Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 59-2





Sau gần nửa canh giờ, trên đất đã đầy những tờ giấy bị vo lại, hắn cắn cắn bút suy nghĩ.
Cuối cùng, Chung Ngân vung tay lên, bốn chữ hiện lên trên giấy: Vương gia, mau đến!
==
Trên đường về, lão ngoan đồng đã khôi phục lại vẻ phất phơ trước kia, rồi thi triển khinh công biến mất.
Đương nhiên Lãnh Hạ không biết là nàng đã bị Chung Ngân bán đứng, càng không biết Chung Ngân chọn cách là, hắn không nói gì mà chỉ bảo Chiến Bắc Liệt mau đến, về phần đến làm gì, thì không liên quan tới chuyện của hắn!
Cho nên bây giờ Lãnh Hạ rất thản nhiên đi bộ một vòng quanh thành, tiện đường qua nhà những người mà nàng đã cứu trên thuyền hoa lần trước.
Không có ai biết nàng đến làm gì, nói gì, nhưng từ hôm ấy trở đi, tất cả những quan viên này đều có chút khác biệt, không tham dự đến bất kỳ tranh đấu nào nữa, trên triều cũng thận trọng, tuân thủ quy tắc, thờ ơ lạnh nhạt với các phe cánh của các Hoàng tử, duy trì thái độ trung lập.
Mà đồng thời, các Hoàng tử khác đối lập hẳn với Lãnh Hạ nhàn nhã dạo chơi, tranh đấu một mất một còn.
Bốn ngày sau, Phượng Tê cung hạ chỉ.
Đại khái là nói, Nam Hàn rục rịch, liên tiếp tụ tập quân đội ở biên giới, ý đồ muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Vệ vương đã biến mất hơn một tháng, nước không thể một ngày không có vua, nên đến ngày mùng bảy tháng năm, Hoàng hậu buông rèm chấp chính, các quan lại tiến cử, chọn ra một người tài đức vẹn toàn nhiếp chính, thống lĩnh đất nước đến khi tìm được Vệ vương.
Lãnh Hạ nghe thánh chỉ này xong, tinh tế nắm được điểm mấu chốt trong ấy: Người tài đức vẹn toàn.
Nếu bình thường thì phải nói chọn ra một Hoàng tử, mà chữ ‘Người’ này, lại mang thâm ý khác……
Khóe môi khẽ cong lên, vẫy vẫy tay với lão ngoan đồng đang chơi vui vẻ, đợi ông nhảy lại gần rồi thì thầm vài câu, lão ngoan đồng hai mắt sáng ngời, rất hưng phấn, khoa chân múa tay, gật đầu liên tục: “Chơi rất vui! Nha đầu, nên sớm giao mấy chuyện vui này cho lão nhân gia!”
Hai người liếc nhau, Lãnh Hạ cười bí hiểm, lão ngoan đồng cười xảo trá.
Đột nhiên, ông liếc mắt nhìn Mộ Nhị đang đứng ở phía xa, vẻ hưng phấn trên mặt liền biến mất, sợ sệt rụt đầu trốn ra phía sau Lãnh Hạ, lẩm bẩm: “Ở đây lâu như vậy, buồn bực sắp chết còn phải nhìn tên đầu gỗ kia……..”
Trong đôi mắt ngơ ngác của Mộ Nhị xẹt qua một tia ghét bỏ, nhàn nhạt nhìn ông, chuyển qua Lãnh Hạ liền cau mày.
Không cần phải nói cũng biết hai người kia, lại sắp làm chuyện xấu!
Lão ngoan đồng lại co đầu rụt cổ, nói thầm với Lãnh Hạ: “Nha đầu, lão nhân gia đã giúp người rồi, ngươi cũng nên giúp ta một chút chứ?”
Lãnh Hạ khiêu mi, trực giác cho thấy, chuyện ông muốn đẩy cho mình nhất định chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Ông thì thầm vài câu, rồi móc một quyển sách ra dưới ánh mắt khinh bỉ của Lãnh Hạ, kín đáo đưa cho nàng, rồi cắn mứt quả sung sướng biến mất.
Nhìn phương hướng bay đi thì chính là Cổ Mặc Trai.
Đến tận lúc trong sân chỉ còn lại nàng và Mộ Nhị, vẫn có thể nghe được một câu nói của lão ngoan đồng còn đang bay bay trong không trung.
“Nha đầu, có nghĩa khí!”
Lãnh Hạ ngửa đầu nhìn trời rồi nhìn sang Mộ Nhị, thấy hắn vẫn ngây ngốc như trước, coi như là cũng hiểu nỗi khổ tâm của lão ngoan đồng, đương nhiên, trong nỗi khổ tâm này, chí ít cũng có ba phần đùa dai.
Ngọc thủ vung lên, một quyển sách bị ném đến trước mặt Mộ Nhị, hắn phản xạ có điều kiện bắt lấy, khó hiểu nhíu nhíu mày, tỏ vẻ hỏi.
Lãnh Hạ buông tay, cười rất chân thành: Sư phụ của ngươi cho.
Hắn cảnh giác đảo mắt một vòng, nhìn quyển sách trong tay, do dự một lúc rồi mở ra.
Lãnh Hạ cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, đợi một lúc, không khỏi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ thấy hắn lẳng lặng giở, sắc mặt không biến đổi chút nào, con ngươi chậm rãi chuyển động theo tranh vẽ, dùng một loại ánh mắt nghiên cứu xem tranh, hết sức chăm chú!
Lãnh Hạ sửng sốt, nghĩ thầm Lăng Tử này thâm tàng bất lộ a!
Lãnh Hạ chống cằm, Mộ Nhị đang nhìn.
Lãnh Hạ vuốt ve bụng, ngáp một cái, Mộ Nhị đang nhìn.
Lãnh Hạ chống eo đứng dậy, lười biếng duỗi người, Mộ Nhị vẫn đang nhìn.
Lãnh Hạ không khỏi nghi hoặc, quả nhiên đây là thứ nam nhân yêu nhất sao, ngay cả Mộ Nhị cũng không thoát được?
Thời gian cứ như thế lặng lẽ trôi qua, Mộ Nhị giở a giở, giở a giở, đột nhiên, mày bỗng nhíu lại thành một đường!
Môi hắn run rẩy, tay khẽ vận lực, quyển sách trong tay liền nát thành bột phấn.
Mộ Đại thần y xem lâu như thế, cuối cùng cũng có phản ứng, một nam một nữ ở trong này đang làm gì, quyển sách này rốt cuộc là gì……..
Sau đó…….
Lập tức đen mặt!
Lãnh Hạ chống cằm cảm thán, thật sự là chưa bao giờ thấy trên mặt Mộ Nhị xuất hiện nhiều sắc thái như thế a, đỏ vàng cam lục lam chàm tím, rất rực rỡ!
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng biến màu liên tục, cuối cùng dừng lại ở màu đỏ, màu đỏ của máu cực kỳ tươi đẹp!
Cuối cùng, hắn không thể nhịn được nữa trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, khẽ điểm mũi chân, thi triển khinh công trác tuyệt, phi thân biến mất.
Lãnh Hạ nhún nhún vai, lão ngoan đồng giao cho nàng nhiệm vụ thật khó khăn a………
Nàng thấy sắc trời sắp tối, liền cong cong khóe môi, ra ngoài.
Mục đích lần này rất rõ ràng, phủ Thừa tướng!
Thừa tướng đương triều Trịnh Khấu Sư đã hơn sáu mươi tuổi, chỉ có một đứa con gái, sủng ái như hòn ngọc quý trên tay, nhưng lại chết trong lần du hồ tháng trước, chắn chắn là một đả kích cực kỳ lớn.
Nhưng sau khi ái nữ Trịnh Phù chết đi, Thừa tướng không giống như phán đoán của Lãnh Hạ và Mộ Dung Tiêu, để báo thù nên gia nhập phe cánh của Mộ Dung Tiêu, mà thành thành thật thật làm trọng thần trong triều, coi như không thấy các chủ tử tranh đấu gay gắt, khoanh tay đứng nhìn.
Chắc lần trước ông làm ầm ĩ ở phủ Mộ Dung Tề chẳng qua là vì quá đau lòng khi mất ái nữ nên không khống chế nổi tâm tình, sau khi tỉnh táo lại, có lẽ cũng thấy có chút đáng nghi, suy nghĩ rành mạch mọi điều.
Trịnh Phù chưa chắc đã do Mộ Dung Tề giết chết, nhưng thật sự cũng là chết vì hắn ta, mà rốt cuộc là ai giết, dù ông không có mục tiêu chính xác nhưng chắc chắn là do các Hoàng tử kia, nói cho cùng, Trịnh Phù cũng chỉ là một vật hy sinh trong trận chiến này thôi, không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng.
Hiểu rõ điều này nên lão Thừa tướng nản lòng thoái chí, coi như khôn hơn một chút, không tham gia vào bất kỳ phe cánh nào nữa.
==
Phủ Thừa tướng, phòng tiếp khách.
Trịnh Khấu Sư ngồi đàng hoàng ở ghế gia chủ, tinh tế đánh giá nha đầu ngồi đối diện.
Ông làm quan đã nhiều năm, chắc chắn tích lũy nhiều uy áp, nếu là một phế vật Công chúa lớn lên ở lãnh cung thật sự thì sẽ không giống nàng, vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên trước ánh nhìn của mình.
Lúc ông quan sát Lãnh Hạ thì Lãnh Hạ cũng quan sát ông, một ông lão bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng đôi mắt kia đầy sự cơ trí, thông hiểu sự đời.
Đối mặt với người như vậy, nàng cũng dành cho sự tôn trọng tối thiểu, không vòng vèo gì cả, nói thẳng: “Lần này ta tới, là muốn Thừa tướng tương trợ.”
Sắc mặt Trịnh Khấu Sư không thay đổi chút nào, bây giờ tìm đến phủ, muốn làm gì đương nhiên không cần phải nói nữa, ai cũng tự hiểu.
Trong khoảng thời gian này, ông đã tiếp không ít Hoàng tử, thậm chí còn có một Công chúa, nhưng lại không ngờ An Bình Công chúa đã xuất giá cũng tới chen một chân.
Ông vuốt râu, không lộ ra vẻ mặt gì, cũng thẳng thắn đáp lời: “Mời Công chúa trở về đi, cựu thần biết mục đích người đến, nhưng đáp án của thần, lại khiến Công chúa thất vọng rồi.”
Lãnh Hạ cũng không tỏ vẻ thất vọng chút nào, việc này vốn cũng không phải nói linh tinh vài lời là được.
Nàng lắc đầu cười: “Sợ rằng Thừa tướng đã kết luận quá sớm rồi.”
“Công chúa, thứ cho cựu thần nói thẳng.” Không đợi nàng nói tiếp, Trịnh Khấu Sư đã lên tiếng: “Trước không nói người là một nữ tử, cựu thần đối với nữ tử, vốn không khinh khi gì, nhưng những triều thần khác chắc gì đã vậy, hơn nữa thực lực và bối cảnh của Công chúa còn kém chư vị Hoàng tử nhiều lắm. Thực lực của Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử hơn xa Công chúa, dù là Đại Công chúa đã xuất giá cũng vẫn có chỗ dựa là Hoàng hậu, Công chúa có cái gì, một thân phận Liệt Vương phi Đại Tần, cựu thần sao dám giao Tây Vệ cho Công chúa.”
Lãnh Hạ nghe ông phân tích, nét mặt không tỏ vẻ mất kiên nhẫn hay dao động, khóe môi vẫn lộ nụ cười thản nhiên.
Đến tận lúc ông nói xong, nàng mới cầm chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Thừa tướng nói những khuyết điểm đó, cũng chính là lợi thế của ta.”
Trịnh Khấu Sư nhướn nhướn mày, có chút hứng thú, chợt nghe nàng nói tiếp: “Thừa tướng thủ đoạn thông thiên, chắc cũng biết những chuyện ta đã làm ở Cách Căn, không sợ nói một câu này, bảy Hoàng tử Công chúa Tây Vệ, ở trong mắt của ta……..”
Nàng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia duy ngã độc tôn, chậm rãi phun ra: “Cũng chẳng bằng một cái đánh rắm!”
Dù hiểu nhiều biết rộng, lão Thừa tướng dù đã sống hơn sáu mươi năm, cũng không khỏi bị chấn động bởi câu nói cuồng vọng của nàng.
Khóe miệng ông co quắp nhìn Lãnh Hạ, im lặng chép chép miệng, chỉ cảm thấy Công chúa này, hay là bị choáng váng rồi, chuyện tích của nàng hắn biết, nhưng cũng chỉ là năng lực của mình nàng, nếu bàn về thực lực, hiện tại các Hoàng tử đều có hậu thuẫn kiên cố hơn nàng rất nhiều, nhìn bề ngoài, một phần khả năng thắng nàng cũng không có.
Nhưng nhìn vẻ mặt kia, trong mắt nàng hiện ra mấy phần ti nghễ, không tự chủ mà nuốt xuống mấy câu châm chọc, bắt đầu nghiên cứu An Bình Công chúa này lần nữa.
Lãnh Hạ buông chén trà xuống nhìn hắn hỏi: “Thừa tướng cho rằng, Hoàng tử nào lên ngôi xong có thể ổn định cục diện bây giờ, trăm phần trăm đẩy lùi Nam Hàn?”
Trịnh Khấu Sư cụp mắt xuống, suy nghĩ một lượt, trừ nàng ra, đã từng tỏa sáng một cách kỳ dị ở Cách Căn thành, quả thật là không còn người nào khác.
Lãnh Hạ hỏi lại: “Hoàng tử nào lên ngôi có thể đảm bảo Đại Tần sẽ không xuất binh vào lúc này, giáp công với Nam Hàn?”
Trịnh Khấu Sư trầm mặc.
“Lão Thừa tướng làm quan đã nhiều năm, chắc cũng không muốn thấy Tây Vệ bị giặc xâm lược, bách tính nước mất nhà tan làm nô lệ!” Nàng tựa lưng về phía sau, gõ nhẹ ngón trỏ, ngạo nghễ nói: “Đây chính là lợi thế của ta!”
Trong mắt ông hiện lên vài phần dao động.
“Vừa rồi Thừa tướng hỏi ta có cái gì?” Lãnh Hạ vừa đứng dậy, vừa nói: “Giờ ta không ngại nói thẳng, ta có………”
Nàng đứng lên, lưng thẳng tắp, khóe môi gợi lên một độ cong tự tin, dùng khẩu hình miệng nói: Hoàng thượng!
Trịnh Khấu Sư đứng bật dậy, không dám tin nhìn chằm chằm nàng, muốn phân rõ thật giả từ nét mặt nhưng lại bất đắc dĩ phát hiện, An Bình Công chúa này tuy còn trẻ tuổi, nhưng ông cũng không thể nhìn thấu!
Ông mau chóng liên hệ những chuyện trong hai tháng qua lại, từ khi An Bình Công chúa này trở về, rồi đến tất cả những chuyện xảy ra ở Lương Đô, trong đầu toát ra một ý nghĩ đáng sợ.
Vừa cho ra kết luận này xong, toàn thân ông liền lạnh toát.
Lão Thừa tướng đã sống đến từng tuổi này, chưa từng có loại sợ hãi nào như vậy, dù là đối mặt với Hoàng đế tàn bạo bất nhân kia, cũng chưa bao giờ có!
Ông cẩn thận nhìn nữ tử đang cười khanh khách ở đối diện, chỉ cảm thấy sáu mươi năm mình sống đúng là uổng phí, đúng là mù mới cho rằng một phần thắng nàng cũng không có, nếu quả thật như ông nghĩ, thì nữ tử này, đã âm thầm thúc đẩy mọi chuyện mà lại không có chuẩn bị gì sao?
Tuyệt đối sẽ không!
Trịnh Khấu Sư khẽ thở dài một cái, chậm rãi ngồi xuống, nỉ non: “Ngay cả chuyện như thế mà Công chúa cũng nói ra, cựu thần…..”
Ông cười khổ một tiếng, ngước nhìn Lãnh Hạ đang đứng chắp tay, trong đôi mắt già nua không tự chủ mà mang theo vài phần tôn kính, trịnh trọng nói: “Không dám không nghe!”
Lúc ra khỏi phủ Thừa tướng, trời đã tối sầm, nhìn sắc trời một chút, chắc là đã giờ hợi rồi.
Trời đêm Tây Vệ cực kỳ rộng lớn, cực kỳ sâu thẳm, đầy sao rải rác. Nhưng mà dưới ánh sáng nhẹ nhàng, lại có vài phần đè nén, bao phủ toàn bộ Lương Đô.
Mùng bảy tháng năm, cũng chính là ba ngày sau, Hoàng hậu buông rèm chấp chính, quan lại tề tụ, đây chính là thời cơ tốt nhất cho mỗi người, dù là Mộ Dung Lãnh Nhàn, Mộ Dung Triết, Mộ Dung Tiêu……….
Hay là chính nàng!
Lãnh Hạ hít sâu một hơi, tản bộ không mục đích trên phố, trong mắt lóe lên ý cười mờ ảo.
==
Mà trong lúc Lãnh Hạ thản nhiên dạo bước ở Lương Đô, phần mong đợi ba ngày sau mau đến.
Trong thành Trường An, một con tuấn mã đen nhánh lao ra khỏi cửa thành nhanh như chớp, giữa trán có một nhúm lông trắng, mà nam tử đang cưỡi ngựa, thân thể căn thẳng, giống như một con báo hung mãnh, quanh thân tản ra khí tức nguy hiểm mà bá đạo!
Sau khi con hắc mã này phóng qua, từ trong thành lại lao ra sáu con tuấn mã.
Sáu người đi theo sau người nọ, chạy nhanh trong đêm, lao về phía Tây………….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv