Chương 842
“Phu tử, có thể thêm một ít thời gian nữa được không ạ, ta vẫn chưa viết xong”.
“Phu tử, ta cũng chưa viết xong”.
“Phu tử, thời gian quá ngắn, dù có viết thế nào cũng không thể làm người khác cảm động”.
“Cố Thanh Hy, còn cô thì sao?”, Thượng Quan Sở hỏi Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lắc đầu: “Thời gian đúng là hơi ngắn, nhưng chẳng phải phu tử đã nói rồi sao, chúng ta có thời gian nửa tháng. Ngài cho ta thời gian một tiết học nữa là ta sẽ viết xong”.
Những câu chuyện mà mọi người viết được phát ra.
Mọi người bắt đầu đọc của nhau.
Khi họ đọc được câu chuyện của Cố Thanh Hy thì không khỏi choáng váng.
Tiêu đề là “Độc hậu trở về, nhà có bạo quân”, chương một là “Nữ chính bị ngược thê thảm”.
Tất cả mọi người đều bị lôi cuốn, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, còn có người khóc, liên tục lau nước mắt, vừa khụt khịt vừa nói: “Câu chuyện mà Dạ Vương phi viết thật bi thảm, nữ chính vốn được sủng ái hết mực, vì một biến cố mà từ năm mười tuổi đã bị bắt vào hoàng cung, hàng đêm phải chịu đủ mọi tra tấn, còn bị cưỡng hiếp sinh ra đứa nhi tử đầu của bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch. Năm nàng ấy bị bắt mới mười tuổi thôi mà, tại sao Hiên Viên Cẩm Trạch lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?”
“Ta cảm thấy Thất ca ca của nữ chính Dương Sở Nhược mới thảm. Một nhân tài tuyệt thế, văn võ song toàn như hắn mà lại chết quá thê thảm, còn cả Dương gia nữa, họ đều là người trung liệt mà, Hiên Viên Cẩm Trạch thật chẳng ra gì”.
“Không, người thảm nhất là nhi tử của Dương Sở Nhược. Hắn vốn nên là hoàng tử, nhưng vì Hiên Viên Cẩm Trạch không thừa nhận mà hắn phải sống một cuộc sống thậm chí còn không bằng nô tài trong cung. Từ khi sinh ra hắn chưa từng được ăn một bữa no, ngày ngày ăn đói mặc rét, nhưng hắn chưa bao giờ phàn nàn, lần nào cũng tiết kiệm đồ ăn cho Dương Sở Nhược ăn. Đứa trẻ này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng”.
“Đúng vậy, từ khi được sinh ra hắn đã bị cầm tù trong đài Lan Lăng, chưa từng bước ra ngoài một bước. Lần ra ngoài duy nhất là bị phụ thân ruột của mình, cũng chính là tên bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch kia nhốt vào lồng trong đấu thú trường, cuối cùng bị thú dữ cắn đứt một cánh tay, chắc là lúc đó hắn bất lực lắm”.
“Ta vẫm cảm thấy Dương Sở Nhược thảm, người thân của nàng ấy đã bị tra tấn đến chết, nàng ấy còn phải trơ mắt nhìn nhi tử ruột của mình bị cắn đứt lìa một cánh tay, chết vì chảy máu quá nhiều. Còn phu quân Hiên Viên Cẩm Trạch của nàng ấy lại ôm mỹ nhân khác vỗ tay cười lớn, ra lệnh cho tất cả thái y không được chữa trị. Cảm giác bất lực đó không phải người bình thường có thể cảm nhận được”.
“Không không không, Hiên Viên Cẩm Trạch mới thảm. Mặc dù hắn ta là bạo quân, hại cả Dương gia chết hết, còn làm hại Dương Sở Nhược thê thảm như vậy, nhưng lòng hắn ta chắc chắn cũng rất đau khổ. Nếu không phải do tỷ tỷ của Dương Sở Nhược lừa dối hắn ta, đùa bỡn tình cảm của hắn ta, hắn ta đã không đột ngột thay đổi tính tình, trở nên tàn bạo khát máu, càng sẽ không nhốt Dương Sở Nhược vào đài Lan Lăng. Phải biết rằng đài Lan Lăng là nơi mà Hiên Viên Cẩm Trạch đã bỏ ra khoản tiền lớn xây dựng để tặng cho tỷ tỷ của Dương Sở Nhược”.
“Tên bạo quân đó mà cũng đáng thương được, ngươi đừng đùa, sao ngươi không nhìn xem tay hắn ta đã dính bao nhiêu máu tươi?”
Các học trò của học viện bàn tán xôn xao về câu chuyện, Cố Thanh Hy khẽ thở phào, nhếch môi cười: “Phu tử, ngài nhìn kìa, tất cả mọi người trong học viện đều bị cuốn hút bởi câu chuyện của ta, còn có nhiều người cảm động đến mức khóc nức nở, hạng nhất thuộc về ta rồi phải không?”
Có phải cũng nên đưa trâm bạch ngọc cho nàng không?