Cường Sủng Nam Thê

Chương 16



< Cường Sủng Nam Thê > Chương 16:

--------

  ☆, 16. Vô sỉ không giới hạn

--------

Thẳng đến khi được Thương Ngự Thượng đưa về nhà, Hạ Trường Ninh vẫn không nghĩ được rõ ràng, anh ta nói câu đó là có ý gì.

Vào phòng khách cậu nhìn thấy những người đang ngồi ở trên sofa là luật sư và người Doãn gia có đủ cả bà Doãn, Doãn Chi Niên, Tùng Mẫn.

Hạ Trường Ninh thu hồi suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cậu đơn giản cùng với người liên quan chào hỏi.

Luật sư lấy ra văn kiện đã chuẩn bị trước và thông báo rõ nội dung trong văn kiện cho mọi người rõ ràng, nội dung là về 10% cổ phần của tập đoàn Doãn Thế chuyển qua cho Hạ Trường Ninh dùng cái này mua đứt quan hệ cha con giữa Doãn Chi Niên và Hạ Trường Ninh, ngày mà Hạ Trường Ninh chính thức rời khỏi Doãn gia thì lấy ngày này làm chuẩn, từ đó trở đi sinh lão bệnh tử không còn liên quan.

Bà Doãn khuôn mặt tối sầm, Tùng Mẫn sắc mặt vặn vẹo loạn thành một đoàn.

Doãn Chi Niên sắc mặt cũng khó coi, mặc dù biết không có khả năng thay đổi quyết định của Hạ Trường Ninh, nhưng mà ông vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi,

_ Trường Ninh! Con nhất định muốn như thế này sao?

Hạ Trường Ninh rất bình tĩnh, hoặc là nói cậu đối với người cha này đã không ôm bất cứ hi vọng nào,

_ Tôi nghĩ chuyện này, đã không còn cần thiết phải tranh luận qua lại nữa.

Doãn Chi Niên giận dữ vì Hạ Trường Ninh có thái độ thờ ơ lãnh đạm mà bừng lên, tức giận đứng lên, ngón tay chỉ chỉ vào Hạ Trường Ninh lớn giọng quát,

_ Thật sự là uổn công nuôi dưỡng con nhiều năm, Hạ Trường Ninh lương tâm của con để chó ăn sao? Con thật sự một chút cũng không đoái quan hệ cha con sao?

Vỗ lên ngực con tự hỏi lương tâm xem, trừ việc kết hôn lần này, cha có gì sai lầm với con? Nếu như không phải bất đắc dĩ, con tưởng cha sẽ bỏ con mình đưa cho người khác sao?



Con cứ nhất định phải nắm chặt lấy chuyện này không buông sao? Ra khỏi nhà này, con cái gì cũng đều không phải, tưởng có Thương gia bao che thì con có thể muốn làm gì thì làm sao? Con chẳng lẽ không nghĩ đến một khi con bị chán ghét đuổi khỏi Thương gia, thì ai là người cuối cùng nhất mà con có thể dựa vào?

Doãn Chi Niên gầm thét âm thanh vang vọng khắp trong phòng khách.

Đối mặt người cha đang cuồng loạn, Hạ Trường Ninh vẫn y nguyên bất định như vậy. Một quyền đánh vào trên ghế sofa, Doãn Chi Niên bỗng nhiên ngồi ở trên sofa.

_ Con hận cha?

Doãn Chi Niên mặc dù nói là nghi vấn, nhưng ngữ khí xác thực là khẳng định.

Hạ Trường Ninh không có phản bác, cũng không trả lời, chỉ là đem văn kiện cùng bút đẩy lên trước mặt Doãn Chi Niên, ngữ điều réo rắt bình tĩnh,

_ Ký tên đi.

Tính chuyên nghiệp của luật sư rất cao, cầm lấy văn kiện đã ký tên, sau đó chào hỏi, công thành lui thân.

Hạ Trường Ninh đưa tiễn luật sư, không có lời nào muốn nói, Hạ Trường Ninh xoay người lên lầu. Doãn Chi Niên cúi đầu ra cửa.

Phòng khách mẹ chồng nàng dâu hai người khuôn mặt u ám vặn vẹo, mặt đối mặt ngồi cùng nhau.

_ Mẹ, quyết không thể để tiểu súc sinh kia đạt được.

Tùng Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

Bà Doãn ánh mắt cay nghiệt, khuôn mặt già nua nhăn nheo co giật không tự chủ

_ Hừ, cậu ta muốn lấy đi từ Doãn gia cái gì, phải xem tôi đáp ứng hay không.

_ Đúng vậy, mẹ, người đã nghĩ biện pháp ngăn cản tiểu súc sinh kia sao? Nhất quyết không thể để cậu ta lấy đi của Doãn gia chúng ta dù là một phân tiền.

Bà Doãn run rẩy vặn vẹo, trên khuôn mặt già tràn đầy tính kế,

_ Yên tâm, tôi sẽ không để cậu ta được như ý muốn.

Nghe lão mẹ có biện pháp, Tùng Mẫn hai mắt tỏa ánh sáng,

_ Mẹ, người nghĩ ra biện pháp, phải không?

Mẹ chồng nàng dâu hai người buông xuống đối chọi, cúi đầu hợp kế làm sao tính kế Hạ Trường Ninh.

Hạ Trường Ninh mới không ngó ngàng tới Doãn gia các người sẽ làm ra chiêu trò gì, mới đến trên lầu, liền nhận điện thoại của Thương Ngự Thượng.

_ Hiện tại làm cái gì?

_ Vừa mới giải quyết một chút việc, quá trình không phải hài lòng lắm, nhưng mà kết quả đều như nhau.

Hạ Trường Ninh không biết bắt đầu từ khi nào mà cậu tự nguyện cùng anh ta chia sẻ chuyện của bản thân, Hạ Trường Ninh nhíu nhíu đầu mày.



_ Trường Ninh, cậu còn có tôi.

Thương Ngự Thượng không phải là người biết an ủi người khác, nhưng câu này là thật lòng, nhất là sự tình liên quan đến Hạ Trường Ninh.

_ Ừm.

Không có lời lẽ hùng hồn gì bảo chứng, chỉ là một câu bình thường, nhưng lại có thể để người an tâm.

_ Báo cáo đánh giá từ Doãn thế vừa mới đưa đến.

_ Bọn họ muốn bao nhiêu?

_ Một số quỹ dự án mà Doãn thế thực hiện vẫn chưa được thu nhận. Mặc dù dự án của chính quyền thành phố đã được thanh toán trước, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ.

Phần còn lại phải được thanh toán bởi chính Doãn thế và khoản thanh toán cuối cùng sẽ được thông qua sau khi dự án được chấp nhận.

Đúng rồi. Quy mô của Doãn thế không đủ để hỗ trợ một khoản tiền lớn như vậy.

Việc thực hiện dự án của chính quyền thành phố cuối cùng sẽ khiến chuỗi vốn bị phá vỡ. Nếu như không có sự bơm vốn từ các tập đoàn khác, Doãn thế sẽ phải đối mặt với phá sản và trả nợ, đại diện pháp lý bên chính quyền sẽ đưa Doãn Thế đến việc kiện tụng vì phạm liên quan về kinh tế.

Vụ kiện này vào tù là kết quả cuối cùng.

_ Theo như tôi biết, chính quyền thành phố thực hiện công trình này không có bao nhiêu lợi nhuận. Vậy mà Doãn thế lại mạo hiểm giành lấy công trình này, đại khái chỉ là muốn đạt được danh tiếng trong ngành xây dựng một chút đi.

_ Ừm, đó cũng là một nguyên nhân, công trình lân này là một tay Doãn Hạo ra kế hoạch, dùng số tiền lớn áp đảo các nhà đầu tư khác tranh về tay quyền thực hiện công trình này.

Quỹ dự án này không nhỏ dựa vào khoản thu của công trình trước căn bản không đủ để chống đỡ toàn bộ kinh phí công trình, cho nên bắt buộc phải tìm nguồn tài chính lấp vào, nhưng mà loại việc phí lực này không ai muốn làm.

Thay vào đó nhờ người khác thông qua làm mai mối câu thông thì so ra tốt hơn nhiều chẳng hạn như Thương gia, cho nên Doãn thế đang gặp khó khăn về tài chính, lúc này mới đem chủ ý đánh tới trên người cậu.

_ Vậy thì cuối cùng là tôi có trị giá bao nhiêu tiền?

Hạ Trường Ninh bất lực hỏi.

Giọng nói trầm thấp truyền tới tiếng cười chậm rãi vang lên,

_ Ha ha, Trường Ninh, tôi rất thích cậu dùng phương thức này mà nói chuyện với tôi, cảm giác như chúng ta quen biết nhiều năm.

Hạ Trường Ninh rất khinh thường trợn trắng mắt,

_ Ấu trĩ, nhanh nói, tôi đến cùng trị giá bao nhiêu?

_ Doãn Thế lên tiếng muốn 30 triệu. Bản đánh giá báo cáo là Doãn Hạo làm.

Chuyện này có hai điều tin tức để Hạ Trường Ninh ngửi ra được chút chuyện không tầm thường



_ Đúng thật sự là sư tử ngoạm, cũng không sợ ăn nhiều tiêu hóa không tốt. Rõ ràng chỉ cần 20 triệu NDT, thế mà lên tiếng muốn 30 triệu NDT, chung quy thật ra là muốn được càng nhiều tiền hơn liền muốn oan uổng anh phí tiền.

Hạ Trường Ninh ngừng lại một chút rồi tiếp lời.

_ Doãn Hạo thật sự là tận tình tính toán, sau lưng giở trò, tính tình này cực giống người Doãn gia từ trong xương tủy.

Vĩnh viễn đều là đem người khác trở thành bàn đạp cho mình, chỉ là không biết là bàn đạp này có giẫm được không hay là rơi xuống đến thịt nát xương tan. Như vậy cũng là đáng.

Hạ Trường Ninh nói lời này rõ ràng bảo vệ anh, điều này làm cho Thương Ngự Thượng trong lòng đầy ấm áp. Tiền đối với Thương Ngự Thượng mà nói không tính cái gì, tư sản có vài trăm tỷ, Doãn thế muốn chút tiền này Thương Ngự Thượng thật không nhìn vào mắt, nhưng mà Hạ Trường Ninh vì vậy bất bình, như vậy ý nghĩa liền không giống nhau, ít nhất... có thể nói rõ là Hạ Trường Ninh là quan tâm, nhìn Thương Ngự Thượng bị người gài bẫy, liền cảm thấy thiệt thòi thay.

Thậm chí nhắc nhở anh ai đáng bị giáo huấn thì liền giáo huấn những người không biết trời cao đất rộng, ngu xuẩn kia.

Giữa hai người không còn là những người xa lạ không có chút quan hệ, mà sẽ vì đối phương cân nhắc, trong lòng có đối phương, vậy theo thời gian trở thành người yêu tin cậy, hỗ trợ lẫn nhau là hoàn toàn có thể.

_ À, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Anh nói bọn họ dám ở trong bản báo cáo đánh giá giở trò, vậy bọn họ sẽ chỉ báo cho tôi là 10 triệu NDT đi. May mắn là tôi sớm cùng anh hỏi qua, không thì thật sự là bị ăn mất rồi.

_ Trường Ninh, yên tâm, có tôi ở đây sẽ không để cậu thiếu dù là một chút.

Bỗng nhiên Hạ Trường Ninh cảm thấy Thương Ngự Thượng này cũng không tệ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy một mảnh ấm áp tràn đầy,

_ Ừm.

- -------

Hết chương 16

>>>>>>>>

Trans & edit: Chua cay tuyệt nhất

>>>>>>>>

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv