Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 8-1: Tiểu quỷ phát uy



Edit: Kiri

Không cần phải nói, cô nương trong sương phòng trên lầu ba, chắc chắn là Lãnh Hạ!

Mà người hẹn gặp này rốt cuộc là ai, trong lòng Lãnh Hạ cũng đã có dự đoán, nàng hỏi: “Người đó là ai, ở đâu?”

Gã sai vặt mờ mịt lắc đầu, Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, cho hắn lui ra.

Đến lúc trong phòng còn toàn người một nhà, nàng hỏi Chung Vũ: “Nam nhân dự thi kia có tra được gì không?”

Vừa dứt lời, một nam nhân hai mắt sáng rực lên, hai nam nhân ngập trong mùi chua……

Còn những khán giả khác thì đều cúi đầu xuống, chuyên tâm ăn cơm!

Hai ngọc thủ vươn ra, mỗi bàn tay đặt ở sau gáy một nam nhân, đánh bay mùi chua đi, Chiến Bắc Liệt và Thác Bạt Nhung cùng ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn.

Lãnh Hạ và Hoa Thiên thu tay về, cùng nhìn về phía Chung Vũ.

Chung Vũ suy nghĩ một chút rồi hơi kinh ngạc: “Thuộc hạ cứ nghĩ là người nọ sẽ không dùng thân phận thật dự thi… không ngờ lại là hắn!”

Nhìn sắc mặt kỳ quái của nàng, Lãnh Hạ nhướn mày hỏi: “Người này rất nổi danh sao?”

Chung Vũ đặt chiếc bánh bao đang cầm xuống rồi đáp lời: “Đó là một tiên sinh dạy học, họ Liễu…..”

Lãnh Hạ nâng mắt, ngạc nhiên nói: “Họ Liễu?”

Chung Vũ ở Di thành đã nhiều năm như vậy mà cũng chỉ biết họ của nam nhân đó thôi ư?

Chung Vũ gật đầu, vuốt đầu nói: “Vâng, Vương phi, hắn ở ngoại ô phía nam của Di thành, cũng có chút danh tiếng, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, bao nhiêu quan lại ra giá trên trời, muốn mời hắn đến phủ dạy con cái của mình nhưng người nọ lại rất thanh cao, coi tiền tài như cặn bã, chỉ ở đó dạy những đứa trẻ nghèo khổ không có tiền đi học. Tính tình hắn cũng có chút kỳ quái, ít có quan hệ với người khác, càng hiếm khi vào thành, cho nên cũng chỉ nghe danh mà không thấy mặt, nhắc đến hắn, mọi người cũng chỉ gọi một câu Liễu tiên sinh.”

“Liễu tiên sinh này…” Lãnh Hạ vuốt cằm đoán: “Cũng không đơn giản như vậy a!”

Chưa nói đến hắn cực kỳ nhạy cảm, có thể nhận ra nàng đang nhìn hắn ngay lập tức, đồng thời tìm được vị trí của nàng, và ánh mắ hắn nhìn Hoa Mị và Công Tôn Minh, có hận ý lóe lên trong chớp mắt, đây chắc chắn không phải người bình thường, hơn nữa còn có quan hệ với thích khách, sử dụng công phu ám khí vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả Thác Bạt Nhung cũng bị thương.

Tiên sinh dạy học, lừa quỷ à!

“Tiên sinh dạy học tính tình cổ quái, ẩn nấp ở ngoại thành phía nam dạy học cho đám trẻ con nhà nghèo, rốt cuộc là coi tiền bạc như cặn bã hay là có bí ẩn gì không muốn người khác biết…..” Chiến Bắc Liệt đứng dậy, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, hạ lệnh: “Tiếp tục tra!”

“Rõ, gia!” Chung Vũ ôm quyền đáp lời rồi hỏi lại: “Vương phi, không gặp sao?”

Lãnh Hạ mỉm cười, phun ra đáp án trong ánh mắt chờ mong của Hoa cô nương: “Không đi!”

Hoa Thiên cũng chạy đến góc tường, ngồi vẽ vòng tròn với Thác Bạt Nhung thôi.

Chung Vũ khó hiểu: “Tại sao lại…. không đi gặp hắn?”

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, cùng cười khẽ: “Biết người biết ta!”

Bọn họ tuyệt đối sẽ không cầm lưỡi dao, dù vị Liễu tiên sinh này là địch hay bạn, nhất định cũng phải nắm đằng chuôi.

Người nọ chắc là cũng hoài nghi đại hội mỹ nam lần này, hơn nữa còn nghi ngờ tiểu quan quán, lần mời này chỉ là thử, ngay cả địa điểm mời cũng không nói, có lẽ là muốn chứng thực xem bọn họ có thể tra ra hắn không, nếu cứ thế mà đi đến ngoại ô, chẳng phải là tự bại lộ bản thân sao?

Đến lúc đó, chắc chắn là tùy ý đối phương điều khiển!

Muốn gặp mặt?

Được, chờ tư liệu của người đặt đầy đủ trên bàn ta đã!

Chung Vũ hiểu ra vài phần, sùng bái nhìn hai người, và nốt chỗ cơm còn lại rồi hấp tấp đi ra ngoài.

Một ánh mắt ghét bỏ thoáng qua, hai người quay đầu lại nhìn thì thấy Mộ Nhị ngơ ngác gặm một cái bánh bao, ánh mắt nhìn họ lộ rõ vẻ xem thường.

Với đầu của Mộ Đại thần y đương nhiên là không hiểu tại sao chỉ một việc đơn giản như thế mà họ lại nghĩ thành vô cùng phức tạp, cong cong vòng vèo, không hiểu và cũng rất xem thường, sống như vậy, thật mệt mỏi!

Chiến Bắc Liệt trừng mắt, Lãnh Hạ khiêu mi……

Mộ Đại thần y chậm rãi chuyển động cổ, đuôi mắt cũng không phân cho hai người chút nào, rất có vài phần thanh cao không không muốn làm bạn với họ.

Một đôi phu thê bưu hãn quyết đấu với một thần y ngốc nghếch, trong lòng khán giả reo hò liên tục: Sống mái với nhau đi, sống mái với nhau đi!

Đuôi mắt lặng lẽ liếc ba người, mặt lại rất chuyên chú gẩy gẩy cơm trong bát, như là hận không thể nhét luôn đầu vào bát cơm vậy.

Đương nhiên Đại Tần Chiến thần sẽ không để họ được như ý, bĩu môi lầu bầu một câu ‘Kẻ lỗ mãng’ rồi ôm tức phụ đã ăn no về phòng.

Đương nhiên, trước khi đi còn không quên đánh bay mỗ tiểu hài tử muốn đi cùng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv