Cùng với trận hỏa hoạn đốt cháy Tùng lâm, tên Mộ Dung Lãnh Hạ – Tây Vệ Nữ hoàng lại vang danh thiên hạ thêm lần nữa!
Sau nửa tháng biến mất, rốt cuộc cũng phát hiện tung tích của họ, nhưng mười vạn đại quân mai phục mà lại không chặn nổi bốn trăm người, treo đầu dê bán thịt chó, bắt giặc trước bắt vua, lừa dối, bịa đặt, mượn đao giết người, ba mươi sáu kế được vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, ba cánh quân đều bị nàng đùa bỡn!
Mà cuối cùng, Tùng lâm lớn như thế, bị một hồi đại hỏa đốt sạch.
Tròn mười vạn đại quân, chết chết thương thương, có thể chạy thoát khỏi cánh rừng mà không sao chỉ có hơn ba vạn người.
Không đánh mà thắng, giải quyết gần bảy vạn đại quân Nam Hàn, thiên hạ ồ lên!
Dù là Hoa Mị, nghiến răng giận dữ nhưng cũng không thể không thừa nhận, đây quả thực là một kỳ tích, mà nữ nhân kia, nữ nhân tên Mộ Dung Lãnh Hạ kia…….
Quả là một kỳ nữ tử!
Mà lúc này, trong quân doanh Nam Cương.
Tiêu Trấn Kiền ngồi ở ghế chủ vị, chậm rãi nói: “Đầu tiên là thả khói… khụ…. khiến cho cánh quân thứ nhất chú ý, lặng yên không tiếng động giải quyết đội điều tra, tra xét quan hệ giữa hai cánh quân rồi thay binh Nam Hàn ngụy trang làm binh sĩ, nhân cơ hội bắt giữ chủ tướng, lệnh cho đại quân buộc chân lại không thể đuổi theo rồi giết chủ tướng tháo chạy!”
“Chủ tướng chết, bốn vạn đại quân tất loạn, một lòng báo thù thay chủ tướng! Mà lúc này, các ngươi thừa dịp đối phương truy kích, lại ngụy trang lừa gạt chủ tướng thứ hai, để họ nhầm rằng kẻ đuổi theo phía sau là các ngươi, sắc trời tối đen lại thả…. khụ…. khói… khụ…. dày đặc…… hai nhóm người không có quan hệ gì nên không phân biệt rõ, nhóm thứ nhất chỉ chú tâm báo thù, nhóm thứ hai lại vội vã bắt người lập công, cứ như vậy tự giết lẫn nhau!”
“Đến cánh quân thứ ba, vì trời đã sáng, mà truy binh phía sau cũng đã phát hiện tiết mục lừa đảo nên không thể dùng những cách trước, quyết định nhanh chóng, mở đường máu thoát thân!”
Tiêu Trấn Kiền vừa nói vừa tán thưởng nhìn Lãnh Hạ, trong mắt tràn đầy sự bất ngờ.
Ba cánh quân chặn đường gần mười vạn, nếu là người bình thường thì chỉ sợ chân đã mềm nhũn ra rồi chứ đừng nói là nghĩ cách, có khi đã trực tiếp ra mặt đầu hàng!
Mà nữ tử này, bình tĩnh, cơ trí nhạy bén, can đảm cẩn trọng, thủ đoạn sắc bén!
Cuối cùng trực tiếp đốt trụi Tùng lâm, Tây Vệ Nữ hoàng, quả thực phi phàm!
Tiêu Trấn Kiền cảm thán, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Mộ Nhị cứ mỗi lần ông nói đến hai chữ ‘thả khói’ lại lạnh lùng quét ánh mắt oán niệm về phía này.
Mộ Đại thần y, lúc này đã rửa mặt thay y phục, khôi phục bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày, nhưng khuôn mặt không hề bớt đi chút oán niệm nào, nhìn Lãnh Hạ không chớp mắt.
Không chỉ Tiêu Trấn Kiền đang nhìn mà mọi người trong lều đều lặng lẽ chú ý Lăng Tử, sợ hắn đột nhiên nổi giận, hạ độc thủ với phụ nữ có thai.
“Khụ……” Tiêu Trấn Kiền ho khan một tiếng rồi hỏi: “Người đã sớm đoán viện binh sẽ tới sao?”
Bốn trăm đối chiến ba vạn, chênh lệch này quá xa, như thế có khác gì đi chịu chết đâu.
Lãnh Hạ lại lắc đầu.
Trong ánh mắt khó hiểu của Tiêu Trấn Kiền, nàng mỉm cười: “Ta không biết sẽ có viện binh, nhưng dù chỉ có bốn trăm người, thuộc hạ của ta có thể lấy một địch mười, tuyệt đối có thể thành bốn nghìn người thậm chí nhiều hơn nữa……..”
Nàng nhún vai, nhàn nhạt phun ra: “Không có gì là trăm phần trăm, nếu có người mãi mãi thuận buồm xuôi gió, vậy ta bội phục, nhưng những hoàn cảnh thế này lúc trước đã gặp qua không ít, chỉ cần có một tia hy vọng thì nhất quyết không thể bỏ qua!”
“Hay!” Tiêu Trấn Kiền vỗ án, kích động nhìn nàng, khen ngợi: “Rất quyết đoán!”
Ánh mắt ông tỏa ra những tia sáng cực nóng, chăm chú nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, như là một con sói đói đang nhìn thịt vậy…..
Dưới ánh mắt như thế, bình tĩnh như nàng, cũng không khỏi nổi da gà, nàng bưng chén trà lên, đang định uống…..
“Dừng lại!” Một tiếng hét lớn truyền đến.
Tiêu Trấn Kiền căng thẳng lao đến cướp chén trà trong tay nàng, lòng như lửa đốt răn dạy: “Mang thai sao có thể uống trà!”
Đại Tần Chiến thần có lòng chiếm hữu vô cùng lớn, nổi giận!
Mỗ nam nghiến răng, đè nén cảm xúc muốn đánh người, thầm nhủ trong lòng.
Tốt xấu gì cũng là trưởng bối, tốt xấu gì cũng là trưởng bối………
Bỗng nhiên, hắn sửng sốt, chỉ thấy Tiêu Trấn Kiền vừa lẩm bẩm vừa len lén liếc Lãnh Hạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, mà hai gò má còn hơi ửng hồng.
Đại Tần Chiến thần trợn mắt!
Lão lưu manh này!
Hắn đen mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Trấn Kiền, tai khẽ động, bỗng nhiên sửng sốt.
Chỉ nghe Đại tướng quân, oán niệm lẩm bẩm: “Tại sao lão tử lại không có con gái như thế! Tại sao tại sao tại sao…… làm rạng rỡ tổ tông a!”
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, rốt cuộc cũng yên tâm, thì ra là vừa ý tức phụ lão tử, muốn nhận con gái!
Tiêu Trấn Kiền thật sự muốn thế, ông giống như Chiến Bắc Liệt, luôn mong có một đứa con gái, nhất là một đứa con gái oai hùng hiên ngang, kế thừa sự nghiệp của mình, chinh chiến sa trường không thua nam nhi!
Đến lúc đó, hai cha con đứng trước đại quân, suất a!
Nhưng trời không chiều lòng người, trước đó chỉ sinh hai đứa con trai, mong chờ mãi, cuối cùng cũng có một cô nương!
Từ nhỏ đã nuôi dạy như nữ tướng, ai ngờ, tư thế oai hùng hiên ngang là có, nhưng chinh chiến sa trường lại không, tuổi nhỏ đã bị hồ ly kia lừa đi, thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp gả vào Hoàng cung.
Càng nghĩ, Tiêu Trấn Kiền càng ngứa răng, tiện hồ ly này!
Cứ nghĩ là mộng này vỡ rồi, ai ngờ, trời không tuyệt đường người a, giờ lại rơi xuống một đứa sẵn có…..
Nhìn thế nào cũng thấy thỏa mãn, nhìn thế nào cũng thấy thích, đây mới đúng là lão tử sinh!
Lãnh Hạ nuốt nước miếng một cái, dịch người vào trong, thật sự là ăn không tiêu ánh mắt này, Lãnh Hạ dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng ấm áp.
Hai kiếp làm người, kiếp trước là cô nhi, trừ Kiều Thanh thì không có bất kỳ người thân nào, ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.
Kiếp này, càng không cần phải nói, cha mẹ thì có, nhưng cha ruột của Mộ Dung Lãnh Hạ là loại người gì?
Đây là lần đầu tiên, có người nghiêm nghị quát nàng như vậy…..
Lãnh Hạ mỉm cười, cầm chén trà đứng lên kính Tiêu Trấn Kiền: “Ta và Tiêu Phượng vốn tình như tỷ muội, nếu đã là phụ thân của Tiêu Phượng, thì cũng để ta gọi một tiếng nghĩa phụ.”
Tiêu Trấn Kiền sững sờ nhìn chén trà trước mặt, rồi kích động đoạt lấy, như là sợ Lãnh Hạ lấy lại, ngửa cổ lên uống cạn.
Ông ngửa mặt lên trời cười to, hào sảng cực kỳ mừng rỡ, vẻ chín chắn biến mất sạch, giống như là một đứa trẻ được kẹo ăn, rất vui sướng kích động!
Tiếng cười truyền đi cực xa, một lúc sau, ông nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, hai mắt hơi ươn ướt: “Tốt! Tốt! Con gái ngoan!”
Lãnh Hạ cũng cong khóe môi, trong lòng cũng thấy ấm áp, nàng nhìn ra ngoài, tối nay sắc trời rất tốt, trăng sáng treo cao, sao sáng khắp trời…….
Tới thế giới này, nàng có người yêu, có con, có tỷ muội, có bằng hữu…..
Bây giờ, ngay cả phụ thân cũng có!