Thành Trường An.
Hôm nay, là ngày đại hôn của Chiến Bắc Việt và Niên Tiểu Đao!
Niên Tiểu Đao không có nhà mẹ đẻ nên xuất giá từ sòng bạc Tứ Hải, cưỡi ngựa đi, đúng vậy, tân nương cưỡi ngựa, mặc hỉ phục của tân lang, đi bên cạnh Chiến Bắc Việt là tân lang thật sự.
Đại hôn của hai tân lang thật sự khiến bách tính trong thành Trường An mở rộng tầm mắt, trợn mắt há hốc mồm, thế phong nhật hạ nhân tâm bất cổ a!
(Thế phong nhật hạ nhân tâm bất cổ: Nguyên văn là “thế phong nhật hạ, đạo đức luân tang, nhân tâm bất cổ” = “Thói đời lụi bại, đạo đức chẳng còn, con người không còn chân chất)
Chiến Bắc Việt vô cùng vui mừng, cả đường đi đều cười toe toét, không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Thái Bản………”
Niên Tiểu Đao trợn mắt nhìn hắn: “Đừng làm ta mất mặt!”
Nói thì nói thế nhưng khóe miệng nàng cũng không nhịn được mà cong lên.
Cuối cùng đoàn rước dâu cũng đi đến trước cửa Việt Vương phủ, pháo nổ vang, hai tân lang nhảy xuống ngựa, tay trong tay bước vào hỉ đường.
Tiểu Tiêm nắm tay Thập Thất, hai đứa bé xinh xắn đáng yêu tựa như Kim Đồng Ngọc Nữ rải hoa đi đầu.
Chủ hôn là Lãnh Hạ, nàng nháy mắt mấy cái với Thập Thất rồi nói: “Nhất bái thiên địa!”
Hai người quỳ xuống, cúi đầu lạy trời đất.
“Nhị bái cao đường!”
Chỗ cha mẹ là Chiến Bắc Diễn híp hai mắt hồ ly cười như gió xuân ấm áp và Tiêu Phượng vẻ mặt hưng phấn, cười vui vẻ.
“Phu thê giao bái!”
Niên Tiểu Đao và Chiến Bắc Việt đứng đối diện nhau, đều có vài phần khẩn trương, sau cái lạy này, hai người sẽ là phu thê thật sự!
Hắn nuốt nước miếng một cái, căng thẳng nói: “Tiểu…… Tiểu Thái Bản……..”
Niên Tiểu Đao cũng có vài phần lo lắng, kéo kéo cổ áo, lắp bắp: “Sao…. sao……. Tiểu bá vương?”
Hắn trừng mắt —— nàng mau lạy a!
Nàng cũng trừng mắt —— sao ngươi không lạy?
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ —— cùng nhau lạy!
Bốp!
Hai người va đầu vào nhau rồi ngã phịch xuống đất.
Khách khứa trong sảnh đường đều cười to, tiếng cười vui vẻ vang lên trong phòng, chỉ là trong tiếng cười kia trần đầy ý chúc phúc vui mừng.
Lãnh Hạ bóp trán: “Buổi lễ kết thúc!”
Mọi người vỗ tay như sấm.
Niên Tiểu Đao xoa xoa đầu, đạp cho hắn một cước, mắng to: “Ngươi là đồ ngốc!”
Chiến Bắc Việt bị đá, lẩm bẩm: “Nàng chả thế…”
Sau đó, mọi người thấy trong phòng……
Mỗ tân lang tấn công mỗ tân lang, mỗ tân lang phản công mỗ tân lang.
Mỗ tân lang đánh một quyền.
Mỗ tân lang nhanh chân bỏ chạy, mỗ tân lang lập tức đuổi theo.
Hai tân lang ngươi đuổi ta chạy, một chui xuống bàn, chân như bôi thêm mỡ, một chạy nhanh như thỏ, chống tay thở dốc: “Đừng….. đừng để ta bắt được ngươi!”
Khách khứa vỗ bàn vui vẻ cười, vỗ tay hò hét ‘Chạy mau’,’Mau đuổi theo’, cả phòng gà bay chó sủa, tuyệt đối là hôn lễ vui vẻ nhất trong lịch sử.
Cuối cùng, khách khứa kéo hai tân lang để hòa giải, và Chiến Bắc Việt đọc to ‘Gia quy mười điều’ để kết thúc hôn lễ.
Sức ảnh hưởng của Gia quy mười điều không kém một quả bom.
Trong khi mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Chiến Bắc Diễn và Chiến Bắc Liệt, vẻ mặt đương nhiên, hai người liếc nhau, nét mặt ẩn chứa sự kiêu ngạo mà chắc chắn là toàn bộ nam nhân khắp thiên hạ đều không thể hiểu.
Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, gật đầu: “Nam nhân Chiến gia ta…….”
Chiến Bắc Liệt nhướn mày, nói tiếp: “Phải thế!”
Hai người cùng nói: “Bắc Việt, hảo dạng!”
Tiểu bá vương Chiến Bắc Việt đọc xong, liền được đẩy vào động phòng, đi theo sau là một chiếc đuôi nhỏ ngượng ngùng, thỏ thẻ nói: “Tiểu Tiểu Tiểu…… Tiểu Tiêm, có có có….. có thể ngủ ở giữa… giữa…. cha mẹ rồi!”