Đối với lời bà Doãn vừa nói ra trong ngoài đều rõ mồn một, huống chi người ở đây đều là tinh anh, không ai nghe không hiểu.
Thương Ngự Thượng không muốn tiếp tục tham gia vào một cuộc trò chuyện cãi cọ như vậy, không nhìn nổi Hạ Trường Ninh chịu ủy khuất, cho nên anh quyết định phải nhanh chóng giải quyết.
— Bà nội, hôn sự của con và Trường Ninh, bà làm chủ đi.
Người đang ngồi ở đây đều nhìn qua, nhất là Hạ Trường Ninh, lòng đầy nghi ngờ mở mắt to, không thể tin nhìn anh.
Người này đến cùng đang suy nghĩ cái gì, ai cũng đều nghe được ý muốn của bà Doãn, anh ta đột nhiên nói lời này là muốn làm gì.
Bà Thương ngược lại sáng tỏ gật gật đầu, trong lòng rất vui vẻ, người cháu trai này cái gì cũng đều không để ý. Bây giờ cuối cùng cũng có chuyện anh chịu để ý, về sau.. ừm, không tệ, xem ra bức đứa cháu này cưới đàn ông làm vợ việc này rất phải,
— Được, nếu con đã đáp ứng, vậy bà nội liền làm chủ.
Bà Thương nhìn ra được người Doãn gia đều đang vội vàng, bà không nhanh không chậm nói
— Trường Ninh à, bà đây rất hài lòng. Bây giờ gặp mặt lại càng thêm hài lòng, vậy thì chúng ta đến bàn về hôn sự đi.
Bà Thương hớp ngụm trà,
— Bởi vì Trường Ninh là con trai, cho nên hôn lễ sẽ không quá long trọng, về chuyện này bà nghĩ phải đối với Trường Ninh nói một câu
"Cháu trai à, thiệt thòi cho con rồi".
Sự từ ái ánh lên trong mắt, đôi mắt chứa đầy sự áy náy nhìn thẳng Trường Ninh.
Hạ Trường Ninh trong lòng cảm động, hốc mắt có chút ẩm ướt, buông mi mắt, che khuất cảm kích, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Cậu như vậy làm cho người khác muốn cưng chiều, muốn yêu thương, muốn luyến tiếc Hạ Trường Ninh, Thương Ngự Thượng thật muốn đem cậu ôm vào trong lòng, an ủi vỗ về, cho cậu biết, đừng buồn lòng, hết thảy có anh.
Đối với Hạ Trường Ninh hiểu chuyện, bà Thương trong lòng lại nhiều hơn một phần đau lòng càng thêm yêu thương,
— Mặc dù hôn lễ đơn giản chút, nhưng mà cái gì đáng phải cho Trường Ninh, Thương gia đều sẽ không thiếu. Trường Ninh à, bà tin rằng người nhà của con đã cho con biết chuyện liên quan đến thời hạn của cuộc hôn nhân này?
Hạ Trường Ninh gật đầu,
— Đúng vậy, thưa bà, thời hạn là một năm.
— Ừm, về thời hạn một năm này mà nói, sau khi cưới tự con và Ngự Thượng quyết định đi.
Bà Thương nói ra lời này làm cho mọi người đang ngồi cả kinh,
— Mẹ, ý của mẹ là ‧ ‧ ‧.
Thương Quốc Chương không hiểu, mặc dù hỏi như vậy không quá thích hợp, nhưng mà mọi người đang ngồi ở đây đại khái đều muốn biết đi.
Bà Thương cười cười,
— Đừng khẩn trương, bà không có ý gì khác. Thời gian cuộc hôn nhân này là do hai người bọn nhỏ trải qua một thời gian ở cùng nhau mà quyết định. Lúc đến thời hạn có thể có bao nhiêu tác dụng chứ, muốn nhìn thấy chính là bọn nhỏ tự chọn. Cho nên cũng không cần phải cứng rắn tuân theo lời nói trước đây. Tất cả đều lấy tình cảm của hai người họ làm tiêu chuẩn, để chính bọn nhỏ quyết định, là quyết định tốt nhất, có phải không?
Thương Quốc Chương đoán không ra mẹ đang suy nghĩ cái gì, lúc đó bức Ngự Thượng cưới vợ nam, bất luận phản đối như thế nào, nhất định muốn cưới đàn ông về nhà, hơn nữa bà từng nói qua vợ chồng phải ở cùng nhau một năm. Vậy sao giờ bà lại nói tự chính Ngự Thượng quyết định hôn nhân sẽ ra sao?. Thế nhưng mà bây giờ lại đổi ý tất cả đều giao cho chính bọn họ quyết định. Ông thật sự là hồ đồ, không nghĩ ra mẹ mình trong hồ lô đang chứa gì.
Nghĩ mãi mà không rõ không chỉ Thương Quốc Chương còn có Khâu Tuệ Lâm cũng nghĩ không thông. Lúc đó vì ép bức Thương Ngự Thượng cưới vợ nam, bà Thương phát ra không chỉ một trận chiến nảy lửa. Bây giờ sao lại đột nhiên buông tay mặc kệ. Như thế lúc trước nháo loạn là làm sao.
Người Doãn gia lúc này trong đầu cũng nhũng trong nước nói thời hạn một năm, bây giờ bà Thương đột nhiên nói tự cậu cả và Hạ Trường Ninh quyết định. Vậy lỡ như cậu cả có ý bất mãn Hạ Trường Ninh, hoặc là Hạ Trường Ninh sớm đưa ra đề nghị ly hôn... thì mời vốn đầu tư từ Thương gia không phải là lúc nào cũng đều có khả năng bị thu hồi sao.
Vừa nghĩ tới tiền tới tay còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ, liền bay đi như vậy, bà Doãn và Tùng Mẫn tim đều treo lên, mà Doãn Chi Niên cũng lo lắng sợ hãi, không thể mời tiền đầu tư thì Tập đoàn Doãn Thế ngược lại phá sản là chuyện sớm hay muộn.
Doãn Chi Niên gắng gượng miễn cưỡng kéo ra một tia mỉm cười,
— Thưa bà ý của bà chúng ta hiểu rõ, nhưng mà dù sao cậu cả cùng với Trường Ninh đều là nam. Mặc dù hôn sự bọn họ tuy rằng người ngoài biết không nhiều, nhưng mà cũng có một số người biết đến. Nếu như hôn nhân xuất hiện tình huống quá sớm, như vậy đối với bà và Thương gia mà nói danh dự có tổn hại, cho nên còn mời bà cần quản thúc nhiều hơn mới phải.
— Chuyện này thì ông Doãn yên tâm, tôi sở dĩ nói như thế, một mặt là nghĩ muốn tôn trọng ý muốn của hai người bọn họ, dù sao phải sống cùng nhau chính là hai người, trong đó tốt hay không tốt, chúng ta làm trưởng bối cũng không thể hiểu được, hoàn toàn từ bọn nhỏ. Sau này tình cảm nông sâu mà quyết định.
Một mặt trái khác, tôi nghĩ chuyện này cũng là cơ hội, không cần thiết trói buộc, chỉ cần giữa hai người thực tình đối đãi với nhau, yêu thương đối phương, cuộc sống hài hòa vui vẻ cũng không phải là không có khả năng, đã có cơ hội trở thành sự thật, chúng ta làm trưởng bối vui vẻ nhìn thấy kỳ tích không có gì không tốt.
Thương Quốc Chương khóe miệng co rút, chân thành nói,
— Mẹ, mẹ làm việc thật sự là khác biệt với chúng con.
— Con trai à, học nhiều chút đi, con đầu óc cổ hủ cũng phải biết thay đổi đi.
Đối với bà Thương có quyết định này, Hạ Trường Ninh thật bất ngờ, vậy mà đem quyền lựa chọn giao cho mình, không thể nghĩ bà ấy vậy mà không sợ cậu ngày thứ nhất kết hôn, ngày thứ hai liền muốn ly hôn sao? Thế nhưng mà nhìn bà ấy tự tin khẳng định, dáng vẻ bà ấy không giống như là lo lắng, bà ấy đến cùng là nghĩ thế nào vậy?.
Thương Ngự Thượng rõ ràng nhất ý của bà Thương, lòng than thở, gừng càng già càng cay, bà nội đại khái đã nhìn ra đi, mình hình như không có biểu hiện quá rõ ràng mà. Ây thế nào liền bị bà nội phát hiện nữa nha, quả nhiên người già thành tinh không sai. Đã được bà nội cho anh cơ hội này, vậy liền phải nắm chắc đi, nói gì cũng phải đem Trường Ninh giữ ở bên cạnh, càng huống chi còn có việc của Mộc di tộc. Liên quan mật thiết đến chuyện cả đời của anh cùng với Trường Ninh tuyệt đối không thể để phạm sai lầm.
Biểu hiện của mọi người đều rơi vào trong mắt bà Thương, nhất là ánh mắt nhất định phải có được người của Thương Ngự Thượng,
— Được rồi, về thời hạn một năm cứ như vậy đi. Tiếp theo chúng ta vẫn nói sính lễ cho Trường Ninh đi.
Nói đến hai chữ [ sính lễ ] này, rõ ràng cảm giác được Hạ Trường Ninh không được tự nhiên, thậm chí gò má thanh tú trắng nõn ửng lên hai vệt hồng hồng, một người đàn ông trưởng thành bị bàn luận về [ sính lễ ] là rất ngượng ngùng.
Hạ Trường Ninh đích xác rất ngượng ngùng, cậu là một người đàn ông bị người ta ba thư sáu lễ cưới về nhà, nghe thế nào cũng đều kỳ quái. Cậu nghĩ đến muốn uống một ngụm trà che giấu một chút ngượng ngùng, thế nhưng mà cậu hồn nhiên quên mất tay mình thủy chung bị giữ trong tay Thương Ngự Thượng.
Cậu cứ thế vô tư không báo trước giơ tay lên đi bưng trà, nên mang theo luôn tay Thương Ngự Thượng cùng nhau kéo lên. Hai bàn tay giao nhau hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Uống trà, giữ cốc, thẳng lưng và dựa vào ghế, cầm ấm trà mơ mơ màng màng châm trà quên cả việc phải ngừng lại, cứ thế tiếp tục rót đến nước trà tràn đầy bàn vẫn chưa hay biết.
Thời gian như dừng lại tại một khắc này, thẳng đến khi nước tràn nhỏ giọt nóng đến ai đó, phát ra tiếng kêu, những người này mới từ trong kinh sợ bừng tỉnh lại.
Hạ Trường Ninh ngượng ngùng, hận không thể tìm một cái động chui xuống. Đáng chết còn làm gì nắm lấy tay mình không buông, hại mình làm ra chuyện này vô cùng bối rối, xấu hổ. Quay đầu hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cấp tốc rút về tay mình,
— A.. ha..ha.. chuyện đó, thưa bà, bà.. Bà, tiếp tục.
Thương Ngự Thượng sờ mũi một cái, bị trừng mắt cảm thấy là mình ủy khuất, nắm tay của vợ mình còn không đúng sao, xem Trường Ninh xấu hổ hiện hết trên mặt,"Quên đi", sau này có cơ hội.
Bất quá xúc cảm thật không tệ, rất phù hợp hai bàn tay vừa vặn, không biết những chỗ khác độ phù hợp là như thế nào đây.
Bà Thương vui vẻ, cười ra tiếng,
— Ha ha, Trường Ninh đừng xấu hổ, sau này các con sẽ là vợ chồng.
Hạ Trường Ninh đầu đều nhanh cuối xuống tận đến ngực, thật sự là ngượng ngùng chết.
Thương Ngự Thượng đưa tay sờ sờ đầu Hạ Trường Ninh,
— Bà nội, bà còn có chuyện chính cần nói.
Ý chính là đừng lại chế giễu cháu dâu, là vợ anh đây, không nhìn thấy cháu trai người đau lòng sao.
Bà Thương cười mắng,
— Nhóc thúi, về nhà lại tính sổ với con.
Hơi ngừng một lát lại nói,
— Được rồi, không đùa Trường Ninh, chúng ta nói chuyện chính. Về sính lễ, bà Doãn có ý nghĩ gì, không ngại nói ra đi.