Chương 732
Một câu khiến mọi người ớn lạnh.
Trời ạ, vừa rồi, chẳng lẽ những gì mà bọn họ vừa nói đã bị ai đó đi báo quan rồi sao?
“Còn nữa, đế hậu Sở quốc có thù tất báo, nếu các ngươi còn dám nói lung tung về con của họ, coi chừng hoàng đế Sở quốc ở ngàn dặm xa xôi chạy đến đuổi giết các ngươi đấy!”
“Cô nương, chúng ta không dám, vừa nãy chúng ta chỉ nói lung tung mà thôi, xin cô nương đừng báo quan!”
“Vậy thì giữ mồm giữ miệng cho tốt vào!”
Cố Thanh Hy ném mấy nén bạc vụn lên bàn, vừa xoay người định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gào thê thảm của ông chủ quán trà.
“Thịt heo của ta, thịt cá và cả thịt thỏ nữa, là ai hả? Vừa nãy rõ ràng còn ở đây mà! Trời ạ, tên trộm trời đánh nào đã lấy thịt của ta, đó chính là mạng của ta đấy!”
Ông chủ quán trà lộ vẻ lo lắng, sau khi tìm nhiều lần vẫn không thấy thịt thì ông ta ngồi bệch ra đất, khóc lóc thảm thiết.
“Vợ ta sắp sinh rồi, ta còn trông mong có thể bán ít thịt kiếm tiền nuôi con, giờ… giờ thì không còn gì nữa, không bằng để ta chết đi cho rồi”.
Cố Thanh Hy nhíu mày, đôi mắt đen láy quét quanh một lượt.
Quả nhiên…
Trong một góc hẻo lánh có một con rắn nhỏ, kích cỡ nó chỉ bằng chiếc đũa, nhưng bụng thì phình to bất thường, trên mặt còn lộ vẻ sung sướng.
Cố Thanh Hy đã có suy nghĩ muốn bóp chết nó luôn cho rồi.
Trên đường đi, nó cứ liên tục săn lợn rừng, rồi ngậm đến trước mặt nàng, muốn nàng nướng cho nó ăn. Vậy thì thôi đi, giờ còn học ăn vụng đồ của người khác nữa chứ.
Cố Thanh Hy sờ cằm, rồi lấy ra một thỏi bạc mười lượng, ném cho ông chủ quán trà, sau đó mới xách theo con rắn nhỏ tham ăn kia, nhảy lên khoái mã, đi thẳng một mạch.
Ông chủ quán trà cầm mười lượng bạc mà lòng kinh ngạc, đợi đến khi kịp phản ứng, ông ta vội quỳ xuống, hướng về phía Cố Thanh Hy rời đi mà dập mạnh đầu.
“Tạ ơn cô nương, tạ ơn cô nương, cô nương là người tốt…”
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi kêu lên với vẻ khó chịu.
Cái đuôi của nó… sắp đau chết nó rồi, chủ nhân đúng là không biết thương hương tiếc xà gì cả.
Nó kháng nghị.
Trong mắt Cố Thanh Hy lóe lên tia hung ác, thẳng tay ném nó ra ngoài.
Tiểu Cửu Nhi cuộn tròn trên không một cái, động tác như mây trôi nước chảy, thoáng cái đã đáp xuống lưng Cố Thanh Hy. Nó bò rồi lại bò, khi leo đến cổ tay nàng, nó mới tìm tư thế thoải mái nhất, cuộn mình ngủ.
Cố Thanh Hy lại hất nó đi.
“Xì xì…”
Chủ nhân, xà cũng biết giận nha!
Cố Thanh Hy trừng nó.