Tiểu thư đánh Hạ Vũ đến nỗi bán sống bán chết, còn đắc tội với Cố ngũ tiểu thư và ngũ di nương, thậm chí cả đại phu nhân.
Vốn dĩ đã rất sóng gió rồi, không biết khi trở về phủ sẽ phải chịu hình phạt như thế nào, bây giờ lại ở trước mặt mọi người bảo nam nhân uống rượu cùng, đây…đây…đây là chuyện gì thế này, thực sự là quá mức hoang đường.
Cố Thanh Hy tỉ mỉ đánh giá Diệp Phong.
Đôi giày của hắn ta rách nát, cũ kỹ, thậm chí còn lộ ra một vài ngón chân, mặc dù cả người toát ra khí chất thư tịch nhưng bàn tay của hắn ta lại đầy vết chai, có lẽ là do làm việc nặng suốt nhiều năm.
Nam nhân này, e là có cuộc sống rất khó khăn.
Trừ phi là bị dồn vào thế bí, nếu không người như thế này sao lại cam tâm tình nguyện làm một tiểu nhị mặc người ta sỉ nhục.
“Được, ta đồng ý”.
Lời nói hơi lạnh lùng đột nhiên vang lên, ông chủ lập tức trở nên vui mừng, cười nịnh nọt nói: “Tiểu thư, Diệp Phong không chỉ đẹp trai mà còn rất có tài hoa đấy. Nghe nói y còn từng tham gia đại hội đấu văn, rất nhiều người muốn y uống rượu cùng nhưng y không đồng ý, bây giờ y lại đồng ý chứng tỏ y với tiểu thư rất có duyên phận”.
Ha, nếu như ông chủ biết hắn ta lọt vào vòng chung kết, còn dám dùng thái độ này đối xử với hắn ta?
Cố Thanh Hy ném thêm một trăm lượng bạc qua: “Mau mang rượu và đồ ăn còn lại lên đây”.
“Có ngay có ngay”.
Ngay sau đó, một tiểu nhị khác lại mang một bộ bát đũa đến.
Cố Thanh Hy chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, cười nói: “Tiểu nhị ca, ngồi đi, sợ cái gì, ta đâu có ăn thịt ngươi”.
Tiêu Vũ Hiên và Thu Nhi không biết nên nói gì.
Dù gì đi nữa thì cái nhìn mê mẩn lác mắt này cũng không giống một nữ nhân chút nào.
Diệp Phong tao nhã ngồi xuống, thấp giọng nói: “Phải uống mấy chén?”
“Uống ba chén trước”.
Diệp Phong rót cho mình một chén, một hơi uống cạn, sau đó lại uống thêm hai chén.
Mặc dù đang uống rượu, nhưng khi uống rượu, hắn ta đều che tay áo, động tác tao nhã, uyển chuyển như mây bay nước chảy.
“Trông động tác của ngươi rất điêu luyện, thường xuyên cùng người khác uống rượu?”
Diệp Phong sững lại vài giây, sau đó đặt chén rượu xuống, giống như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của nàng.
“Không phải ngươi vào vòng chung kết rồi sao? Sao vẫn đến tửu lâu làm việc?”
“Nếu như tiểu thư muốn Diệp Phong uống rượu, muốn uống mấy chén cứ việc phân phó”.
“Có ai nói với ngươi rằng ngươi rất không hiểu phong tình không?”
Diệp Phong ngồi thẳng lưng, im lặng không trả lời.
Không biết tại sao, Cố Thanh Hy luôn cảm thấy người này toát ra một vẻ u buồn nhàn nhạt, giống như tên của hắn ta, Diệp Phong, cảm giác âu sầu buồn bã của mùa thu.