Hoàng cung Đông Sở.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ rời khỏi dịch quán, bước dưới làn mưa lất phất chậm rãi đi đến Hoàng cung.
Lúc đầu hai người ngồi xe nên đến khá sớm, liền xuống xe đi bộ thưởng ngoạn phong cảnh, Hoàng cung Đông Sở không giống Đại Tần cương ngạnh, Bắc Yến to lớn hào hùng, Tây Vệ xa hoa rộng rãi, mà cho người ta một cảm giác lịch sự và tao nhã.
Cầu nhỏ, suối trong, liễu rủ, đê cao, hòn non bộ, mọi thứ đều khiến người khác có cảm giác như trong mơ.
Tiểu thái giám dẫn đường chỉ vào một cung điện ở phía trước giới thiệu cho họ: “Vệ Hoàng, Liệt Vương, chính là phía trước.”
Một tiếng the thé vang lên: “Vệ Hoàng đến, Liệt Vương đến!”
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ bước vào trong điện, đêm nay chỉ là tiệc tẩy trần, mấy ngày nữa mới đến lễ đăng cơ của Đông Phương Nhuận, hai người ăn mặc tùy ý, chỉ hai màu trắng đen đơn giản, chậm rãi bước vào, giống như một đôi bích nhân.
Đông Phương Nhuận tựa vào long ỷ, giờ hắn đã là người đứng đầu Đông Sở, chỉ còn thiếu một nghi thức thôi.
Liếc mắt qua hai người, hắn gật đầu hỏi thăm rồi cụp mắt lại không nhìn nữa.
“Nhị ca, Nhị tẩu!” Chiến Bắc Việt cười tủm tỉm vẫy vẫy tay.
Hai người ngồi xuống xong, Chiến Bắc Việt không yên lòng tìm kiếm trong đám quần thần, giật nhẹ tay áo Chiến Bắc Liệt, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, là ai thế?”
Đương nhiên là hắn muốn hỏi Niên gia, Chu gia, Chu Nho Thân.
Không đợi Chiến Bắc Liệt đáp lời, Đông Phương Nhuận đã cất giọng: “Chu ái khanh, lệnh ái sao rồi?”
Ngay lập tức một nam tử nho nhã vội vàng đứng dậy, cúi người bẩm: “Tạ ơn Hoàng thượng hỏi thăm, tiểu nữ va phải Vệ Hoàng và Liệt Vương, vi thần thẹn với sự hậu ái của Hoàng thượng.”
Hắn nói thế nhưng nét mặt lại trái ngược hoàn toàn, rõ ràng chứa vài phần không cam lòng.
Chiến Bắc Liệt cười nhạt, nói với Chiến Bắc Việt: “Chu Nho Thân.”
Dù Chu Nho Thân có phải là người của Niên gia không, hắn cũng theo bước Đông Phương Nhuận được thăng chức dần dần, bây giờ trên triều đình có thể nói là dưới một người trên vạn người, vốn muốn đưa nữ nhi vào cung, với thân phận của hắn, không làm được Hoàng hậu thì cũng được Quý phi, để quyền thế của mình thêm phần vững chắc.
Thế nên mới có tiết mục trùng hợp kia, không được Đông Phương Nhuận ưu ái thì thôi, ái nữ còn phải chịu ba mươi đại bản, quả đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Sắc mặt Chiến Bắc Việt lạnh lẽo, đột nhiên đứng dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Chu Nho Thân.
Trên điện Hoàng đế và Ngự Sử đại phu đang nói chuyện, hành động này của Chiến Bắc Việt lập tức khiến mọi người chú ý.
Đông Phương Nhuận quay đầu lại cười hỏi: “Việt Vương?”
Chiến Bắc Việt chẳng qua là hơi kích động, cũng không phải là người không hiểu biết, giờ không phải là cơ hội trả thù.
Hắn duỗi người, cười ha hả nói: “Bản vương ngồi lâu nên đau lưng!”
Chu Nho Thân cũng quay đầu nhìn qua, liếc thấy ánh mắt hận không thể ăn thịt mình của hắn rồi nhìn Niên Tiểu Đao ngồi bên cạnh, hoang mang lo sợ ngồi xuống.
“Hoa Quốc cữu đến!” Một tiếng truyền vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong điện.
Cạch cạch cạch cạch….
Keng keng keng keng……
Gió đêm thổi một mùi hương nồng nặc ùa vào trong điện, Hoa Thiên ầm ĩ bước vào.
Hoa Thiên phanh vạt áo ra, ôm bốn người quen thuộc, yêu mị tiến vào, hai mắt chớp chớp, ném cho mỗi nam nhân trong điện một cái mị nhãn, rồi cười duyên nói: “Đa tạ Sở hoàng đã giúp ta tìm bốn tên sai vặt……..”
Ọe…..
Vô số tiếng nôn khan khe khẽ vang lên.
Hoa Thiên cũng không để ý, lắc lắc mông ngồi vào chỗ.
“Hoa Quốc cữu khách khí.” Đông Phương Nhuận mỉm cười đáp lại, đứng dậy nâng chén: “Hoan nghênh Vệ Hoàng, Liệt Vương, Hoa Quốc cữu, đến dự lễ, Trẫm cạn trước kính các vị.”
Kính rượu xong, yến tiệc lập tức bắt đầu.
Trên điện ngươi tới ta đi cụng ly uống rượu, sau khoảng ba tuần rượu, tiếng vui đùa càng ầm ĩ.
“Nhị ca.” Chiến Bắc Việt trừng Chu Nho Thân một lúc lâu xong mới nhớ ra chuyện lúc trưa, nghi hoặc thì thầm với Chiến Bắc Liệt: “Đông Phương Nhuận, có phải là… với Nhị tẩu…….”
Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn sang, làm hắn phải nuốt hết cũng lời đang định nói xuống, rụt cổ lại, tự bổ sung trong lòng: Có ý.
Đại Tần Chiến thần ngửa đầu rót một ly rượu, cảm giác khó chịu dâng đầy lên, oán hận trừng nữ nhân bên cạnh.
Ngay cả Chiến Bắc Việt cũng nhìn ra, hắn luôn luôn cảnh giác sao có thể không thấy, mẫu sư tử này, không ôn nhu, không đáng yêu, lúc nào cũng hung ác, tiểu tử Đông Phương Nhuận kia, nhất định là bị coi thường! Nhưng hắn lại không ý thức được rằng bản thân mình cũng bị coi thường, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.
Vị chua lan ra khắp cơ thể, bay đến chóp mũi Lãnh Hạ đang khó hiểu.
Lãnh Đại sát thủ chớp chớp mắt mấy cái, nếu người nọ lại có hiện tượng cáu giận thì việc vuốt giận là không thể thiếu.
Nàng gắp một miếng cá cho Chiến Bắc Liệt, phượng mâu cong cong: “Hải sản ở đây không tệ, ngươi nếm thử đi.”
Chiến Bắc Liệt lầu bầu hai tiếng rồi ra vẻ bất đắc dĩ, gắng gượng ăn.
Lãnh Hạ nhìn trời, quyết định ra đòn sát thủ!
Ghé sát vào tai hắn, thổi hơi nhẹ nhàng rồi du dương nói: “Eo ta đau, chân cũng đau……..”
Đại Tần Chiến thần lập tức sáng mắt, trong đầu hiện ra những hình ảnh kiều diễm ngày đó, chép chép miệng, sảng khoái cười híp cả mắt.
Hình ảnh phu thê tình thâm này rơi vào trong mắt Đông Phương Nhuận làm hắn nheo mắt lại, ở đáy mắt bắt đầu lan tràn lãnh ý.
Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên: “Vẫn nghe Nữ hoàng và Liệt Vương tình cảm sâu đậm, hôm nay được thấy, quả nhiên là như vậy, khiến kẻ khác ước ao a!”
Ngay lúc quần thần cười ha ha theo thì………
“Chuyện phu thê, người ngoài sao có thể nhận xét?” Đông Phương Nhuận cũng cười khẽ một tiếng, đạm mạc nói: “Bây giờ tình cảm sâu đậm, còn sau này……”
Hắn dừng lại ở đây, không nói thêm gì nữa, trong mắt có ý cười nhẹ nhàng, tự rót thêm rượu cho mình.
Trầm mặc, trầm mặc như chết.
Mọi người cùng nhìn về phía Đông Phương Nhuận, không biết hắn có ý gì, ngữ điệu châm chọc kia quá rõ ràng.
Đông Phương Nhuận nhàn nhạt nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Liệt cũng nhìn hắn.
Một thanh nhuận hững hờ, một âm trầm bình tĩnh, nhưng lúc tầm mắt hai người giao nhau, giống như cả không khí cũng đông lại, va chạm kịch liệt…….
Va chạm giữa nam nhân và nam nhân!
Quần thần cũng không dám thở mạnh một tiếng, Chiến Bắc Việt trợn to mắt, cừ thật, Đông Phương Nhuận này dám có thái độ thế kia với Nhị ca.
Hoa Thiên ôm gã sai vặt uống rượu, hai mắt lóe sáng nhìn tình cảnh này, cười tủm tỉm hưng phấn không thôi, e sợ thiên hạ không loạn.
“Sau này đương nhiên cũng như vậy……” Đông Phương Nhuận cười nhẹ, bưng ly rượu lên kính: “Phu thê tình thâm.”
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng nâng chén.
Uống một hơi cạn sạch xong, giọng nói trong trẻo của Lãnh Hạ ẩn chứa sự chắc chắn vang lên: “Tạ Sở hoàng đã chúc, ta và Bắc Liệt nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.”
Đông Phương Nhuận nhún nhún vai, một chút xấu hổ cũng không có, vẫn thoải mái như trước.
Khoảng trống trong mắt tựa như có dòng nước chảy qua, ánh lên dưới ánh nến một ánh sáng kiều diễm, hắn thích thú nói: “Nhuận, mỏi mắt mong chờ.”
Chiến Bắc Việt hít vào một ngụm lãnh khí, ghé sát vào Niên Tiểu Đao, thở dài nói: “Người này luôn cho ta một cảm giác rợn cả tóc gáy, không thể hiểu nổi hắn có ý gì, thật thật giả giả không thể phân biệt được.”
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, cười nhạt: “Nếu phân được thật giả thì hắn không phải là Đông Phương Nhuận.”
Nói thì nói thế nhưng hắn lại chắc chắn trăm phần trăm, người này có vài phần tâm tư khác với tức phụ của mình, đây là giác quan thứ sáu của nam nhân đối với tình địch.
Có lẽ không phải mới có, chỉ là người này luôn luôn giỏi che dấu, mãi mãi dùng mặt nạ để sống, muốn nhìn được tâm tư của hắn, khó!
Lãnh Hạ cũng cau mày nói rằng: “Hôm nay hắn hơi khác, hình như là cố ý thể hiện như thế.”
Có lẽ thật sự Đông Phương Nhuận có ý tứ khác với nàng, nhưng với tác phong của hắn thì nhất định sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn làm như vậy, là thử hay là gì khác?
Niên Tiểu Đao nhìn hắn một cái rồi tổng kết: “Con hát trời sinh!”
Những lời này đương nhiên Đông Phương Nhuận không nghe được, mà dù nghe được thì hắn cũng chỉ cười trừ, mà lúc này, hắn đang nhấp rượu, nhàn nhạt nhìn ra phía ngoài điện, cười tựa tiếu phi tiếu.
Đến lúc một tiếng truyền vang lên, khóe môi mới cong lên một độ cong bí hiểm.
“Thái hậu nương nương giá lâm, Liên Công chúa giá lâm.”