Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 53-2



Lương Đô, Hoàng cung Tây Vệ.

Hoàng cung Tây Vệ không giống với Đại Tần và Bắc Yến, cực kỳ xa hoa, vàng son khắp chốn, giống như toàn bộ tiền tài của Tây Vệ đều tập trung tại Hoàng cung này, khác biệt hoàn toàn với Lương Đô hoang vắng.

Từ lúc bước vào Hoàng cung, khóe môi Lãnh Hạ vẫn lộ vẻ giễu cợt.

Thân thể này của nàng đã từng sống ở đây mười lăm năm, chưa từng ra khỏi lãnh cung, cuối cùng hôm nay mới thấy rõ hoàng cung này như thế nào.

Vẫn nghe nói Vệ vương hoang dâm vô độ, thống trị Tây Vệ khiến bách tính oán trời dậy đất, hôm nay thấy quả nhiên là thế, Hoàng cung hao tiền tốn của như thế nếu xây ở Đông Sở giàu có, Đại Tần hùng mạnh còn được chứ tại Tây Vệ yếu đuối nghèo khó này, quả là một truyện cười.

Mộ Dung Tiêu đi trước dẫn đường, đi suốt hơn nửa canh giờ, mới tới bên ngoài tẩm cung Vệ vương, hắn dừng bước, giọng nói tuy là thương lượng nhưng lại có vài phần kiên quyết: “Phụ hoàng cần nghỉ ngơi, không bằng Cửu muội cùng ta vào là được.”

Những Hoàng tử Công chúa khác đều không cam lòng, trầm mặc một lúc, một nam tử trong đó nói: “Tứ ca, tận hiếu với Phụ hoàng không phải là chuyện riêng của hai người.”

Người này dáng dấp cũng tuấn mỹ bất phàm, chỉ là phong thái có vài phần âm nhu, chính là Lục hoàng tử Mộ Dung Tề.

Lãnh Hạ quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Lục ca nói rất có lý, chỉ cần giữ im lặng là được, chắc Phụ hoàng cũng muốn chúng ta đều vào thăm.”

Mộ Dung Tề ném cho nàng ánh mắt cảm kích, cười lạnh nói: “Tứ ca sẽ không chuyên quyền độc đoán chứ?”

“Nếu cũng là vì Phụ hoàng, đương nhiên sẽ không.” Mộ Dung Tiêu tuy tươi cười nhưng ánh mắt lại đen kịt, bước vào tẩm cung trước tiên.

Lãnh Hạ túm lấy Mộ Nhị đang dại ra lôi vào.

Bên trong tẩm cung tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, mấy tên thái giám thấy mọi người liền tiến lên nghên đón, bảo bọn họ lui ra rồi Lãnh Hạ mới nhìn về phía Vệ vương đang hôn mê bất tỉnh, hô hấp yếu ớt, hơi thở mong manh, hai gò má hóp vào, có tử khí chập chờn xung quanh, nếu nhìn thoáng qua thì cũng cực kỳ tuấn mỹ.

Cũng phải, Lãnh Hạ là đệ nhất mỹ nữ Tây Vệ, con của lão cũng rất tuấn tú xinh đẹp, đương nhiên Vệ vương cũng không phải là người bình thường.

Thấy hắn đã suy yếu đến mức nửa chết nửa sống, mọi người đều giả vờ nhào tới, đặc biệt là Mộ Dung Lãnh Tương, khóc lóc ầm ĩ: “Phụ hoàng, Phụ hoàng, người mở mắt ra nhìn con đi, con là Tương nhi người yêu thương nhất a!”

Lãnh Hạ thờ ơ nhìn bọn họ ra vẻ, một lúc sau, đợi mọi người khóc chán rồi mới kéo kéo tay áo Mộ Nhị.

Mộ Đại thần y vẫn không nhúc nhích.

Lãnh Hạ lại kéo nhưng vẫn vô dụng, nàng liếc mắt sang, huých nhẹ hắn một cái làm Mộ Nhị lảo đảo nên hắn mới bất đắc dĩ vươn hai ngón tay để lên cổ tay gầy gò của Vệ vương.

Một lát sau, hắn nhíu mày, vẻ mắt khó giải thích, ánh mắt chậm chạp chuyển sang nhìn Lãnh Hạ, rất là rầu rĩ.

Mộ Dung Tiêu vội vàng hỏi: “Thần y, Phụ hoàng bị sao vậy?”

Mộ Nhị thu tay về, vẻ mắt rất rối rắm, mặc kệ mọi người lòng như lửa đốt, một lát sau hắn mới không tình nguyện mà mở cánh môi cao quý, bật ra một chữ: “Có.”

Có?

Có cái gì?

“Có thể cứu chữa đúng không?” Mộ Dung Lãnh Tương lao tới muốn túm lấy ống tay áo của hắn.

“Không.” Mộ Nhị phun ra một chữ nữa, ghét bỏ cau mày lại, lập tức thi triển khinh công siêu tuyệt, thanh sam nhoáng cái đã biến mất rồi lúc hiện ra thì đã đứng ở sau lưng Lãnh Hạ.

Hỏi một câu, nói một chữ!

Mọi người bị thái độ của hắn làm cho rất khó chịu!

Mộ Dung Lãnh Tương túm hụt, oán hận trừng mắt nhìn hắn, Mộ Nhị lại hoàn toàn không biết, khẽ hé miệng ra đang định nói hai chữ thì đột nhiên dưới chân đau đớn, lập tức nuốt xuống toàn bộ.

Mộ Đại thần y ngơ ngác nhìn về phía Lãnh Hạ, trong con ngươi đạm mạc lộ ra sự nghi hoặc, trong lòng lại dâng lên vài phần oán niệm.

Không ai biết, nhờ y bào của Mộ Nhị che đi nên Lãnh Hạ dù gương mặt mang ý cười nhưng phía sau lại giẫm mạnh lên chân hắn, rồi dùng khẩu hình miệng nói riêng: Câm miệng!

Mộ Đại thần y thật thà ngậm miệng lại, Lãnh Hạ mới tha cho cái chân hắn, rồi ra vẻ là người lên tiếng thay thần y giải thích: “Đúng vậy, có thể cứu chữa!”

Mọi người nửa tin nửa ngờ, nhìn sang phía Mộ Nhị thì thấy hắn đứng bất động, miệng ngậm chặt, bắt đầu đờ ra.

Không cần suy nghĩ bọn họ cũng biết nhất định là cửu Hoàng muội đổi trắng thay đen!

Lãnh Hạ nhún vai, chậm rãi nói: “Ý của thần y là có thể cứu chữa nhưng không dễ dàng, cụ thể thế nào thì phải để thần y quay về suy nghĩ cẩn thận, đến lúc đó thuốc thang thế nào ta sẽ thông báo cho các vị sao.”

Dù biết rõ là có khả năng nàng nói láo nhưng bọn họ cũng không có cách nào, thần y Mộ Nhị này không biết có phải là đầu óc bị lừa đá hay không mà ngơ ngác không nói gì, chỉ nghe mỗi mình nàng!

Nhìn thì nhìn nhưng cũng chả nhìn ra được cái gì.

Mộ Dung Tiêu để tay Vệ vương vào trong chăn, rất hiếu thuận mà chỉnh lại góc chăn rồi cười nói: “Vậy thì làm phiền Cửu muội, không biết Cửu muội định ở đâu?”

Mộ Dung Lãnh Hạ vốn là ở lãnh cung nhưng nay thân phận của nàng là Liệt Vương phi, không phải là phế vật chịu mọi khi nhục như trước nữa, đãi ngộ đương nhiên phải khác.

Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, vừa túm lấy Mộ Nhị đi ra ngoài vừa nói: “Ta ở tại quý phủ của Tam ca là được rồi.”

Nếu bọn họ đã đoán là nàng thuộc phe cánh của Mộ Dung Triết thì nàng cũng không ngại mà chứng thực suy đoán này, đang là thời điểm mấu chốt, chắc chắn sẽ có người ngồi không yên!

Lãnh Hạ dẫn Mộ Nhị vẻ mặt oán khí ra ngoài, chậm rãi đảo quanh Hoàng cung đi đến một góc rất xa, chính là lãnh cung mà Mộ Dung Lãnh Hạ đã sinh sống mười lăm năm.

Ngoài điện đầy cỏ dại, khắp nơi đầy mạng nhện, mái ngói thì thủng lỗ chỗ tường cũng chả khá hơn, Lãnh Hạ đảo mắt nhìn, quả nhiên có không ít người đang theo dõi.

Nàng coi như không thấy mấy cái đuôi này mà dắt Mộ Nhị dạo quanh lãnh cung một vòng.

Thật ra Lãnh Hạ không có mục đích đặc biệt gì, ký ức của Mộ Dung Lãnh Hạ đã khôi phục hoàn toàn, nhưng lại không hề có chút nào về ‘Phù dung’ kia, chắc là bị săm vào lúc không có ý thức, hay là lúc còn nhỏ.

Nàng chỉ muốn đến nơi này cầu may, xem thử xem có đầu mối gì không thôi.

Mãi cho đến lúc quay về phủ đệ của Mộ Dung Triết, trên mặt của Mộ Nhị chính là tức giận, Lãnh Đại sát thủ vạn phần bất đắc dĩ, nếu như không dùng biện pháp thô bạo như thế thì sao có thể ngăn kẻ không hiểu sự đời này.

Người gác cổng đã nghe phó tướng phân phó nên vừa thấy nàng đã cung kính bước lên đón, khom lưng nói: “Công chúa, phó tướng đã lệnh cho tiểu nhân chờ người, tổng quản đã chuẩn bị phòng cho người xong xuôi, xin đi theo tiểu nhân.”

Rẽ lung tung mới đến nơi, đuổi tên kia đi Lãnh Hạ mới bất đắc dĩ chọc chọc Mộ Đại thần y, duỗi chân ra sảng khoái nói: “Cho ngươi đạp lại.”

Lúc này không có người ngoài, Mộ Nhị nổi hứng đùa nghịch, quay đầu đi, quay mông về phía nàng, không có phản ứng.

Lãnh Hạ bất đắc dĩ nhìn trời, lấy đầu ngón chân đá đá hắn, hắng giọng một cái rồi nói: “Còn một cơ hội.”

Vừa dứt lời đã thấy chân bị giẫm một cái, Mộ Nhị quyết đoán nắm lấy cơ hội này, giẫm xong rồi dí mạnh vài cái mới hả lòng, thần y cuối cùng cũng báo được thù, sắc mặt đã tốt lên được vài phần.

Lãnh Hạ bĩu môi, thầm nghĩ người này thực sự là ấu trĩ, thu bàn chân vừa bị đạp xong, hỏi: “Nói đi, có vấn đề gì?”

Lời Mộ Nhị vừa nói, chính là: Có vấn đề.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv