Chương 901
Trong phòng.
Cố Thanh Hy cau mày đau đớn.
Vốn dĩ vết thương của nàng đã đủ nghiêm trọng, sau khi bị Tư Mạc Phi “chữa trị” một lúc thì vết thương của nàng lại càng thêm ngiêm trọng, không tốn mười ngày nửa tháng thì đừng mơ có thể hồi phục.
Mười ngày nửa tháng…
Nàng làm gì còn nhiều thời gian đến như vậy.
Chỉ còn mười hai ngày nữa là đến đêm trăng tròn.
Trong mười hai ngày, nàng phải nhanh chóng tìm thấy hai viên long châu còn lại.
Muốn có một viên long châu thì phải thu thập không biết bao nhiêu chìa khóa mới có thể phá giải la bàn, cuối cùng thông qua chỉ dẫn của la bàn tiến đến nơi có thể tìm ra long châu.
Trong mười hai ngày làm sao nàng có thể tìm được đây?
Cố Thanh Hy lấy ra thuốc trị thương từ nhẫn không gian, nén đau lau sạch vết thương một lượt rồi lại bôi thuốc lên.
Mặc dù toàn thân đang rất đau nhưng trong lòng nàng lại càng đau hơn.
Cố Thanh Hy lấy khăn vải cắn chặt trên miệng, nuốt hết những tiếng rên rỉ đau đớn vào bụng.
Vết thương của nàng đã bị thối rữa, khi lau vết thương thối rữa, Cố Thanh Hy đau đến mức muốn ngất đi.
Nàng bị thương nặng đến như vậy, tình hình của Dạ Mặc Uyên cũng không khá hơn là bao.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, máu tươi lại đầm đìa chảy ra.
Ma chủ đứng bên cạnh hòn non bộ bên ngoài phòng, nhìn xuyên qua khe hở trên cửa sổ, thu hết cảnh Cố Thanh Hy đang tự mình lau và bôi thuốc lên vết thương vào trong tầm mắt.
Sự ẩn nhẫn của nàng, nỗi đau của nàng, sự cứng cỏi của nàng và mồ hôi của nàng đều khiến ma chủ phải khiếp sợ.
Hắn không thể tưởng tượng được một nữ nhân khi đối mặt với nổi thống khổ như thế mà còn có thể kiên định đến vậy, còn có thể quyết liệt cầm dao lóc từng mảnh thịt thối rữa ra ngoài.
Nàng có thể xử lý vết thương trước mặt nhưng không thể xử lý vết thương sau lưng.
Ma chủ vẫy tay, ý bảo nữ đại phu đi vào hỗ trợ, phải làm nhẹ nhàng, không được để nàng bị thương.
Ma chủ khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Huyết Sát, ngươi nói có phải là bản tọa quá ngu xuẩn hay không, chỉ có chút vết thương còn không thể chữa trị được, lại còn hại tiểu tỷ tỷ càng bị thương nghiêm trọng hơn”.
Huyết Sát đang đứng ở một bên, từ góc nhìn của hắn ta thì không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nhưng hắn ta vẫn biết lúc nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Huyết Sát cúi đầu nói: “Chủ tử, thân phận của ngài tôn quý, việc nhỏ nhặt như băng bó vết thương không cần ngài phải tự mình ra tay, Cố cô nương là người lương thiện hiểu chuyện, nàng sẽ không trách ngài”.
“Thật sao… nhưng tại sao lúc nãy ta có cảm giác như nàng có chút tức giận?”
“Cố cô nương chỉ đang cảm thấy có lỗi vì ngài đường đường là ma chủ mà còn tự mình băng bó cho nàng, khiến cho nàng cảm động”.
Ma chủ bắt chước động tác của Cố Thanh Hy, đưa tay sờ sờ cằm.
Thật sự là vậy sao?