Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 62-2



“Bản vương thay mặt Đại Tần, tặng bảy tòa thành trì phía tây nam Tắc Nạp, liền một đường với Tây Ninh quan, chúc mừng Vệ Hoàng vinh đăng tân đế!”

Bảy thành trì này chính là thành trì do Mộ Dung Triết đánh hạ nhưng lại bị Đông Phương Nhuận cướp đi, tiếp giáp với Tây Vệ, tốt hơn hai thành trì không trước không sau kia của Đông Phương Nhuận mấy trăm lần!

Trên sân liền ồn ào, các quan lại đều ngoáy ngoáy tai, trợn mắt lên, không dám tin nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt, hắn nói cái gì…….

Tây nam Tắc Nạp?

Bảy tòa thành trì?

Cả đám đều bối rối, ánh mắt cực kỳ sùng kính nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt, chậc chậc chậc, nhìn Đại Tần Chiến thần người ta xem, hảo sảng, vung tiền như rác…….

Hảo dạng!

Đủ đàn ông!

Nhìn Chiến Bắc Liệt xong, lại nhìn sang Lãnh Hạ, ánh mắt sùng kính liền biến thành ngưỡng vọng, nhìn Nữ hoàng chúng ta xem, mới đăng cơ ngày đầu tiên, long ỷ còn chưa ngồi ấm, đã không đánh mà thắng, tay không bắt sói, ngồi mát ăn bát vàng, không làm mà hưởng…. khụ khụ…….

Nói chung là dễ dàng có được chín tòa thành, làm lãnh thổ Tây Vệ, mở rộng gần một nửa!

Chuyện này xét trong lịch sử, quả thật là mới nghe lần đầu!

Các quan lại vẫn đang cảm thần, còn hai người kia thì đều có suy nghĩ khác trong lòng.

Lãnh Hạ chậm rãi nở nụ cười, quả nhiên Chiến Bắc Liệt không khiến nàng thất vọng!

Nhưng mà cười xong thì liền cau mày, đấu tranh một lúc rồi quyết định.

Thẳng thắn sẽ được khoan hồng!

Vì một tấm bản đồ lớn ở giữa nên Chiến Bắc Liệt còn chưa để ý đến bụng nàng, nếu hắn nhìn thấy, Lãnh Đại sát thủ liền nghĩ thật nhanh xem phải làm gì để vuốt giận cho người này trước khi hắn nổi đóa lên……..

Mà Chiến Bắc Liệt lại không rầu rĩ như nàng, trong lòng chỉ có tức giận và tủi thân, lão tử đi ngày đi đêm chỉ vì muốn đến dự lễ đăng cơ của ngươi, còn tặng cả bảy tòa thành, thế mà ngươi còn không cảm kích chút nào……

Mẫu sư tử này!

Ánh mắt oán niệm như chó con đi lạc này đột nhiên biến thành cực kỳ kinh hỉ.

Lãnh Hạ quả nhiên như ý nguyện của hắn, đột nhiên chạy vội tới đây, bóng dáng màu đỏ nhanh chóng lao đến, còn không để hắn nhìn rõ, đã nhào vào lòng hắn!

Triều thần trên điện đều vỗ gáy một cái, rất không trang trọng a!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta tặng bảy tòa thành thì cũng nên cho chút lợi lộc mới đúng, mà Nữ hoàng ôm là ôm phu quân của mình………

Vì bảy tòa thành, các triều thần đều nhắm mắt lại giả chết, phi lễ chớ thị, cái gì ta cũng không thấy.

Chiến Bắc Liệt thì càng không thèm quản họ nghĩ gì, nhào vào cũng rất mạnh a, làm hắn phải lùi lại hai bước, cười toác miệng, quả nhiên là mẫu sư tử!

Hắn vui vẻ ôm thân thể mềm mại đã lâu không gặp kia, mùi hương quen thuộc vấn vương nơi chóp mũi, trong lòng ngọt ngào như mật, ừm, còn chưa thấy mẫu sư tử nhiệt tình như thế nha!

Đột nhiên, hắn chớp chớp mắt, cảm thấy có vài phần không đúng, nghi hoặc đẩy Lãnh Hạ…….

Lãnh Hạ thì lại ôm chặt hắn, kiên quyết bất động.

Chiến Bắc Liệt cau mày, cảm giác khác thường càng rõ ràng hơn, lại đẩy nhẹ.

Lãnh Hạ vẫn bất động như trước.

Lần này, hắn đã xác định là tuyệt đối có vấn đề, mẫu sư tử chưa từng có lúc bụng to như vậy, hơn nữa còn mềm mại, nhất định không phải là do hắn bị ảo giác!

Chiến Bắc Liệt nhướn mày kiếm, cười âm trầm, phun ra hai chữ lạnh buốt: “Tức phụ!”

Lãnh Hạ thở dài, chết sớm siêu sinh sớm, nàng chậm rãi rời khỏi lòng Chiến Bắc Liệt, bước chân rất nhẹ, làm cái bụng gần sáu tháng kia hiện rõ trước mặt hắn.

Sau đó, nhìn trời, đợi người này nổi giận.

Lãnh Hạ nhìn a nhìn, Chiến Bắc Liệt vẫn không có động tĩnh gì………..

Lãnh Hạ nhìn a nhìn, Chiến Bắc Liệt rất bình tĩnh……..

Cái này, không phải là phong cách của hắn a!

Lãnh Hạ lặng lẽ liếc qua, khó hiểu nhíu mày.

Chỉ thấy Đại Tần Chiến thần cúi đầu cụp mắt, nhìn chằm chằm bụng nàng, vươn tay vô cùng bình tĩnh, chọc chọc.

Ưng mâu chớp chớp, chọc chọc vài cái rồi chuỷen thành xoa, vừa xoa vừa rất trấn định ngẩng đầu, hỏi: “Mấy tháng?”

Lãnh Hạ đã nghĩ đến vô vàn phản ứng, lại không ngờ như thế này, trung thực đáp: “Gần sáu tháng.”

Chiến Bắc Liệt gật đầu, hơi nhíu mày, trong giọng nói có chút oán trách: “Đã sắp sáu tháng còn chạy, phải cẩn thận một chút.”

Lãnh Hạ đờ đẫn ừ một tiếng.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Biết là tốt rồi, lễ đăng cơ kết thúc rồi chứ, quay về tẩm cung chưa?”

“À.” Lãnh Hạ quay người, rất khó chấp nhận phản ứng này của hắn, nói với các quan viên: “Hôm nay các khanh gia vất vả rồi, hôm khác Trẫm sẽ thiết yến để tỏ lòng cảm tạ……”

Chúng quan lại đương nhiên không ngốc đến nỗi mà đi hỏi là tiếp đãi Liệt Vương như thế nào, đương nhiên đây là vấn đề của Nữ hoàng, đều cúi lạy, hô to: “Cung tiễn Hoàng thượng!”

Thấy Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt sóng vai mà đi, bọn họ mới đứng thẳng dậy rồi tản đi……….

Đột nhiên, phía sau chợt vang lên một tiếng cười rất kỳ quái, tiếng cười này hơi ngừng rồi lại càng vang xa, làm mọi người ngồi bệt xuống đất, có vài người hơi lớn tuổi còn phải vỗ ngực thuận khí, suýt thì tắc thở.

Thật đáng sợ a!

Các quan lại đều kinh hoảng, quay đầu lại nhìn nam nhân ở phía xa kia, đang khoa chân múa tay vui sướng ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười kinh thiên động địa còn vang vọng mãi trong không trung.

Ai ai cũng đầu đầy dấu hỏi chấm nhìn nam nhân đột nhiên phát rồ kia.

Một thân hắc y, toàn thân bá đạo, không phải là Đại Tần Chiến thần sao!

Mà lúc này Đại Tần Chiến thần gần như đã không phân nổi ngũ quan trên mặt nữa, miệng ngoác rộng đến tận mang tai, cười tươi như hoa, vui đến điên rồi!

Tiếng cười sung sướng điên cuồng giống như một cơn gió cuốn đến khắp nơi, sự mừng rỡ kích động trong ấy ai cũng có thể nhận ra, Lãnh Hạ bóp gáy, im lặng nhìn người nào đó đang mừng như điên, người này, đến giờ mới có phản ứng!

Khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Chiến Bắc Liệt nhờ nụ cười này mà càng thêm sáng lạn, một sự vui mừng ngập tràn trong lòng, làm Lãnh Hạ cũng cong khóe môi theo, vuốt ve bụng mình.

Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt chợt ngừng cười, như là nghĩ đến điều gì đó, cau mày, mặt đen lại, đỏ mắt, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi.

Lãnh Hạ ho khan một tiếng, hơi hơi lui lại, chợt nghe hắn rít từng chữ một: “Tức phụ!”

Lãnh Hạ lại lui, hắn lại tiến, sát khí đằng đằng phun ra hai chữ: “Sáu tháng?”

Nữ nhân này dám che giấu sáu tháng trời! Lãnh Hạ chép chép miệng, tiếp tục lui, hắn tiếp tục tiến, khuôn mặt tuấn tú kia dí sát vào mặt nàng, hung thần ác sát trừng nàng, một lát sau liền ôm nàng vào ngực rồi lao như điên, Lãnh Hạ bị hắn ôm chặt, cũng chỉ an an ổn ổn nằm im trong lòng hắn, lúc dừng lại thì đã đến Dưỡng Tâm điện.

Chiến Bắc Liệt lao nhanh vào, không nói hai lời…….

Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Hắn cẩn thận để không đụng vào cái bụng tròn vo kia, nhưng cũnh không ảnh hưởng gì đến dục vọng trong mắt hắn, hai tay nắm chặt lấy hai tay nàng kéo lên trên đầu, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng…………

Đại Tần Chiến thần ánh mắt sắc như đao, bạc môi nhanh như gió.

Đột nhiên, hắn chợt cúi đầu, không nói gì đã ép môi xuống.

Vẫn vậy, vẫn là cảm giác bá đạo như trước, cắn mút đôi môi Lãnh Hạ, như là hòa tan toàn bộ nhớ nhung, oán hận, phẫn nộ….. vào một nụ hôn này, như muốn hòa tan nữ tử dưới thân vào trong lòng mà âu yếm,….. Trong lúc ấy, cả hai người đều bùng lên ngọn lửa dục vọng, Lãnh Hạ như là đã quên mất phải hít thở như thế nào, dần dần chỉ cảm thấy lồng ngực bắt đầu khó chịu, khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng lên vài phần.

Cứ nghĩ là hắn chạy tới sẽ hỏi tội nàng rồi nghiêm phạt, nào ngờ lại thế này! Được rồi, đây cũng coi như là trừng phạt, qua một lúc lâu, nàng đã thấy khó thở rồi mà hắn vẫn không chịu rời môi. Đột nhiên Lãnh Đại sát thủ trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, nắm hai tay lại rồi chém ra một chưởng!

Ầm!

Một quyền hung mãnh lập tức bị Chiến Bắc Liệt túm lấy rồi tiếp tục đè xuống, hắn từ từ buông môi nàng ra, nhưng vẫn không quên cắn một cái.

Sau đó, tiếp tục trừng.

Đây là tiêu chuẩn dùng ánh mắt giết người a! Trong ánh mắt khiển trách của hắn, Lãnh Hạ chột dạ mở mắt, cũng không phản kháng, chỉ thành thành thật thật nằm đó.

Đừng nói lúc này Đại Tần Chiến thần bức bối đến mức nào, tròn sáu tháng, nàng gạt hắn sáu tháng, trong lòng cuồn cuộn lửa giật, quả thật là rất muốn bóp chết nữ nhân đáng trách này! Lãnh Hạ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lúng ta lúng túng giải thích: “Đến tháng thứ ba ta cũng mới biết.”

Chiến Bắc Liệt ưng mâu chợt lóe, lửa giận trong lòng cũng mất đi một ít.

Hắn liên hệ đến chuyện lần trước ở Tây Ninh quan, chắc là do mang thai nên mới thế đi.

Lãnh Hạ mắt thấy hữu hiệu, không ngừng cố gắng: “Khi đó ngươi còn đang giải quyết chuyện của Bắc Yến, trên đường quay về Trường An, hơn nữa, dù ngươi tới thì đứa bé cũng phải mang thai mười tháng, cũng chẳng giúp được gì.”

Chiến Bắc Liệt nhíu mày, lời này hình như đúng, nhưng cũng hình như sai.

Lãnh Hạ ngước nhìn hắn, cực kỳ chân thành: “Chung Ngân không báo cho ngươi sao?”

Theo như nàng suy đoán, Chiến Bắc Liệt có thể đến đây vào lúc này, nhất định là đã xuất phát từ sớm, vậy thì chắc chắn là do Chung Ngân mật báo!

Trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, Chung Ngân………..

Nàng nói như thế lại khiến Chiến Bắc Liệt hiểu là đã lệnh cho Chung Ngân báo cho hắn, lửa giận liền mất hơn một nửa, khó chịu nói: “Đã mang thai rồi còn nhận chuyện của Tây Vệ nữa, lỡ may động thai khí thì sao?”

Thật ra điều khiến Chiến Bắc Liệt tức giân nhất chính là nàng còn đang mang thai lại chọn đăng cơ, làm một Hoàng đế, phải phê duyệt tấu chương thâu đêm suốt sáng, ngày nào cũng phải xử lý đủ mọi chuyện, hắn hiểu nỗi khổ trong này hơn ai hết.

Hắn cũng hiểu rõ Lãnh Hạ lo lắng điều gì, nếu nói cho hắn từ đầu, nhất định sẽ trói nàng lại rồi khiêng về Trường An.

Nhưng bây giờ, lễ đăng cơ cũng đã cử hành, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!

Lãnh Hạ liên tục gật đầu, đảm bảo: “Có ngươi rồi mà.”

Chiến Bắc Liệt thở dài, tuy rằng vẫn có oán khí nhưng cũng không thể giận mẫu sư tử lâu được, nhất là còn có thêm mộ tiểu sư tử!

Hắn đứng dậy lấy một cái ghế rồi ngồi nhìn nàng, a không, là bụng nàng.

Sau đó bắt đầu cười khúc khích!

Lãnh Hạ nằm ngửa trên giường, nghe thấy người nọ trầm mặc một hồi, rồi cười hai tiếng cổ quái, xong lại nhìn nàng, ngốc một hồi, khờ một hồi, thở dài một hồi, nghĩ ngợi một hồi……….

Người này, thực sự là mừng như điên.

Nàng không khỏi có vài phần hổ thẹn, lẽ ra nên nói sớm cho hắn, hắn thích trẻ con như thế mà.

Nàng ngồi dậy, đang định đứng lên, thì đã bị một đôi ưng mâu trừng làm dừng lại, hắn nhảy dựng lên, căng thẳng nói: “Thai khí, thai khí a!”

Lãnh Hạ bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục ngồi, để cho hắn hài lòng, thận trọng nhìn chằm chằm bụng của nàng, rồi cười như tên ngốc.

Nếu muốn hỏi lúc này Chiến Bắc Liệt đang nghĩ gì, thì thật sự là rất phức tạp!

Hắn chỉ nhìn chằm chằm cái bụng kia mà giống như đã thấy được tiểu Lãnh Hạ mập mạp khả ái, bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu, mềm mại gọi: “Cha!”

Còn nghĩ đến ba tháng qua, uất ức do Chiến Bắc Diễn và Chiến Bắc Việt mang lại cuối cùng cũng biến mất, rốt cuộc cũng có ngày hắn được mở mày mở mặt, Chiến Bắc Liệt nghĩ tới chuyện sẽ bế tiểu Lãnh Hạ đi dạo trước mặt hai người kia, cười vui đến toác cả miệng.

Con hai người kia, một đứa ngốc nghếch không khóc không cười, một đứa nhát gan lúc nào cũng khóc, sao có thể bằng tiểu Lãnh Hạ nhà lão tử!

Hắn cười híp cả mắt lại, vuốt ve bụng Lãnh Hạ thật nhẹ nhàng: “Tiểu Thái Bản sinh một bé gái, tiểu tử Bắc Việt kia ngày nào cũng bế con gái dạo trước mặt lão tử.”

Lãnh Hạ hai mắt sáng lên, giống như nhìn thấy Chiến Bắc Việt cười lộ hai cái răng khểnh, bế con gái dạo chơi, đang định đứng dậy thì lại bị hắn trừng, nên đành phải ngồi xuống tiếp: “Hai tháng rồi nhỉ?”

Hắn gật đầu, cười đắc ý: “Con gái lão tử chắc chắn xinh đẹp hơn nhà hắn!”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái: “Sao ngươi biết là con gái?”

Hình như hắn chưa nghĩ đến vấn đề này, cau mày lại, nói rất chắc chắn: “Đó là đương nhiên, con của Chiến Bắc Liệt ta, nhất định là con gái!”

Lãnh Hạ bị lời nói hùng hồn vô căn cứ này của hắn làm bất đắc dĩ, ngửa mặt lên trời, người này, muốn có con gái đến điên rồi!

Nàng cũng không giội cho hắn một gáo nước lã, kệ cho vui đi, có khi là con gái thật cũng nên!

Hai người trò chuyện câu được câu không, mỗi khi nàng muốn nhúc nhích, Chiến Bắc Liệt lại nhảy dựng lên, căng thẳng hô ‘Thai khí’

Bộ dáng kia, so với Chiến Bắc Diễn và Chiến Bắc Việt năm đó, chỉ có hơn chứ không kém, cứ như thể là đứng lên một cái thì con gái hắn sẽ rơi ra luôn vậy.

Bỗng nhiên, Đại Tần Chiến thần ‘Ngao’ một tiếng, nhảy dựng lên, tiếng hét bất chợt làm Lãnh Hạ giật mình.

Một lát sau, chỉ thấy hắn hai mắt đờ đẫn nhìn mình chằm chằm tay mình, không dám tin nhìn bụng nàng, ngơ ngác lầm bẩm: “Nó …. nó……..”

Lãnh Hạ thở dài, nói tiếp: “Đạp.”

“Đúng!” Chiến Bắc Liệt gật đầu thật mạnh: “Nó đạp!”

Lãnh Hạ hít sâu một hơi, bị người này đánh bại hoàn toàn rồi, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, nàng liền thấy ngứa chân, cuối cục cũng không thể nhịn được dục vọng trong lòng, đạp cho hắn một cước rồi gào lên: “Con đạp.”

Hắn chớp chớp mắt mấy cái, ho khan một tiếng.

Lão tử biết là con đạp, nhưng mà rất bất ngờ nên không kịp chuẩn bị thôi.

Chiến Bắc Liệt bĩu môi, rồi ngay sau đó lại tiếp tục vui mừng xoa bụng Lãnh Hạ, cảm nhận đứa bé bên trong đạp nhẹ, cảm xúc mềm mại làm tin hắn như muốn hòa tan.

Hắn ghé sát tai vào bụng nàng, nằm nghe bất diệc nhạc hồ, giống như một đứa trẻ, nhìn thấy cái gì cũng hiếu kỳ.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Cung nữ Dưỡng Tâm điện đứng ở cửa, rất quy củ hỏi: “Hoàng thượng, tối nay Hoàng phu ở trong điện ạ?”

Hoàng phu………

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cũng ngây người ra, một danh hiệu ‘ Hoàng phu’ nện xuống làm hai người tối tăm mặt mũi.

Lãnh Hạ là người có phản ứng đầu tiên, nín cười trả lời: “Ừ, tối nay Hoàng phu ở đây, lui ra đi, không có việc gì thì đừng quấy rầy.”

Đợi cung nữ lui đi, hai người nghe thấy tiếng căn dặn: “Tối nay Hoàng thượng sủng hạnh Hoàng phu, không có việc gì thì đừng quấy rầy, đứng gác ở bên ngoài là được.”

Chiến Bắc Liệt ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Lãnh Hạ, hai mắt như con chó nhỏ lưu lạc, rất đáng thương.

Phụt……….

Lãnh Hạ cười lăn ra giường, len lén liếc khuôn mặt đang thay đổi màu sắc liên tục của Chiến Bắc Liệt, đỏ vàng cam lục lam chàm tím, càng cười to.

Cuối cùng, gương mặt hắn dừng lại ở màu đen, đen đến không thể đen hơn được nữa, giống như phía sau gáy còn đang có khói trắng bốc lên, cắn răng một cái.

……….. Hoàng phu…………. Sủng hạnh………..

Đi con mẹ nó Hoàng phu……….

Đi con mẹ nó sủng hạnh…………

Trong nụ cười trêu tức của Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt cười gằn, tiến lại gần nàng, âm trầm nói: “Hoàng thượng, vậy tối nay nàng phải sủng hạnh vi phu cho tốt!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv