Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 63-2



Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, ho nhẹ một tiếng, dù nàng bình tĩnh nhưng bị bao nhiêu cựu thần nhìn chằm chằm như thế, cũng có chút mất tự nhiên.

Lại liếc qua bên kia, liền thấy Chiến Bắc Liệt tán thưởng tự hào, ánh mắt dịu dàng tươi cười nhìn nàng, ý nói: Không hổ là tức phụ của lão tử!

Đối với ánh mắt tự kỷ kia, Lãnh Hạ kiên quyết ném cho hắn một ánh mắt xem thường.

Một lát sau, Binh bộ Thượng thư Chu Dần bước ra, hỏi: “Hoàng thượng, đại quân Nam Hàn không có ý quay về, vẫn cứ luyện binh ở Nam Vân quân, trinh sát báo về, hôm trước đã luyện binh vượt qua biên giới, vi thần nghĩ, đây là Nam Hàn thử, nếu quân ta tiếp tục nhẫn nhịn, sợ rằng mấy ngày nữa quân Hần sẽ tấn công!”

Nếu đã biết Nữ hoàng không phải là người cố chấp, hắn cũng to gan mà nói ra suy nghĩ của mình.

Lãnh Hạ gật đầu, Chu Dần nói đúng, tân hoàng Tây Vệ đăng cơ, khó tránh khỏi triều cương bất ổn, lúc này, chính thị thời cơ tốt nhất để Nam Hàn xâm chiếm, nếu lần này Tây Vệ vẫn không can thiệp thì tiếp theo sẽ không còn là thử nữa.

Nàng lạnh lùng nhếch môi, trong phượng mâu lóe lên tia sát khí, đang định nói thì Chiến Bắc Liệt vẫn quan sát nét mặt nàng đã thầm kêu không tốt, nói trước: “Việc này, giao cho Bản vương giải quyết!”

Quần thần lại vã mồ hồi, Liệt Vương này, đúng là càng ngày càng quá phận, đã dự thính thì thôi, còn dám nói chen vào.

Nhưng oán thầm thì oán thầm, bọn họ cũng không dám lên tiếng, dù sao uy danh Chiến thần truyền khắp thiên hạ, nếu có kẻ dám nhạo báng hắn, có khi lập tức gãy cổ cũng nên.

Lãnh Hạ nhướn mày nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi: Ngươi giải quyết?

Chiến Bắc Liệt trừng mắt: Ngươi muốn ngự giá thân chinh!

Đây không phải hỏi cũng không phải thử, hắn hiểu Lãnh Hạ hơn bất cứ ai, chỉ cần nhìn vẻ mặt với một chút sát khí trong mắt kia, hắn cũng đã chắc chắn, chết tiệt, đã mang thai còn dám có suy nghĩ nguy hiểm như thế.

Đừng nói là ngự giá thân chinh, thậm chí nghĩ cũng không được nghĩ!

Lãnh Hạ có chút chột dạ quay mặt đi, lúc nãy quả thật là nàng có ý muốn ngự giá thân chinh, ai ngờ còn chưa nói đã bị người này biết rồi.

Người này, mắt là tia laze à!

Đại Tần Chiến thần hung tợn trừng mắt, phượng mâu rõ ràng chột dạ còn giả vờ bình tĩnh, thầm tính toán trong lòng, lúc về nên dùng cách gì để nghiêm phạt nàng đây.

Con gái đã được sáu tháng, không cho cha nó biết thì thôi, còn dám muốn mang nó đi mạo hiểm!

Trịnh Khấu Sư bước ra, chắp tay hỏi Chiến Bắc Liệt: “Không biết Liệt Vương định giải quyết như thế nào?”

Chiến Bắc Liệt nhíu mày, một lát sau mới ra lệnh: “Giấy bút!”

Thấy Lãnh Hạ gật đầu đồng ý, tiểu thái giám liền bưng đồ lên, rồi đứng bên cạnh mài mực cho hắn.

Chiến Bắc Liệt cầm bút rồi tiêu sái vung tay, sau đó lấy một con dấu ra đóng xuống cuối thư, rồi hài lòng nói: “Chính là như vậy.”

Lãnh Hạ nhướn mày, đứng dậy, Chiến Bắc Liệt còn đang đứng trước bàn, thấy vậy liền nhảy đến bên cạnh nàng, căng thẳng đỡ: “Thai khí! Thai khí a!”

Lãnh Hạ ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ, mặc cho hắn đỡ tay mình, liếc tờ giấy kia………

Lập tức đen mặt!

Nàng nhếch miệng cười, nhịn không được mà nghiến răng một chút, hỏi nhẹ: “Cứ thế?”

Chiến Bắc Liệt nghiêm túc gật đầu: “Chính là như vậy!”

Hai người nói chuyện rất mơ hồ khiến các quan viên cũng không thể nhịn được nữa, cùng lao lên xem………

Chỉ thấy tờ giấy kia chính là một bức thư gửi cho Thái hậu Hàn quốc Hoa Mị, tóm tắt thì là: Tức phụ lão tử mang thai, ngươi nha, nếu như không lui binh, làm nàng phiền lòng động thai khí, lão tử liền dẫn đại quân đạp phá Nam Hàn của ngươi, ừm, lần này sẽ không chỉ là chiếm bốn thành!

A, không bằng trực tiếp để Nam Hàn thành họ Chiến? Hoặc họ Mộ Dung cũng được!

Trên Kim Loan điện lần lượt xuất hiện tượng đá, quần thần trong triều đều hóa đá hết rồi, quả nhiên là phong cách của Đại Tần Chiến thần a!

Người đời đều biết, năm ấy Chiến Bắc Liệt dẫn quân tiến đánh Chiến Bắc Liệt liền đoạt bốn thành, đoạt xong liền lập tức khải hoàn về triều, trên quốc thư đầy phẫn hận của Nam Hàn, chỉ có sáu chữ báo đạo tỉ nghễ của hắn: Có bản lĩnh, cướp về.

Đương nhiên Nam Hàn không dám cướp của Đại Tần Chiến thần, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cố mà nuốt cuộc tức này xuống, chuyện này, liền biến Nam Hàn trở thành trò cười của thiên hạ.

Hôm nay, phong thư đầy uy hiếp này đưa đến, có khi Hoa Mị tức đến hộc máu.

Văn võ bá quan suy nghĩ rõ ràng xong liền đồng loạt vuốt râu mép, xoa ngực, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra……..

Thoải mái, thoải mái a!

Nhưng thoải mái thì thoải mái, chỉ một bức thư uy hiếp đưa qua, Nam Hàn sẽ lui binh?

Được rồi, bọn họ thừa nhận danh hiệu Chiến thần làm người khác nghe tin đã sợ mất mật, nhưng chỉ đơn giản thế mà đã lui binh, cái này cũng……

Rất dọa người!

Nhìn mọi người nửa tin nửa ngờ, Chiến Bắc Liệt bĩu môi, vỗ bàn rồi ra lệnh: “Nhanh đưa đến Nam Hàn!”

Lời nói này, muốn bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu tự nhiên, cứ như đây là triều đình Đại Tần, còn hắn đang ra lệnh cho thần tử của mình.

Càng khiến quan lại tan nát, chính là có hai tiểu thái giám vội vàng chạy đến, gấp giấy lại đưa cho quan viên phụ trách, quan viên kia lại càng cung kính cầm giấy lui xuống, chuẩn bị lệnh cho binh lính đưa đến Nam Hàn.

Đến lúc bức thư kia mất dạng, chúng quan viên mới hồi phục tinh thần, nhìn Nữ hoàng sắc mặt đã đen đến mức không thể đen hơn rồi, cùng vỗ gáy một cái.

Ai u!

Dọa người, rất dọa người!

Lãnh Hạ đen mặt, phất long bào một cái rồi sải bước rời khỏi Kim Loan điện, ném lại một câu lạnh như băng: “Bãi triều!”

Chiến Bắc Liệt giật mình, tức phụ tức giận, lập tức hô to ‘ Thai khí’ rồi lao ra ngoài.

Lãnh Hạ vẫn bước nhanh, mặc kệ hắn, thật ra nàng giân không phải vì Chiến Bắc Liệt khoa tay múa chân trên triều đình của nàng, nàng luôn biết, nam nhân này làm mọi thứ là vì nàng, nếu không cũng sẽ không viết bức thư kia.

Nàng giận là vì trước đó Chiến Bắc Liệt cho Đông Phương Nhuận sáu thành, để không đánh vỡ sự cân bằng trong thiên hạ, để ít nhất cũng thấy là Đại Tần ngang bằng với Đông Sở, để Đại Tần không trở thành mục tiêu công kích của các nước khác, mà bây giờ, vì nàng, nên quan hệ giữa Đại Tần và Tây Vệ đã là vô cùng chắc chắn, chỉ cần phong thư này đến tay Nam Hàn, lập tức sẽ khiến Đông Sở và Nam Hàn kiêng kỵ.

Đông Sở và Nam Hàn chắc chắn sẽ liên thủ.

Đến lúc đó, Tây Vệ cách xa Đông Sở mà Đại Tần vừa mới đại chiến xong, tiêu hao quá nhiều quân phí, nếu bị Nam Hàn và Đông Sở bao vây thì sẽ phải chịu cảnh hai nước giáp công!

Lãnh Hạ đang bước nhanh thì đột nhiên, một thân thể ấm áp ôm chặt lấy nàng.

Hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt hai tay nàng, rồi chậm rãi xoa bụng nàng như là sợ đứa bé bên trọng bị thương, rất nhẹ nhàng, làm lửa giận của Lãnh Hạ liền bị dập tắt.

Hơn nữa, người này, làm tất cả đều vì nàng.

Lãnh Hạ lén nhếch miệng cười không để cho Chiến Bắc Liệt thấy, rồi ngay lập tức lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Nam nhân phía sau vùi đầu vào gáy nàng, giả vờ đáng thương, làm nũng: “Tức phụ…….”

Lãnh Hạ giật mình một cái, chấn động!

Giọng điệu kia, du dương, đau đớn, dịu dàng, sầu thảm,………

Hắn gọi không thấy mất mặt, nhưng nàng nghe cũng thấy mất mặt.

Toàn thân lập tức nổi da gà.

Hơi thở ấm áp phun vào cổ, Chiến Bắc Liệt cọ nhẹ vào gáy nàng, hôn nhẹ một cái rồi nói: “Không sao, dù hai nước giáp công, Đại Tần cũng không yếu đuối.”

Nàng thở dài, phản bác: “Đại Tần mới chiến tranh xong, quốc khố lại chưa dồi dào bao giờ………”

Chiến Bắc Liệt cắn nhẹ nàng một cái làm Lãnh Hạ ngừng lời: “Ừm, nếu Đại Tần diệt quốc, lão tử sẽ ngoan ngoãn ở trong hậu cung của nàng, làm Hoàng phu.”

Lãnh Hạ liếc mắt, cũng không nói thêm nữa, đây chỉ là dự đoán của nàng, mà dù có thật thì lúc ấy hai với hai, cuối cùng ai thua ai thắng, cũng không nói trước được!

Lãnh Hạ nghĩ thông xong, liền quay người lại ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, hôn lên……

“Ai u! Ai u!” Vài tiếng hô khẽ già nua truyền đến từ phía xa.

Các lão thần vừa hạ triều liền thấy hai người ôm hôn trước bàn dân thiên hạ, đều che mắt lại hô lên, trên mặt viết bốn chữ khiển trách rất to: Rất mất thể thống!

Nhất là Hoàng phu này, cũng không biết kiểm điểm gì cả!

Nếu Chiến Bắc Liệt nghe được những lời này, nhất định là không hiểu gì, rõ ràng là Nữ hoàng của các ngươi chủ động.

Nhưng hắn không biết cho nên cũng càng không biết, trong đầu bọn họ liền nghĩ ra một cách to gan, ý nghĩ này đến tận lúc hắn biết liền giận sôi máu.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ duỗi hay tay ra, ôm lấy Lãnh Hạ rồi cười lớn bay về phía Dưỡng Tâm điện.

Nhân ngày 8-3, chúng tất cả chị em phụ nữ chúng ta luôn vui vẻ, xinh đẹp, thành công trong cuộc sống và nhận được những lời chúc, những món quà đầy ý nghĩa từ bạn bè, người yêu và gia đình nhé.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv