Edit: Ano
Có lẽ là bởi vì thanh âm của anh quá ôn nhu, cũng có thể là bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, cảm xúc cùng nước mắt tích tụ đã lâu trong lòng Thời Diên, dường như chỉ cần sơ hở là sẽ tuôn hết ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên cô có thể bộc lộ khía cạnh dễ bị tổn thương nhất của mình trước mặt một người mà không cần cân nhắc đến bất kỳ điều gì.
Đêm đó, cô không biết mình đã khóc bao lâu, nhưng cô mơ hồ nhớ rõ, chỉ cần cô khóc, anh đều ở bên cạnh dỗ dành cô.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chói chang, xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, chiếu lên bó oải hương đặt ở đầu giường thành một vầng sáng.
Thời Diên quên mất mình ngủ lúc nào, mở mắt ra, đầu óc như muốn nổ tung, phải một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh lại.
Căn phòng yên tĩnh, có vẻ anh đã rời đi.
Khi Thời Diên quay đầu sang một bên, cô nhìn thấy một cốc nước ấm trên bàn cạnh giường ngủ cùng với một tờ giấy ghi chú màu hồng dưới cốc.
Nét chữ trên đó mạnh mạnh mẽ, lộ ra cảm giác sắc bén không mềm dịu, giống như của mình, cô rất quen thuộc.
—Thức dậy thì uống nước trước.
Thời Diên cầm ly lên, tay cô bao trùm bởi một tầng ấm áp.
Dòng nước ấm chậm rãi theo thực quản chảy vào dạ dày, làm ẩm ướt đôi môi khô khốc vì say của cô, vị ngọt nhàn nhạt lan ra từ đầu lưỡi, khiến dạ dày bớt khó chịu.
Đó là nước mật ong.
Khóe môi Thời Diên bất giác cong lên một chút, cô xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trên bồn rửa, bàn chải đánh răng đã được bôi một ít kem đánh răng, yên lặng đặt ở đó.
Khi Thời Diên cầm nó lên, cô thấy trên gương còn có một tờ giấy ghi chú.
– Đừng khóc nữa.
Giọng điệu của anh hơi bá đạo.
Thời Diên mím môi để kìm lại khóe môi đang nhếch lên, gỡ tờ giấy ghi chú trên gương xuống, nhìn mình trong gương.
Nước da của cô trông không được tốt cho lắm, đôi mắt hơi đen, sưng như hạt óc chó, nhưng độ cong của khóe miệng thì dù thế nào cũng không thể kìm nén được.
Cười như một cô gái nympho.
*nympho (花痴): tương tự như simp trong tiếng Anh, chỉ những người phụ nữ đang cuồng si một chàng trai nào đó đến mức mất tự chủ
Thời Diên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng ngón tay ấn xuống theo cách thủ công.
Tắm rửa xong xuôi, Thời Diên đi vào phòng khách, ngửi thấy trong không khí có mùi ngọt ngào, lần theo mùi hương đó đi đến bàn ăn, nhìn thấy trên bàn có một hộp bánh trứng, mở nắp ra, mùi sữa thoang thoảng vào mũi, là món yêu thích của cô.
Bên cạnh còn có cháo và đồ ăn kèm, rất thanh nhẹ, thích hợp cho người sau khi say.
Đó rõ ràng là một việc nhỏ bình thường đơn giản, nhưng nó đột nhiên tạo ra một cảm xúc khác trong lòng cô.
Cô chậm rãi húp cháo, vừa định gói lại thì phát hiện tờ giấy bên dưới bát.
Vẫn là giọng điệu độc đoán và kiêu ngạo của ai đó.
–Gọi cho anh.
Thời Diên cười phá lên, đi đến sô pha tìm điện thoại, bấm dãy số quen thuộc.
Bốn chữ số cuối cùng của số điện thoại anh thực sự rất dễ nhớ.
0109, là sinh nhật của cô.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rất nhanh đã được người bên kia bắt máy, giọng nói trong trẻo dễ chịu truyền vào tai cùng như dòng điện, trầm ấm mà từ tính.
“Ăn xong chưa?”
Thời Diên khóe miệng vô ý thức giật giật: “Ừ.”
Để không lộ ra quá nhiều sự phấn khích, cô chỉ đáp một chữ, nghe có chút lãnh đạm. Hoàn toàn khác với sự nhiệt tình và chủ động của ngày hôm qua.
Ở đầu bên kia điện thoại, Bùi Kỵ vừa mới lên máy bay.
Chuyên cơ riêng, xung quanh không có người, anh ngồi xuống ghế, trầm giọng nói: “Tối hôm qua ôm anh, gọi anh là anh trai, hôm nay lại không nhận ra ai rồi sao?” Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, pha một chút châm chọc, rõ ràng là cố tình.
Ngữ điệu của anh lộ ra một chút ngả ngớn, âm cuối cố tình kéo dài, có ý muốn quyến rũ người ta.
“?”
Vô tình làm sắc mặt Thời Diên từng chút một đỏ lên.
………
Say rượu rồi làm bậy à?
Tại sao cô không nhớ?
Nghe bên kia im lặng, Bùi Kỵ biết rằng cô lại xấu hổ.
Tính cô mềm mỏng, không thích bị trêu chọc, mặt cô sẽ đỏ bừng khi nghe thấy một lời nào đó không đứng đắn.
Xem ra khi cần thiết vẫn phải cho cô uống chút rượu.
Khi nghĩ về điều đó, Bùi Kỵ đổi tay cầm điện thoại, giơ tay nới lỏng cà vạt.
Thời Diên không biết anh đang suy tính điều xấu xa gì, vì vậy cô chỉ cười nhẹ.
Lúc này, một người tiếp viên hàng không tuổi trẻ xinh đẹp đi tới, ôn nhu hỏi Bùi Kỵ: “Xin lỗi ông chủ Bùi, xin hỏi phi cơ có thể cất cánh được chưa ạ?”
Bùi Kỵ không giương mắt, giọng điệu lười biếng.
Tiếp viên hàng không mỉm cười gật đầu, trước khi đi lại nhịn không được lặng lẽ quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
Trên chiếc ghế sofa đơn rộng rãi, đôi chân dài của người đàn ông được bao bọc trong chiếc quần tây được cắt may tỉ mỉ, phong thái nghiêm nghị.
Đôi tay khớp xương rõ ràng cầm chiếc điện thoại di động trong tay, một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi đỏ, môi mím chặt, đường nét tuấn tú, toát ra khí chất không dễ gần.
Tuy nhiên, biểu cảm của người đàn ông trên điện thoại lúc này cực kỳ dịu dàng.
Nó không phù hợp với khí chất lạnh lùng và nghiêm khắc xung quanh anh, nhưng lại hòa quyện vào nhau một cách kỳ lạ lúc này.
Cô tiếp viên không dám nhìn nữa, thu lại suy nghĩ rồi vội vàng rời đi.
Cùng lúc đó, khi Thời Diên nghe thấy cuộc trò chuyện ở bên kia, cô ngay lập tức chuyển chủ đề hỏi: “Anh đang đi công tác phải không?”
Bùi Kỵ trầm giọng trả lời: “Ừm, anh phải đi nước ngoài giải quyết một số việc.”
Giọng của Thời Diên bất ngờ có vẻ mất mát “Được rồi … nhớ chú ý an toàn.”
Anh nhếch môi nói với giọng bình tĩnh, “Còn điều gì muốn nói không?”
Cô dừng lại, ngập ngừng thấp giọng hỏi: “Vậy…chúc chuyến đi của anh vui vẻ?”
Nghe đối phương không nói gì, Thời Diên cuối cùng cũng ý thức được đây không phải là điều anh muốn nghe.
Vậy anh muốn nghe cô nói gì?
…cô sẽ nhớ anh lắm?
Thật sến sẩm.
Thời Diên cắn môi, có chút xấu hổ khi nói ra.
“Em đợi anh trở về.”
Sau khi đỏ mặt vội vàng cúp điện thoại, không cho đối phương có cơ hội nói chuyện.
Cúp điện thoại, Thời Diên thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, kể từ ngày hôm qua, Thời Diên chưa bao giờ thực sự không có cảm giác gì với từ “yêu”, chính xác mà nói, mọi thứ xảy ra sau cuộc hội ngộ với Bùi Kỵ, đối với cô giống như một giấc mơ.
Bởi vì cô đã từng luôn cho rằng giữa họ có quá nhiều khó khăn, sẽ tạo thành quá khứ đau thương của nhau, thậm chí bị chia cắt bởi cái gọi là huyết hải thâm thù. Cho dù có quấn lấy nhau, hành hạ lẫn nhau, kết cục nhất định sẽ là chia ly.
Nhưng giờ đây, họ đã cùng nhau gặp lại bố và bà nội, cùng nắm tay nhau ăn lẩu, đi dạo trong công viên, làm rất nhiều điều bình thường, giản dị nhất như những đôi yêu nhau khác.
Quá khứ mà cô luôn cho là không thể xóa nhòa dường như giờ phút này đã trở nên vô nghĩa.
Vô tình, họ dường như có một kết cục mới, mà cô chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Một điều như vậy, được gọi là tương lai.
*
Chiều hôm sau, Thời Diên đáp máy bay về Bắc Thành.
Cô đã ở Nam Tầm hơn một tuần, nghe nói rằng vết thương của Phó Tư Niên đang hồi phục, không có vấn đề gì lớn, đoàn làm phim thông báo rằng sẽ tiếp tục công việc.
Vào đêm trở về Bắc Thành, Thời Diên đến bệnh viện thăm Phó Tư Niên trước.
Khu VIP chất đầy lẵng hoa do fan gửi đến, Thời Diên nhìn quanh phòng không tìm được chỗ để đồ cô mang theo.
Cô đang bối rối thì nghe thấy giọng nói trong trẻo ấm áp của Phó Tư Niên. “Tất cả đều là do người hâm mộ gửi đến. Quản lý của tôi không có thời gian để sắp xếp nó. “
Cô không còn lựa chọn nào khác là ôm hoa đi đến giường bệnh, Phó Tư Niên ngồi dậy, nhét kịch bản trên bàn cạnh giường ngủ vào ngăn kéo, đặt bó hoa cô mang đến gần bên mình.
Anh ta quay lại, đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô.
Sau khi nhìn qua một hồi, Phó Tư Niên mỉm cười nói: “Nghe nói mấy ngày trước cô cũng có một kỳ nghỉ ngắn, tâm trạng có vẻ rất tốt.”
Trên thực tế, không chỉ tốt, mà còn rất tốt.
Trước đây, trong đôi mắt của cô luôn ẩn chứa một nỗi buồn mơ hồ, tuy cô đang cười nhưng lại luôn khiến người ta đau lòng vô cớ.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt cô như hoa đào, u buồn dày đặc đã không còn thấy nữa, đôi mắt hạnh nhân trong trẻo, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Xem ra, việc cô đính hôn với ông chủ Bùi hẳn là thật, ít nhất anh ta có thể nhìn ra hiện tại cô sống rất tốt.
Phó Tư Niên đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Thời Diên không biết anh ta đang suy nghĩ gì, vì vậy cô chỉ cười nhẹ.
Nghĩ tới điều gì, anh ta lại nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, nghe nói ngày mốt cô được mời đến dự tiệc cuối năm của Tinh Kỳ phải không?”
Thời Diên không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng cô vẫn gật đầu..
Phó Tư Niên do dự một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi nghe nói rằng Bạch Cẩm Trúc, vợ của chủ tịch Tinh Kỳ, cũng sẽ tham gia.”
Phó Tư Niên đã biết vài năm trước rằng Thời Diên là học sinh của Bạch Cẩm Trúc.
Khi đó, anh chỉ thoáng thấy trong giảng đường của Đại học Bắc Thành, sau đó thì cố gắng tìm hiểu một số tin tức về Thời Diên.
Cô đến từ Nam Tầm với tài năng khiêu vũ xuất chúng, từng giành được giải trong cuộc thi khiêu vũ thế giới Taoli khi còn rất trẻ, được Bạch Cẩm Trúc, nữ vũ công nổi tiếng nhất trong giới khiêu vũ lúc bấy giờ, yêu thích.
Cô cũng là học sinh đầu tiên được Bạch Cẩm Trúc, người nổi tiếng kén chọn, đưa ra nước ngoài để huấn luyện đặc biệt, điều này cho thấy bà ấy coi trọng cô như thế nào.
Ngay khi mọi người trong ngành đang nóng lòng chờ đợi một ngôi sao mới xuất hiện, thì đột nhiên có tin tức rằng Bạch Cẩm Trúc đã trở về Hoa Kỳ một mình.
Trong lúc nhất thời, trong giới đã đưa ra nhiều ý kiến trái chiều, có người thở dài, có người xem trò vui, nhưng không ai biết vì sao Bạch Cẩm Trúc lại từ bỏ học sinh yêu thích của mình, cũng không có tin tức gì về việc Thời Diên tham gia cuộc thi.
Nghe nói rằng cũng có vô số học viện khiêu vũ hàng đầu trong và ngoài nước đang cố gắng liên hệ với cô, mời cô đăng ký học, thậm chí còn tuyển sinh đặc cách, nhưng họ đều không nhận được bất kỳ hồi âm nào. Dần dần như vậy, cô gái được cho là sẽ tỏa sáng trong giới khiêu vũ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, lặng lẽ biến mất.
Nhiều năm sau, khuôn mặt của cô gái đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn, nhiều người đã bất ngờ nhận ra cô.
Những tin đồn đã lắng xuống một lần nữa nổi lên, thậm chí trở nên đặc biệt ác ý vì lòng ghen ghét.
Có người bảo rằng sở dĩ cô từ bỏ việc cùng Bạch Cẩm Trúc ra nước ngoài học khiêu vũ chẳng qua là vì muốn tiến vào giới giải trí để kiếm tiền, dù sao cũng không gì có thể kiếm tiền nhanh hơn là ngành giải trí.
Vì vậy, khi mới ra mắt, cô đã bị chỉ trích và tẩy chay không biết bao nhiêu lần.
Trong suốt những năm tháng hoạt động trong làng giải trí, cô chưa một lần khiêu vũ trước ống kính.
Phó Tư Niên đã cho người đến kiểm tra mới phát hiện ra rằng vào thời điểm đó, bà của Thời Diên đột nhiên bị bệnh nặng. Nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng sự thật không chỉ đơn giản như vậy.
Dù thế nào đi nữa, khi cô từ bỏ khiêu vũ, cô và Bạch Cẩm Trúc nhất định đã cắt đứt liên lạc.
Đó là lý do tại sao anh ta chủ động đề cập với cô.
Thời Diên rất tinh tế, nên tất nhiên cô có thể nghe được ngụ ý trong lời nói của Phó Tư Niên. Chỉ là không ngờ anh ta biết chuyện này, trong lòng kinh ngạc, có chút cảm thán.
Cô cụp mắt xuống, sau một lúc im lặng, cô mỉm cười cảm kích với anh ta.
“Cảm ơn vì đã nói với tôi, thầy Phó. Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến tôi hết.”
Anh ta nhân cơ hội chuyển đề tài, cùng cô tán gẫu một hồi về những cảnh còn lại của “Đắm Chìm”.
Khi thời gian gần hết, Thời Diên đứng dậy từ biệt.
Từ bệnh viện trở về nhà, Thời Diên thay giày bước vào nhà, trong phòng trống rỗng, yên tĩnh đến mức một tiếng vang cũng có thể nghe thấy.
Cô đi vào phòng tắm tắm rửa, mặc áo ngủ đi ra, đi đến tủ đầu giường ngồi xổm xuống.
Thời Diên hít một hơi thật sâu, do dự một lúc lâu, cuối cùng từ từ mở ngăn kéo dưới cùng.
Trong ngăn kéo có một số danh hiệu và bằng khen, tất cả đều được niêm phong cẩn thận bằng màng bảo vệ, đóng khung lại.
Cô cẩn thận lấy ra một trong những chiếc cúp, lặng lẽ nhìn nó một lúc, ánh sáng trong mắt cô dần dần mờ đi.
Ánh đèn vàng ấm áp lặng lẽ chiếu xuống, chiếc cúp vàng cũng tỏa sáng.
Không biết qua bao lâu, cô yên lặng đem cúp bỏ lại vào, vừa định thu tay lại, khóe mắt thoáng thấy hộp trang sức bên cạnh.
Lông mi khẽ rung, cô cầm hộp trang sức lên, mở nắp ra.
Một chuỗi vòng tay nằm lặng lẽ bên trong, và một vài viên kim cương mỏng lấp lánh dưới ánh đèn.
Qua nhiều năm, mặc dù được chăm sóc cẩn thận, nhưng chiếc vòng tay bạc đã hơi phai màu và trở nên xỉn màu.
Trong đầu không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng ngày đó nhận được chiếc vòng tay này, tim Thời Diên lại đập rộn ràng.
Chính anh đã không ngại lao vào công việc, đến võ đài quyền anh để đánh nhau để dành tiền mua chiếc vòng tay đó cho cô.
Đầu ngón tay cô khẽ run, cô cầm chiếc vòng từ trong hộp lên, không ngờ vừa cầm lên, chiếc vòng đột nhiên bị gãy.
Thời Diên vội vàng cất chiếc vòng tay trở lại chiếc hộp, định ngày mai sẽ đến một cửa hàng trang sức để sửa chiếc vòng bị hỏng.
Cô vừa đặt chiếc hộp lên giường thì điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên.
Nhìn thấy số của Bùi Kỵ trên màn hình, Thời Diên nhấc máy.
Không ngờ vừa kết nối điện thoại, trên màn hình lại xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Thời Diên sửng sốt một lúc, lát sau mới kịp phản ứng.
Đây! Là! Cuộc! Gọi! Video
Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt có chút mệt mỏi, cổ áo sơ mi tùy ý buông lỏng, toát ra phong thái có phần xốc xếch, phóng túng.
Anh nhìn thẳng vào màn hình bằng đôi mắt sâu thẳm, giọng anh khàn khàn.
“Vừa mới tắm xong?”
Thời Diên sửng sốt: “Làm... Làm sao anh biết?”
Bùi Kỵ nhướng mày, ánh mắt không chút kiêng dè rơi vào vùng da trắng nõn trên ngực cô, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Sau khi nhìn thêm vài lần, anh chậm rãi trả lời: “Bởi vì em không mặc nội y.”
Thời Diên theo tầm mắt của anh nhìn xuống, đồng tử của cô đột nhiên co lại.
Cô lập tức lấy tay còn lại che ngực, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, “Bùi Kỵ!
“Ừm, ừm.”
“…”
Máu nóng trong nháy mắt xông lê.n đỉnh đầu, hỏa khí nhanh chóng tuôn ra, Thời Diên như đang bốc cháy
Anh vẫn đang nhìn một cách không kiêng dè như vậy!
“Anh có thể đừng như vậy nữa được không…”
Thời Diên không biết mắng người, vì vậy cô cố gắng lắm mới bật ra được một từ.
“Lưu manh.”
Trên màn hình, người đàn ông nới lỏng cà vạt, thản nhiên hỏi cô: “Thế này là lưu manh hả?”
“…”
Thời Diên không nói nên lời.
Chứ gì nữa.
Cô di chuyển máy ảnh lên, ngay lập tức biến mất khỏi màn hình.
Bùi Kỵ vẫn nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Mái tóc đen của người phụ nữ mềm mại xõa xuống bờ vai trắng như tuyết, đuôi tóc còn hơi ướt, những giọt nước nhỏ xuống theo xương quai xanh, rơi xuống đâu đó trên chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, tỏa ra một màu sẫm, thấp thoáng đâu đó. Trên mặt không trang điểm, nước da trắng nõn trong veo, chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú, môi hơi hồng, thuần khiết như thiên sứ.
Càng sạch sẽ càng khiến người ta muốn ức hiếp.
Bùi Kỵ kìm nén dục ý trong mắt, yết hầu của anh lăn lộn vài vòng.
Sau một lúc im lặng, anh trở lại bình thường, không có nghe ra bất thường trong giọng nói của anh nữa.
“Sao lần trước không mặc cái này?”
Lần trước? Là khi nào chứ?
Ồ, là lúc cô chủ động lên đảo tìm anh.
Sao anh lại muốn cô mặc váy ngủ hai dây đi tìm anh?
Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm anh lộ ra một tia uy hiếp, ngữ khí Thời Diên lạnh lùng: “Em cúp điện thoại!”
Bùi Kỵ cười thầm, đột nhiên lại hỏi cô: “Sáng mai em có ở nhà không?”
Thời Diên không theo kịp tốc độ thay đổi chủ đề, vì vậy cô cứ vô thức trả lời, “Vâng, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Anh càng nói càng bí ẩn, Thời Diên hơi tò mò.
Cho đến sáng hôm sau, khi người chuyển phát nhanh nhấn chuông cửa, Thời Diên gấp gấp ra nhận, khi điện thoại reo mới quay trở lại phòng khách.
Vừa kết nối, giọng nói của Bùi Kỵ đã vang lên ở đầu bên kia của điện thoại.
“Nhận được chưa?”
Cô nhẹ nhàng đáp: “À, em mới nhận được”.
Thời Diên đặt điện thoại lên trên ghế sofa để mở hộp.
Vừa mở gói quà ra, cô đã giật mình.
Váy…váy ngủ?
Là một thương hiệu rất đắt tiền, với giá tiền hơn năm con số.
Trên cùng bộ váy ngủ là đai đeo đen bằng tơ tằm, chất liệu cực kỳ mềm mại như lụa, kiểu dáng là kiểu dây treo đơn giản, không có bất kỳ chi tiết nào kỳ lạ khó chấp nhận mà cô đã tưởng tượng, đơn giản mà tao nhã.
Lật xuống, lại là một bộ váy ngủ màu đỏ, màu sắc rực rỡ hoa lệ, hơn nữa còn có nét tinh xảo, mượt mà như tơ, dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể xé nát.
Nhìn xuống, hóa ra là cả một hộp lớn chứa đầy váy ngủ.
Cô khó hiểu, theo bản năng buột miệng hỏi: “Mua nhiều như vậy làm gì?”
Đen, đỏ, lam…Là cho cô gom đủ bảy màu để triệu hồi rồng sao?
Đầu dây bên kia im lặng, sau đó là tiếng sột soạt, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, giọng điệu mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy.
“Bởi vì một cái sẽ không đủ cho em mặc.” (Gì dãy má – _ -)
“?”