử Thanh, vốn định đưa tay ra bắt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trương Thiên, vội vàng thu tay về, khép nép nói, “Chị dâu, chị thật xinh đẹp!”
Tô Phong cũng khách khí bồi thêm một câu: “So với trên ảnh chụp thì người ngoài đời còn xinh đẹp hơn!”
Bành Hoa đương nhiên cũng không thể tỏ ra yếu kém được, “Anh Thiên thật là có phúc, khiến người khác phải ghen tị.”
Mấy ông chủ lớn thi nhau vuốt mông ngựa*.
(Vuốt mông ngựa: là cách nói của người TQ dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi lấy lòng ai đó.)
Trương Thiên ở bên cạnh sắc mặt không được tốt cho lắm, nheo mắt nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
Lâm Tử Thanh ngược lại vô cùng kinh ngạc, Trương Thiên quen biết ba người này từ khi nào vậy?
Hơn nữa tuổi tác của ba người này, thế nào mà lại gọi Trương Thiên là anh, gọi mình là chị dâu, cái này thật sư không phù hợp chút nào?
Vẫn luôn cảm thấy mấy người này ở chỗ mà mình không thể với tới, bây giờ bọn họ lại lấy thân phận “đàn em” xuất hiện ra mắt, thật sự cô không biết phải phản ứng lại như nào, cũng không rõ phải đáp lại ra sao.
Cô quay sang nhìn Trương Thiên.
Trương Thiên nhún vai, bình thản nói, “Nếu không thì gọi là chủ tịch Lâm?”
Tưởng Minh Đức là người đầu tiên phản đối, “Sao có thể như thế được? Anh Thiên, anh đây là đang bôi nhọ vị trí quan trọng của anh trong lòng chúng tôi sao, phải gọi là chị dâu!”
Bành Hoa: “Có lý, vị trí của anh Thiên không thể bị xúc phạm được, phải gọi là chị dâu.”
Tô Phong: “Đúng vậy, chị dâu, xin nhận của lão phu một lạy.”
CMN!
Lại còn muốn quỳ lạy nữa chứ!
Thật sự đúng là có thể dọa chết người mà!
Lý Dĩnh Nhi thất thần, vừa nãy Trương Thiên còn nhắc nhở đừng để bị dọa sợ.
Thế nhưng cái cảm giác không những bản thân bị sốc mà còn hoảng, tay chân không thể cử động được?
Trương Thiên rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào!
Trương Thiên ghét bỏ nhìn ba người bọn họ, vuốt mông ngựa chuyên nghiệp quá rồi đấy.
Anh nói một tiếng: “Cút! Ngồi xuống bàn chính sự đi!”
Lâm Tử Thanh vội vàng nói, “Đúng vậy, mấy vị cũng là tiền bối kinh doanh ở thành phố Nam Châu chúng ta, tuyệt đối đừng làm như này.”
Lúc này ba người bọn họ mới hì hì thu hồi lại một chút, ngồi xuống, cùng một hàng ghế với Lâm Nhật Thăng.
Lâm Nhật Thăng hướng bọn họ giơ ngón cái, vuốt mông ngựa thật là đỉnh.
“”Thất lễ thất lễ rồi!” Đám người Tưởng Minh Đức nói.
Lý Dĩnh Nhi xác nhận mấy người này chính xác là đối tác làm ăn do Trương Thiên mời đến, cũng không dám chậm trễ, mau chóng bưng cà phê đến đưa cho ba người.
Lúc này, cô ấy không dám ở trước mặt Trương Thiên kiêu ngạo nữa.
Ở trong mắt của cô ấy, Trương Thiên bây giờ không phải là người chỉ có một chút thực lực nữa rồi, mà là mạnh mẽ thâm tàng bất lộ.
Mọi người im lặng, Tiểu Lục cho bọn họ xem số liệu mà cậu ta đã điều tra được.
Đầu tiên là một biểu đồ hình tròn thể hiện sự phân bố sản nghiệp của nhà họ Lăng.
Bất động sản, công trình quy hoạch, công trình đô thị, công trình giao thông và các hạng mục tương tự được xếp vào thị phần xây dựng, chiếm 30% cổ phần.
Tiếp theo là các siêu thị, phố mua sắm, bán hàng trực tiếp tại cửa hàng, bán hàng trực tuyến,… có tên là tiêu dùng thương mại, chiếm 20% cổ phần.
Cuối cùng là chuỗi nhà hàng, khu giải trí, khách sạn, du lịch,…được xếp vào hạng mục nghỉ dưỡng và giải trí, chiếm 20% cổ phần.
10% khác là rải rác lẻ tẻ nhiều ngành, không cần phải quá chú ý.
Trương Thiên nhìn vào ba thị phần lớn, bắt đầu tiến hành phân chia.
Tưởng Minh Đức sẽ nắm giữ thị phần xây dựng.
Tô Phong sẽ tiếp quản hạng mục tiêu dùng thương mại.
Ngành công nghiệp nghỉ dưỡng và giải trí được giao cho Bành Hoa làm.
Lâm Nhật Thăng đương nhiên tiếp quản phần mảnh đất sân bay kia.
Sau khi bọn họ đã rõ, Trương Thiên bảo Tiểu Lục đưa cho bọn họ tài liệu chi tiết về từng hạng mục tiếp quản để bọn họ hiểu chi tiết.
Cầm tư liệu trong tay, Trương Thiên trầm giọng nói với bọn họ, “Tôi mong mọi người sẽ tiếp nhận càng sớm càng tốt, mục đích của tôi là trong tháng này, nhất định phải khiến nhà họ Lăng lụi bại.”
Mọi người đều hiểu ý, gật đầu.
Bọn họ nhận lấy tài liệu, rất nhanh sau đó liền rời đi, bắt tay thực hiện đống công việc lu bu này.
Đặt cược tất cả!
…
Thời gian hai ngày trôi qua một cách nhanh chóng.
Trên trang chủ Ái Thiên, thời gian đếm ngược chỉ còn lại là 14 giờ 50 phút 10 giây!
Thời điểm nền tảng truyền hình trực tiếp Ái Thiên lên sóng, trận chiến chính thức mở màn!